Edit: Ly Vũ
Beta: Mộc
Tư Kình Vũ nhìn Nhan Nghiên, nói với con trai: “Được, nghe lời con, ăn cơm xong chúng ta đi chơi đu quay.”
Tâm tình của cậu bé dường như rất tốt, miệng liến thoắng không ngừng, nói về chuyện ở nhà trẻ. Thầy giáo dạy cái gì, bạn cùng lớp ngốc như thế nào, dạy nhiều cũng không hiểu, tại đó chơi trò chơi gì, Tử Hằng ngoan ngoãn ngồi trên đùi Nhan Nghiên, tròng mắt lóe lên hưng phấn. Nhìn con trai như vậy, Nhan Nghiên miễn cưỡng cười, nhưng trong lòng dường như không vui vẻ nổi.
Bọn họ đi ngồi trên đu quay, Tư Kình Vũ đã thông báo qua điện thoại trước, khi bọn họ đến, nhân viên đã ở đó chờ sẵn. Thực ra đu quay này không mở, chuẩn bị nghỉ làm, khuya thế này chỉ tiếp đãi ba người bọn họ. Vì tiếp đãi ba vị khách cuối cùng này, đèn đều được bật sáng, chờ bọn họ ngồi lên, cả sân rộng lấp lánh ánh đèn. Tử Hằng hét lên: “Tiểu Nghiên, mẹ xem, thật đẹp, thật đẹp nha!”
Nhan Nghiên cũng hoa mắt, cả một sân bao màu sắc, lúc này đu quay cũng chuyển động. Bọn họ lên cao từng chút một, toàn bộ cảnh đêm cũng hiện lên trước mắt. Những khối lập phương màu xanh, con chim hồng hoàng to, còn có vòng hoa trên quảng trường, dòng người đi lại, từ trên xuống, nhìn rất rộng lớn. Nhưng những cảnh đẹp này cũng không làm cô vui lên, cô chỉ vì con trai mà cười.
Tử Hằng ngồi cạnh cô, chốc lát thấy đi xuống, gương mặt Nhan Nghiên lạnh nhạt, cô tựa vào thành ghế, đầu hơn nghiêng, tóc dài vương trên vai. Cô vừa liếc mắt, cũng thấy Tư Kình Vũ nhìn mình, mắt sáng rực, giống như muốn đem cô nuốt vào trong. Lòng cô nhảy dựng, chợt quay đầu đi.
Đu quay di chuyển đến chỗ cao nhất, toàn bộ cảnh đêm Bắc Kinh rơi vào tầm mắt, đầu Tử Hằng ghé sát cửa sổ, trong miệng không ngừng kêu: “Tiểu Nghiên, mẹ xem, Bắc Kinh thật sự rất đẹp! Tiểu Nghiên, nhà chúng ta ở đâu vậy? Lúc này có thể nhìn thấy không?”
Nhan Nghiên ôm eo Tử Hằng, chỉ về phía đông: “Chúng ta ở bên kia, lúc này thấy không rõ lắm. Hằng Hằng, ngoan ngoãn ngồi xuống, không nên lộn xộn.”
Tử Hằng nhìn về phía đông, kinh hãi nói : “Hình như đúng là bên kia! Con nhìn thấy, cha, cha xem này, ánh đèn sáng bên kia có phải chính là nhà của chúng ta không?”
Nhà! Tư Kình Vũ và Nhan Nghiên đều run lên, nhìn đối phương. Hắn cũng ngồi xuống, chăm chú nhìn theo, thực ra một mảng kia đều là những ngôi nhà sa hoa, trùng trùng điệp điệp, đều có đèn đêm, sao có thể thấy rõ ràng được? Hắn ngược lại lại coi như thật “Hình như đúng vậy! Hằng Hằng, ánh mắt của con thật tốt, chỉ cần liếc một cái có thể nhận ra nhà của chúng ta.”
Nhan Nghiên ở bên cạnh nghe được, quay mặt, nhất thời cô không khống chế được bản thân. Tử Hằng chưa hiểu chuyện thì thôi, sao hắn cũng thế? Nhà cái gì, bọn họ không có cùng nhà! Phòng ở nhà là của con trai, không phải là nhà của bọn họ! Cô và hắn vĩnh viễn không có khả năng ở cùng nhau!
“Tiểu Nghiên, mau nhìn đi, cha nói đúng đó!” Tử Hằng không biết suy nghĩ của mẹ, hưng phấn lôi kéo Nhan Nghiên muốn cô xem. “Đó là nhà của chúng ta, con nói rồi , chính là nhà của chúng ta! Hóa ra từ nơi này cũng có thể nhìn thấy nhà của chúng ta.”
“Không phải nhà của chúng ta! ” Nhan Nghiên đột nhiên lớn tiếng trách mắng. “Nhà của chúng ta không ở nơi đó!”
Nhan Nghiên kích động làm cho Tử Hằng bị hù dọa, cậu bé nhìn Nhan Nghiên, sắc mặt Tiểu Nghiên thật khó coi. Sau đó cậu lại nhìn Tư Kình Vũ, dùng ánh mắt cầu cứu hắn, muốn hỏi Tiểu Nghiên bị làm sao, sao đột nhiên lại tức giận?
Nhan Nghiên cũng ý thức được chính mình không khống chế được, cô vội ôm Tử Hằng nói: “Hằng Hằng, mