“Tư Kình Vũ, tôi đã nói rồi, chúng ta không thể tiếp tục, tại sao anh không chịu buông tay?” Nhan Nghiên bất lực, cô không muốn giải thích gì, cũng không có cách nào giải thích. Nhìn xuống tay đang bị còng, cô muốn cười, nhưng không cười nổi, nước mắt cứ thế chảy ra.
Âu Thì Khiên hình như biết quan hệ giữa cô và Tư Kình Vũ, nhất thời hắn nói: “Tư thiếu, cô gái này cũng bị tình nghi, chúng ta nên đưa cô ấy lên xe.”
“Thì Khiên, có thể để cô ấy ngồi cùng chúng ta không?” Lúc này, hắn quyết định không thể để cho cô ở một chỗ với Âu Dạ. Những người kia không có một ai là bình thường, họ đều bị điên rồi, hắn không thể để cho Nhan Nghiên ở đó với họ. “Còn nữa, đừng còng tay cô ấy!” Hắn nhìn rất ngứa mắt, huống chi còn có Tử Hằng trên xe, hắn không thể để Tử Hằng thấy.
Âu Thì Khiên có hơi khó xử, nhưng Tư đại thiếu đã yêu cầu, lại thêm giao tình của bọn họ. Hắn sai người tháo còng tay cho Nhan Nghiên, đưa cô lên xe.
Vừa lên xe, Tư Kình Vũ liền thấy Tử Hằng ngồi ở một góc nhỏ, ngực hắn xiết chặt, kêu lên một tiếng.
Tử Hằng vừa nghe thấy âm thanh, liền mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn hắn như nhìn người lạ. Lại nhìn Nhan Nghiên ở phía sau hắn, theo bản năng cậu bé đưa tay ra nói: “Tiểu Nghiên, mẹ mau lại đây, Hằng Hằng muốn ôm mẹ.”
Nhan Nghiên đến ôm lấy Tử Hằng, không ngừng hôn mặt cậu: “Hằng Hằng không phải sợ, mẹ ở đây, không có chuyện gì hết, không có chuyện gì hết. “
Tử Hằng ôm cổ Nhan Nghiên, đầu nhỏ dựa vào vai cô, thấy Tư Kình Vũ đang nhìn mình, cậu oán hận không muốn nhìn Tư Kình Vũ. Cậu hỏi Nhan Nghiên: “Tiểu Nghiên, bà kia có còn sống không?”
Nhan Nghiên cứng đờ, vuốt đầu Tử hằng nói: “Hằng Hằng không cần lo, bà kia không sao, hiện tại đang ngồi trên xe khác.”
Tử Hằng đẩy Nhan Nghiên ra, Tư Kình Vũ ngồi xuống bên cạnh, lúc này xe cũng chuyển bánh. Tử Hằng ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêng đầu hỏi : “Cha, tại sao lại lấy đôi mắt của tiểu Nghiên, hại mẹ không nhìn thấy!”
Tư Kình Vũ như ngưng thở. Đã từng trải qua bao chuyện tàn nhẫn, nhưng so với một khắc này cũng không đau khổ bằng, hắn như bị đày vào địa ngục, phải tiếp nhận sự trừng phạt tàn khốc. Hắn muốn mở miệng nói nhưng không nói nổi một từ. Hắn không thể lừa gạt con trai, hắn không làm được, quả thật hắn đã từng ép Nhan Nghiên hiến đôi mắt của cô cho Văn Vi.
“Cha rất thích dì kia sao?” Tử Hằng nhìn cha không trả lời, trong mắt cũng vướng lệ : “Ra là cha rất yêu thích dì kia, cha có thể lấy đôi mắt của Tiểu Nghiên cho dì kia. Tại sao cha phải làm thế? Chẳng phải cha từng nói muốn vĩnh viễn ở cùng nhau sao? Tại sao lại lấy mắt của Tiểu Nghiên cho dì kia?”
Nhan Nghiên nghe đến bỗng thấy khẩn trương, cô ôm Tử Hằng nói: “Hằng Hằng, nghe mẹ nói, điều chú kia nói đều không phải sự thật, chuyện của cha mẹ không phải như con nghĩ. Con chỉ cần biết cha yêu con, chúng ta đều yêu con, như vậy là đủ!”
“Cha, cha nói cho con biết, có phải cha lấy mắt của Tiểu Nghiên cho dì Văn Vi kia không, cha không làm thế phải không?”Tử Hằng vẫn không từ bỏ ý định, trong lòng cậu như bế tắc, không có đáp án, cậu không an tâm.
