Một tay Tư Kình Vũ ôm eo Nhan Nghiên, tay kia dắt Hằng Hằng theo Âu Dạ ra ngoài. Âu Dạ rất chú ý đến Tư Kình Vũ, đều gọi đồ ăn Trung Quốc. Tư Kình Vũ cười vui vẻ, lấy cho con trai đồ ăn. Hắn gắp rau vào bát con trai, nói với Âu Dạ: “Âu Dạ, cảm ơn cậu đã cẩn thận, còn để con trai tôi ăn ngon.”
“Cậu biết mà, chỉ cần là chuyện của cậu, tôi đều rất để ý”, Âu Dạ ngồi cạnh hắn, cũng thành thạo cầm đĩa rau: “Chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi, cậu vĩnh viễn là người tôi quan tâm nhất.”
Tư Kình Vũ không trả lời, vội vàng chăm sóc Nhan Nghiên và con trai. Từ sáng tới giờ bọn họ đều chưa ăn gì, hiện tại một bàn toàn món ngon, thật đói bụng. Nhan Nghiên không dám ăn, Tư Kình Vũ trấn an cô yên tâm mà ăn. Bọn họ đã ở trong tay Âu Dạ, hắn ta sẽ không dùng thủ đoạn.
Nhưng bọn họ không hề động đũa, liền nghe bên ngoài có động tĩnh, thoáng xa truyền đến tiếng cảnh báo. Lập tức có người đến: “Nam tước, cảnh sát tới kiểm tra.”
Âu Dạ biến sắc, hắn cũng đã nghĩ sẽ có người tới truy đuổi, nhưng hành trình hắn sắp xếp rất bí mật, cảnh sát không thể nào nhanh vậy đã đuổi đến nơi. Hắn ta nhìn Tư Kình Vũ, thấy biểu hiện của hắn như đã biết trước. Liền hiểu ra, Tư Kình Vũ đã cài thiết bị theo dõi trên người. Âu Dạ là người rất thận trọng, hễ là người ngồi thuyền của hắn, hắn đều kiểm tra cẩn thận. Lại ngoại trừ Tư Kình Vũ. Bất kể là lên máy bay hay ngồi thuyền, Âu Dạ cũng không sai người kiểm tra hắn. Tư Kình Vũ nắm được điểm ấy nên trên đường đi vẫn bình tĩnh. Âu Dạ cười: “Vũ, tôi nên đoán ra sớm hơn, trên đường đi cậu đều nghe theo tôi, tôi còn nghĩ cậu nguyện lòng tới Pháp cùng tôi đấy.”
“Âu Dạ, tôi nói cho cậu biết, nơi này là Trung Quốc, không phải nước Pháp.” Tư Kình Vũ ngược lại vẫn tự tại gắp thức ăn: “Tại Pháp cậu còn không giữ được tôi. Tại Trung Quốc, tại sao tôi lại phải theo cậu?”
Nhan Nghiên đã hiểu rõ, dọc đường Tư Kình Vũ luôn tỉnh táo, hắn không chút hoang mang như rất yên tâm. Hóa ra hắn chờ đến lúc này. Cô lập tức thấy yên tâm, liền mặc kệ hai người đàn ông đang nói chuyện, tập trung giúp con trai ăn cơm.
Bên ngoài cảnh sát thổi còi càng vang dội, thuyền đã dừng lại. Người dưới trướng Âu Dạ ai cũng rất lợi hại, nhưng nơi đây là lãnh hải Trung Quốc, hắn cũng không thể trực tiếp xung đột cùng cảnh sát. Lát sau, cảnh sát đã tiến đến, đứng ở phía trước quả nhiên là Âu Thì Khiên.
“Không có chuyện gì, muốn mời Mạch Hoa Khắc dùng cơm. Cơm trưa thật phong phú, đúng lúc tôi vẫn đang dùng cơm, Mạch Hoa Khắc tiên sinh có thể vào đây. Âu Thì Khiên nhìn Tư Kình Vũ, lại cười với Ấu Dạ.
“Đương nhiên!” Âu Dạ cười nhẹ : “Âu cảnh sát chẳng nhẽ kiêm rất nhiều chức vụ sao? Trở thành cảnh sát biển khi nào vậy?” Ấu Dạ cười nói.
“Thiếu chút nữa đã quên mục đích tôi tới đây.”Âu Thì Khiên không khách khí cầm đũa : “Âu Dạ tiên sinh phải chăng mất trí nhớ? Hôm nay Mạch Hoa Khắc Tiên sinh bắt cóc giết người còn chưa xử án, tôi lại thấy Mạch Hoa Khắc tiên sinh muốn trở lại quê nhà, đến cục cảnh sát chúng ta ăn uống. Không đúng, hẳn là nên nhiều tội hơn.
Âu Thì Khiên nói rất nhẹ nhàng, hiện tại cả chiếc thuyền đều bị cảnh sát khống chế, Âu Dạ trốn không thoát.
