Edit: Nguyên Thiên
Beta: Mộc
Văn Vi nghe Nhan Nghiên hỏi vậy liền kinh ngạc sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Không phải chuyện của cô. Hơn nữa, Nhan Nhiên à, cô quên rồi sao, tôi và Tư Kình Vũ đã chia tay, anh ta bỏ tôi chọn cô, không nhớ sao?”
“Cho nên cô muốn trả thù sao?” Nhan Nghiên lạnh lùng hỏi, tay cô nắm thật chặt túi hồ sơ: “Cô nghe đây Văn Vi, tôi sẽ không làm công cụ cho cô lợi dụng đâu, đừng nghĩ cách làm gì nữa.”
“Cô biết rõ, Nhan Nhiên!” Văn Vi nhẹ nhàng cười, trong mắt cô ta, lúc này Nhan Nghiên giãy giụa chẳng qua cũng là trò cười mà thôi. “Không được đâu, bởi vì cô còn rất nhiều chuyện chưa làm xong. Cô vĩnh viễn không thoát được.”
Lòng Nhan Nghiên khẽ run lên, cô không rõ lắm ý tứ trong lời nói của Văn Vi, nhưng mỗi từ phát ra làm cho cô dựng tóc gáy, thật đáng sợ. “Văn Vi, tôi không nghĩ rằng cô lại đáng sợ như vậy.”
“Nếu như cô là tôi, cô cũng sẽ chẳng tốt hơn là bao đâu”. Văn Vi cũng không thèm để ý Nhan Nghiên chỉ trích, nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê “Tôi còn có việc đi trước, tôi nghĩ cô sẽ biết phải làm thế nào.”
Nhan Nghiên muốn nói tiếp, tay còn cầm cái túi hồ sơ kia, Văn Vi đã nhấc túi xách nói phải đi . Nhan Nghiên hoảng hốt vô cùng, tay giữ túi hồ sơ như phải bỏng nhưng cô nhất quyết không buông. Cô ra khỏi quán cà phê, nhìn thấy trời đã tối sầm xuống, rõ ràng mới vừa rồi bầu trời còn vô cùng trong sáng, mặt trời chiếu rọi. Nhan Nghiên lang thang trên đường không mục đích, gió thật lớn, cuốn tóc cô thổi loạn, người người đi đường cũng bắt đầu vội vàng. Bên đường, hàng cổ thụ bị thổi sàn sạt rung động, cô ngẩng đầu, bầu trời đã mây đen vần vũ, không một khe hở.
Không hiểu sao Nhan Nghiên lại nở nụ cười, đột nhiên nghe tiếng còi the thé, sắc lạnh, ngay lúc đó cổ tay cô đột nhiên được giữ lại, cả người được kéo sang một bên. Khi cô ngẩng lên, hiện ra là khuôn mặt Trương Dư Hàng.
Trương Dư Hàn đã thấy cô ngơ ngẩn trên đường một lúc, chốc nhìn trời, chốc lại ngơ ngác nơi khác. Quả nhiên cô chẳng để ý gì xông qua đường lớn, nếu như hắn không kịp kéo cô lại, chỉ sợ cô đã bị xe cán rồi. “Nhan Nghiên, sao cô lại ở đây? Đi đứng thế nào mà không nhìn đường?”
Nhan Nghiên không tin vào mắt mình, Trương Dư Hàng, đúng là Trương Dư Hàng, cứ như là ông trời đã an bài vậy. Cô mỉm cười: “Sao anh lại ở đây? Nghe nói anh cũng từ chức rồi.”
“Trời cũng sắp mưa rồi, xe của tôi ngay kia, chúng ta vào trong đó rồi nói chuyện.” Nói xong, Trương Dư Hàng chỉ một chiếc xe cách đó không xa rồi đi trước dẫn đường.
Nhan Nghiên theo sau, vẫn nắm thật chặt túi hồ sơ trong tay. Cô bước lên xe Trương Dư Hàng, quả nhiên vừa vào trong xe thì mưa bắt đầu đổ, bầu trời càng đen kịt. “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi?” Nhan Nghiên quay sang hỏi.
Trương Dư Hàng nhìn Nhan Nghiên, cô gái này cùng hắn không tiếp xúc nhiều nhưng đối với cô vẫn có thiện cảm. Xuất hiện ở đây là để báo thù, nhưng Nhan Nghiên thật ra rất đáng thương. Hắn nói: “Hiện tại tôi có một số chuyện cần làm”
Nhan Nghiên nhìn xung quanh, cách đó không xa chính là đại sứ quán Mỹ, nghĩ đến những chuyện nghe được tại Thiên Thai, chắc hẳn hắn lần này xuất ngoại vì chuyện tình cảm. Đoán ra được điều này, Nhan Nghiên chợt cảm thấy bối rối, cô nhận ra Trương Dư Hàng cũng thoáng xúc động. Cô kéo cửa xe, chỉ nghĩ phải lập tức trốn đi.