Tư Kình Vũ muốn ôm Tử Hằng, lại bị cậu né tránh. Thực ra cho tới hiện tại, Tư Kình Vũ không phải là không nghĩ tới, nếu một ngày Tử Hằng biết những chuyện hắn đã làm ra, thậm chí ân oán từ đời trước của hắn và Nhan Nghiên thì sẽ như thế nào. Ngày này rốt cục cũng tới: “Xin lỗi, Tiểu Hằng. Cha không muốn nói dối con, Hằng Hằng, xin lỗi!”
Tử Hằng vừa nghe, nước mắt liền rơi xuống, cậu tránh vào lòng Nhan Nghiên: “Cha là người xấu, là người xấu, tôi không cần gọi ông là cha, không cần ông làm cha tôi, từ nay về sau sẽ không quan tâm đến ông nữa.”
Tư Kình Vũ ngơ ngác nhìn con trai, nhất thời hắn cũng không biết nói gì. Con trai nói hắn là người xấu, không muốn nhận người cha này, vậy chẳng khác nào cực hình lớn nhất trên đời !
Nhan Nghiên nhìn Tư Kình Vũ như vậy cũng cảm thấy không đành lòng. Tử Hằng rất thích cha nó. Nhưng chỉ một khắc, hình tượng người cha liền bị hủy hoại, người đau lòng nhất chính là Tử Hằng. cô ôm Tử Hằng nói: “Hằng Hằng, cha thực ra không cố ý, trong lòng cha yêu thương con nhất, con không thể bởi vì chuyện này mà không gọi cha, không nhận cha, con biết làm vậy khiến cha rất buồn không? “
“Ai đối xử không tốt với Tiểu Nghiên, con cũng không đối xử tốt với người đó. Tiểu Nghiên, không phải mẹ nói muốn đưa con đi sao? Chúng ta đi nhanh lên, không phải mang theo ông ta, cũng không cần nói cho ông ta, con sẽ không phải nhìn thấy ông ta nữa.” Tử Hằng liếc mắt nói một câu vô cùng quyết liệt, bàn tay nhỏ vuốt khóe mắt Nhan Nghiên: “Tiểu Nghiên, nếu không có mắt thì sẽ không thấy gì, thật đáng thương. Cha là người xấu, là người vô cùng xấu !”
Xe vẫn chưa dừng, Âu Thì Khiên ngồi một bên cũng thương cảm Tư Kình Vũ, trên mặt Tư Kình Vũ không chút huyết sắc, thân thể cứng đờ. Hắn không có cách giải thích, không thể phản bác, há miệng muốn cầu xin con trai tha thứ, lại không biết nói gì. Đây là hình phạt tàn khốc nhất, vừa rồi Âu Dạ nói với hắn, hắn sẽ không có được gì, lúc này bị con trai ghét bỏ, đủ cho hắn khổ sở.
Nhan Nghiên cũng luống cuống, đối mặt với tình cảnh này cô không biết nên làm thế nào, cô nhìn Tư Kình Vũ, Tư Kình Vũ cũng nhìn cô, ánh mắt dị thường lạnh lẽo. Hắn đang trách cô, cô đưa Hằng Hằng đến nơi này, làm cho Tử Hằng biết hết mọi chuyện, là cô làm cho con trai mình căm hận cha nó: “Hằng Hằng, nghe mẹ nói, cha không phải người xấu, cha rất thương con,yêu con, con không thương cha sao?”
Tử Hằng do dự, cha đúng là rất tốt, nhưng khi nghĩ tới hắn từng làm tiểu Nghiên bị mù, Hằng Hằng liền sợ hãi run rẩy, chỉ cảm thấy người kia rất đáng sợ.
“Hằng Hằng, cha đã nghĩ sẽ nói cho con biết. Cha từng làm sai rất nhiều chuyện, xin lỗi mẹ con, cũng không chăm sóc con tốt. Nhưng giờ cha muốn đền bù,muốn một nhà ba người thật hạnh phúc, chăm sóc hai người, con có đồng ý cho cha cơ hội không? Tư Kình Vũ cầm tay Tử Hằng, thấp giọng nói.
Tử Hằng nhìn cha, không biết nên nói gì. Đột nhiên xe kịch liệt tăng tốc, Hằng Hằng vốn đang đứng bên chân Nhan Nghiên, thiếu chút bị va chạm. May mắn Tư Kình Vũ nhanh tay đỡ cô, ôm con trai vào lòng.
Chỉ nghe thấy đằng trước có tiếng : “Âu đội trưởng, trên không có trực thăng bay đến!”