“Hằng Hằng, ăn no rồi sao?” Tư Kình Vũ cũng không chào hỏi Âu Thì Khiên, nhìn con trai cầm bát cơm đã ăn xong, cầm khăn tay lau mặt cho cậu bé, lại nhìn Nhan Nghiên. Hắn nói: “Ăn no rồi, chúng ta về nhà thôi.”
“Vũ!” Âu Dạ đột nhiên buông đũa xuống, chắn trước mặt Tư Kình Vũ: “Vì sao mỗi lần cậu đều đối xử với tôi như vậy, tôi tốt với cậu vậy, chăm sóc cho cậu vậy, mà cậu không đi theo tôi, còn bán đứng tôi?”
Tư Kình Vũ chỉ cười nhạt: “Âu Dạ, tôi nói nhiều rồi, tôi sẽ không ở bên cậu. Tôi có người phụ nữ và con trai của mình, bọn họ mới là người bầu bạn với tôi cả đời. Âu Dạ, tôi với cậu không cùng một thế giới, đã nhiều năm rồi, cậu nên tỉnh lại.”
Âu Dạ biến sắc, trong tai hắn, hắn nghe được hai từ, người phụ nữ và con trai. Hắn nhìn về phía Nhan Nghiên và Tử Hằng, khóe miệng càng sâu: “Vũ, chẳng nhẽ cậu cho rằng, bằng này cảnh sát là cậu có thể bình yên rời đi sao?”
“Âu Dạ, rất nhiều chuyện miễn cưỡng cũng sẽ không hạnh phúc.” Tư Kình Vũ cầm chặt tay Nhan Nghiên cùng con trai, nói: “Cậu cho rằng cậu hủy hoại mọi người bên cạnh tôi thì tôi sẽ trở về với cậu sao? Không bao giờ, cho dù không cha không mẹ, không có Nhan Nghiên, Tử Hằng, tôi cũng sẽ không bao giờ ở cùng cậu. Sao cậu không chịu tỉnh lại?”
“Cậu biết mà, Vũ, cậu biết mà!” Tư gia đã bị hủy, hắn sao có thể quên hai người này. Âu Dạ lệnh cho thủ hạ , lập tức có người khống chế Tư Kình Vũ, bắt được Nhan Nghiên và Tử Hằng.
Âu Thì Khiến phản ứng cũng rất nhanh, lấy súng ra: “Mạch Hoa Khắc, tốt xấu cậu cũng là quý tộc Pháp. Hôm nay cậu làm vậy sẽ ảnh hưởng quan hệ hai nước, không nên ép chúng tôi nổ súng!”
“Quan hệ hai nước à?” Âu Dạ nghe xong chỉ cười: “Tôi không cần biết giao tình thế nào, tôi chỉ cần biết, hôm nay Vũ nhất định phải đi theo tôi. Mà Nhan Nghiên và thằng nhóc này thì không thể giữ lại.”
Tư Kình Vũ là người Âu Dạ coi trọng, không ai dám nặng tay. Tư Kình Vũ trở tay, thoát khỏi người kia. Lại đá ngã người đang giữ Nhan Nghiên, người của Âu Thì Khiên cũng đi vào, mỗi người đều cầm súng. Tư Kình Vũ rất nhanh cứu Nhan Nghiên và Tử Hằng trở về.
“Âu Dạ, cậu không giữ nổi tôi đâu!” Tư Kình Vũ đi từng bước tới chỗ Âu Dạ: “Không cần làm tổn thương người bên cạnh tôi, nếu không vĩnh viễn cậu sẽ không được tha thứ, hơn nữa Tư Kình Vũ tôi cũng sẽ xem cậu là kẻ địch.” Nói xong, Tư Kình Vũ và Âu Thì Khiên đưa Nhan Nghiên và Tử Hằng ra ngoài.
Nhan Nghiên không an lòng: “Sư phụ, chuyện đến nước này,chẳng nhẽ anh không hiểu sao? Anh đã thua, anh và Tư Kình Vũ là không thể,vì sao không chịu buông tay?”
“Nhan Nghiên, chẳng nhẽ cô cho rằng cô đã thắng sao?”Âu Dạ nhìn Nhan Nghiên, lại nói với Tư Kình Vũ: “Vũ, cậu một mực nói tôi không từ thủ đoạn để tìm ra cậu, chẳng nhẽ cậu nghĩ Nhan Nghiên cao thượng hơn sao? Mặt ngoài thì nói tôi lợi dụng cô ta, trên thực tế, Nhan Nghiên là kẻ rất thông minh. Cô ta hiểu thứ tôi muốn, nhưng lại lợi dụng tôi để báo thù. Cô ta biết Elisa bị HIV, là cô ta hại chết cha cậu. Cô ta đoán được tôi sẽ không tư bò ý đồ, liền thuận theo tôi, từng bước làm mọi chuyện, nhìn có vẻ là tôi lợi dụng nhưng thực ra chính cô ta muốn báo thù. Cô ta mới là kẻ giảo hoạt nhất!”