“Nhan Nghiên, cô làm gì vậy! Bên ngoài còn mưa lớn” Trương Dư Hàng nhanh tay giữ được cửa xe “Cô muốn đi đâu để tôi đưa đi, hiện tại cô mà ra ngoài nhất định sẽ bị cảm”
Trượng Dư Hàng không phải người tốt nhưng cũng không phải xấu. Vương Đồng tìm được người đàn ông này quả là vận may của cô ta. Nhan Nghiên thầm nghĩ, trên đời điều gì cũng có thể xảy ra, như sáu năm trước, cô đi Hoàng Đình cũng là người đàn ông này dẫn vào, rồi lần cô bị Tống Ngọc San bức đến đường cùng. Trương Dư Hàng trước kia là người của Tư Thành Đống, thế mà giờ đã trở thành người bên cạnh Vương Đồng. Cô buông lỏng tay ra, cười, thản nhiên nhìn hắn: “Anh biết không? Để cho tôi ngồi trên xe của anh, anh sẽ hối hận đấy.”
Trường Dư Hàng bị nụ cười của cô làm lóa mắt, hắn thản nhiên nói: “Tôi biết rõ giữa cô và Vương Đồng có khúc mắc, nhưng Nhan Nghiên à, dù giữa hai người có bao nhiêu chuyện thì Đồng Đồng cũng đã bị giáo huấn. Hơn nữa chúng tôi đã quyết định từ bỏ mọi thứ để ra đi lúc này, bắt đầu một cuộc sống mới. Đồng Đồng với cô lúc này đã không còn giá trị lợi dụng, mà cô ấy cũng không lợi dụng cô nữa đâu.”
“Anh thật sự chắc như vậy sao?” Nhan Nghiên hiểu rõ Vương Đồng, cô ta không phải người dễ dàng cam tâm: “Trương Dư Hàng, anh hẳn biết rõ Vương Đồng là người thế nào. Anh cảm thấy anh có thể thỏa mãn cô ta sao? Cô ta là người có dã tâm rất lớn, bằng không sao có thể nhẫn nhịn sáu năm bên cạnh Tư Thành Đống. Anh cho rằng cô ta có thể theo anh ra nước ngoài làm lại từ đầu? Cho dù cô ta muốn thế, nhưng đã biết nhiều chuyện như vậy, Tư Kình Vũ cũng không cho cô ta đi.”
Trường Dư Hàng trầm mặc, hắn cũng thực sự không chắc có thể đem Vương Đồng ra nước ngoài, thậm chí chính mình hắn cũng không biết có thể đi hay không. Vương Đồng từ trước đến nay vẫn là người con gái hắn không thế khống chế, mấy năm nay chỉ là một mình hắn theo đuổi. Vương Đồng có dã tâm, hắn cố gắng giúp đỡ, chịu khổ giúp cô. Nhưng kết cục vẫn là như vậy.
“Trong tay tôi lúc này có một món đồ, có lẽ là anh sẽ hứng thú.” Nhan Nghiên cầm túi hồ sơ lên: “Tôi nghĩ nếu Tư Kình Vũ nhìn thấy thứ này hẳn là không bỏ qua cho Vương Đồng, cô ta chết là cái chắc.”
Trương Dư Hàng mắt nhìn Nhan Nghiên, lại nhìn túi hồ sơ. Trước mặt là một chồng ảnh chụp, ngoại trừ những cái thân mật cùng Tư Thành Đống, còn có ảnh Vương Đồng lấy trộm văn kiện của công ty, kể cả ảnh lần trước cô ta sắp đặt gây hiểu nhầm cho Lập Hạ. Vương Đồng có một công ty đại lý thời trang riêng, những năm làm việc tại Thao Thiết, cô ta kết thân với nhiều nhãn hiệu, lợi dụng danh tiếng của công ty, lại chính mình trở thành đại lý cho những nhãn hiệu thời trang kia. Có một số văn kiện không xem được, cô ta liền lẻn vào phòng Tư Thành Đống xem trộm. Hiện tại trước mặt có rất nhiều ảnh chụp Vương Đồng đang lật xem văn kiện, download tư liệu cơ mật trong máy tính của Tư Thành Đống. Khi đó Vương Đồng đang là thư kí kiêm tình nhân của Tư Thành Đồng, làm mấy việc này quả dễ như trở bàn tay.
Trường Dư Hàng nhìn xấp ảnh mà lòng bàn tay đổ mồ hôi, hắn nhìn Nhan Nghiên, ánh mắt cũng thay đổi: “Sao cô lại có những thứ này? Nhan Nghiên, tại sao cô vẫn không chịu buông tha cho Đồng Đồng, cô ấy chẳng cũng đã bỏ qua cô.”
“Không phải tôi không chịu buông tha, mà có người không chịu buông tha cô ta.” Bên ngoài mưa rất lớn, trong xe có cách âm tương đối song cô vẫn nghe thấy âm thanh ầm ầm phía ngoài, mà ngược lại bên trong Trương Dư Hàng lại im lặng không lên tiếng. “Những ảnh chụp này, chắc chắn không chỉ có trong tay tôi, Trương Dư Hàng, anh còn cho rằng các người có thể đi được?”
Trương Dư Hàng cầm tay lái, nhất thời cũng luống cuống rối loạn. Bất kẻ những tấm ảnh này đến tay ai, Vương Đồng cũng chỉ có con đường chết, thậm chí còn có thể ngồi tù. “Nhan Nghiên, nói cho tôi biết, cô muốn thế nào? Cô rốt cuộc muốn thế nào?”
Nhan Nghiên liếc nhìn hắn, bỗng một tia sét xẹt qua khuôn mặt kia, thân thể cô run lên, cô tự hỏi, cô đang làm gì đây? Rốt cuộc thì cô muốn cái gì chứ?Trong đầu cô ngập tràn hình ảnh, tinh thần cũng trở nên khẩn trương, có thể thấy rõ điều đó hiện trên mặt cô “Tôi chẳng muốn thế nào, mà cũng chẳng thể làm gì! Anh cho tôi xuống xe, mau cho tôi xuống xe!”
Trường Dư Hàng sao có thể thả cô xuống lúc này được, khi những tấm ảnh bày ra trước mắt, thật là một chướng ngại lớn đâm vào hắn, nhất định hắn phải giải quyết. “Sao cô có được những bức ảnh này? Những bức ảnh này đều chụp tại văn phòng Tư Thành Đống, chẳng lẽ là ông ta chụp sao?” Trương Dư Hàng càng nghĩ lại thấy không đúng, nếu Tư Thành Đồng sớm biết Vương Đồng làm những việc kia mà lại dễ dàng bỏ qua đến ngày hôm nay sao?
Nhan Nghiên không hiểu sao hắn lại nghĩ là Tư Thành Đống, nhưng chính cô cũng không phủ nhận, cô đang rất sợ. Cô biết trước sẽ có chuyện cực kinh khủng phát sinh, sấm sét vang dội trong đêm mưa là ác mộng với cô, cô thật sự sợ hãi, thầm nghĩ cách trốn.
Trương Dư Hàng thấy sắc mặt Nhan Nghiên lại càng cho rằng mình đoán đúng. Lúc này điện thoại của hắn vang lên, là Vương Đồng. Hắn tiếp điện thoại: “Đồng Đồng, em đang ở đâu?” Hắn nói chuyện với Đồng Đồng luôn rất dịu dàng.
“Em đến bệnh viện lấy báo cáo kết quả của chúng ta, lát nữa còn muốn đi gặp Tư Thành Đống.” Vương Đồng nói bên đầu kia điện thoại, còn có tiếng phanh xe, hẳn là cô vừa dừng xe.
“Sao em lại muốn đi gặp Tư Thành Đống?” Trương Dư Hàng vừa nghe thấy tên Tư Thành Đống thì vô cùng lo lắng. “Đồng Đồng, em không được gặp ông ta, nghe rõ chưa. Đến bây giờ chúng ta không cần gặp bất kì ai trong Tư gia nữa”
Ngược lại, lúc này Nhan Nghiên lại bình tĩnh, cô giống như người bên ngoài, nghe giọng nói của Trương Dư Hàng cũng như không nghe. Cô cũng đã quên vừa mới đây cô còn muốn nhảy ra ngoài.
“Có một số việc, đã làm phải làm cho xong.” Vương Đồng nói ở đầu bên kia điện thoại “Dư Hàng, đừng lo lắng cho em. Em hứa với anh, nếu như báo cáo này không có việc gì, em sẽ cùng đi với anh. Em nhất định nghĩ cách chúng ta ra nước ngoài, xây dựng một cuộc sống mới.”
Trương Dư Hàng nghe xong vô cùng xúc động, để đi được tới bước này, họ đã phải trải qua bao gian khổ. Nhưng bây giờ lại có đống ảnh chụp kia, hắn nhất định phải ngăn Vương Đồng đi gặp Tư Thành Đống, hắn nói: “Đồng Đồng, nghe anh nói, em trước hết không phải đi gặp Tư Thành Đồng, đợi anh tới, anh sẽ tìm tới chỗ em, rồi mình cùng đi gặp ông ta.”
“Dư Hàng, yên tâm đi, em sẽ xử lý tốt” Lúc này, tại sét đánh, gọi điện thoại cực không an toàn, hơn nữa tín hiệu cũng không rõ “Em đã đến bệnh viên, em vào trước đây”
Trương Dư Hàng vừa nghe vừa luốn cuống, bên kia Vương Đồng đã cúp điện thoại, hắn lập tức tăng tốc, chiếc xe xẹt qua thành từng đường bọt nước. Hắn quay đầu nhìn Nhan Nghiên, cô đang dán vào cửa sổ, sắc mặt cực kì tái nhợt. Hắn rất nghi hoặc, nhưng giờ quan trọng phải đến bệnh viện.
Nhan Nghiên định mở miệng nhưng phát hiện một chữ mình cũng không nói nên lời. Thật là ác mộng, vì cái gì mà một đám người lại muốn nhào tới thế này.