Edit: Ly Vũ
Beta: Mộc
Tư Lập Hạ đi làm cùng họ quả thật làm cho Nhan Nghiên không thoải mái , cô mở cửa xe, Tư Kình Vũ đúng ra ngồi phía trước, không ngờ hắn chưa kịp lên xe, Tư Lập Hạ đã kéo tay hắn nói : “Anh, ngồi sau cùng em, em còn nhiều chuyện muốn nói cho anh. Không phải anh muốn biết chuyện chúng ta khi còn bé sao?”
Tư Kình Vũ nhìn em gái, sau đó hỏi ý Nhan Nghiên : “Tiểu Nghiên, Tiểu Vũ ngồi sau nhé!”
Nhan Nghiên gật đầu, Lập Hạ thật có lòng với Tư Kình Vũ, còn muốn cô lái xe. Nhan Nghiên nhìn Lập Hạ lên xe, qua kính chiếu hậu cô ta nở nụ cười chiến thắng. Nhan Nghiên thở dài, xem ra người phụ nữ này về đây vì thật sự không chịu từ bỏ.
“Anh trai, anh chắc không biết, trước đây anh rất tài giỏi. Em cũng rất thích anh hiện tại, chúng ta có thể ở cùng nhau thân mật như vậy.” Tư Lập Hạ kéo tay Tư Kình Vũ: “Trước kia bạn học của em thầm mến anh, nhưng anh đều không để ý, trong lòng chỉ có mình Văn Vi.”
Nhan Nghiên nghe vậy chợt thấy hụt hẫng, mà Tư Kình Vũ lại nghi hoặc. Hắn nói: “Trước kia Tiểu Vũ và Văn Vi có quen biết à?”
“Đương nhiên, hai người đều đã đính hôn, còn cử hành lễ đính hôn rất long trọng, toàn bộ người Bắc Kinh ai ai cũng biết, còn có rất nhiều bạn bè tới tham gia.” Tư Lập Hạ nói, ánh mắt còn nhìn Nhan Nghiên, nhưng Nhan Nghiên không có phản ứng gì.
“Tiểu Vũ không thể nào yêu cô ta, hiện giờ chỉ có mình Nhan Nghiên là vợ thôi.” Nói đến đây, Tư Kình Vũ như mất hứng, biểu lộ cứng ngắc, nghe Tư Lập Hạ nói xong hắn liền trở mặt.
“Bởi vì anh quên cô ấy, mà khi anh tỉnh dậy, người xuất hiện trước mặt lại là Nhan Nghiên.” Tư Lập Hạ cười nhẹ, kéo cánh tay hắn: “Anh trai, anh biết không? Anh đã quên nhiều thứ lắm, không phải anh còn quên cả em gái sao?”
Tư Kình Vũ lại hoang mang, hình như hắn đã quên rất nhiều truyện, nhưng trong trực giác của hắn, Văn Vi không phải người quan trọng, thậm chí không muốn nhớ tới cô ta.
Lập Hạ lại nói: “Được rồi, anh trai, chuyện trước kia không nhớ rõ cũng không sao. Em sẽ giúp anh khôi phục trí nhớ.” Tư Lập Hà không đành lòng nhìn anh trai khổ sở suy nghĩ, lập tức dừng lại.
Tư Kình Vũ gật đầu nhưng vẫn cảm thấy lo lắng. Tư Lập Hà nhìn về kính chiếu hậu, mắt đối mắt cùng Nhan Nghiên. Trong mắt của Lập Hạ tràn đầy khiêu khích.
Đến công ty, Tư Lập Hạ đi đến phòng làm việc, còn Nhan Nghiên đưa Kình Vũ đến nơi làm. Cách phòng làm việc của Nhan nghiên một bức tường. Hắn chỉ có việc duy nhất là trợ lí của mình. Nhan Nghiên cũng không để Tư Kình Vũ làm quá nhiều việc, chỉ cho hắn rất nhiều bàn vẽ, để hắn thiết kế trang phục cho công ti. Cô nói chuyện với hắn, nhưng hắn không thèm nghe, đôi mắt cứ nhìn thẳng vào cô.
“Có chuyện gì sao?” Nhan Nghiên thấy hắn không tập trung, khép bức vẽ lại hỏi hắn.
“Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên có giận không.” Hắn tỏ vẻ tội nghiệp hỏi cô.
“Tại sao lại phải giận?” Nhan Nghiên cười , cô đứng, hắn ngồi, cô liền cúi xuống nhìn hắn.
“Tiểu Vũ cũng không biết nữa, từ nãy đến giờ Tiểu Nghiên không nhìn Tiểu Vũ, sắc mặt cũng không tốt.” Tư Kình Vũ ôm eo cô nói: “Rõ ràng là đang tức giận.”
Nhan Nghiên bỗng thấy bất lực, tình hình hiện tại khiến cho cô cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. Cô sợ hãi khi nghĩ Tư Kình Vũ sẽ nhớ lại mọi chuyện. nếu hắn khôi phục như xưa, sẽ ghét nhất những người đang quấy rối. “Anh cũng không biết tại sao em tức giận, vì sao lại cho rằng em tức giận.”
Nhan Nghiên không có biểu hiện gì, làm cho Tư Kình Vũ không biết làm sao. Hắn đành phải ôm eo cô nói: “Tiểu Nghiên, có phải Tiểu Nghiên không thích Tiểu Vũ tiếp xúc với Hạ Hạ không?”
Hóa ra hắn cũng không ngu ngốc lắm, còn cực kì nhạy bén. Cô cố ý nói: “Nếu như em nói em không thích anh tiếp xúc với cô ấy, anh sẽ không tiếp xúc với cô ấy sao?”
Chuyện này thật khó, hắn không biết nên cư xử thế nào. Lập Hạ là em gái hắn, đối xử rất tốt với hắn, hắn cũng thích chơi cùng cô ấy, mà Tiểu Nghiên lại không thích, nên làm sao đây.
“Đồ ngốc, em nói đùa thôi, làm sao có thể có chuyện đó được. Cô ấy là em gái của anh, hai người là anh em thân thiết, anh có thiện cảm với cô ấy em vui còn không kịp.” Nhan Nghiên hôn lên trán hắn: “Được rồi, trước hết anh dọn dẹp những thứ này đi, em muốn đi làm việc.”
Tư Kình Vũ ôm cô không buông, vùi đầu vào ngực cô: “Tiểu Nghiên phải nghĩ rằng trong lòng Tiểu Vũ, Tiểu Nghiên luôn là số một.”
Nhan Nghiên gật đầu: “Được rồi, em phải đi làm đây.”
Tư Kình Vũ buông cô ra, nhưng xem thái độ của cô mà hắn vẫn không thấy thoải mái, hắn không biết nên làm gì. Sau khi Nhan Nghiên đi, hắn vẫn ngơ ngẩn nhìn bản vẽ cho đến lúc chuông điện thoại kêu.
Tuy trong lòng Nhan Nghiên sợ hãi nhưng công việc bận rộn làm cho phiền não của cô bay tận lên trời xanh. Cho đến buổi trưa, cô nhìn thời gian không còn sớm, mà Tư Kình Vũ chưa qua tìm cô đi ăn. Cô đành phải gọi cho hắn nhưng bên kia không có người trả lời. Cô bèn đến phòng tìm hắn, lại phát hiện trong phòng không có ai. Hỏi người khác mới biết, hơn mười giờ hắn đã ra ngoài mà không nói cho cô biết.
Nhan Nghiên gọi điện cho hắn, vẫn không có ai trả lời. Cô rất sốt ruột, không biết hắn đã đi đâu, đến khi cô gọi lại thì bên kia đầu dây là Tư Lập Hạ, giọng của cô bỗng lạnh dần: “Lập Hạ, sao lại là cô?”
“Hôm nay đến kì khám sức khỏe, tôi liền đưa anh trai đi khám, cả ngày anh ấy buồn bực ngồi trong văn phòng không tốt cho việc khôi phục trí nhớ . Anh ấy nên vận động nhiều hơn, thân thể cũng sẽ khỏe mạnh nhanh chóng.” Tư Lập Hạ nói có chút đắc ý.
“Đưa máy cho anh trai cô nghe đi.” Nhan Nghiên không để ý tới Lập Hạ.
“Anh trai đang giúp nhân viên làm việc, mở rộng triển lãm trang phục, cô không biết sao?” Hôm nay có triển lãm bán quần áo ở Lãng Ức, bên này đang rất bận rộn.” Tư Lập Hạ tuy nghe giọng Nhan Nghiên không vui, ngược lại tỏ ra lơ đễnh nói: “Được rồi, tôi không nói với cô nữa, tôi cũng rất bận. Anh trai nói không cần đợi anh ấy đi ăn, hôm nay anh ấy sẽ ăn cùng tôi.”
Nhan Nghiên tự nói mình phải tỉnh táo. Tư Lập Hạ đang hạ chiến thư với mình, cô không thể rối loạn. Nhưng cô không nghĩ tới Tư Kình Vũ sẽ nghe lời Tư Lập Hạ, thậm chí còn quên cả cô.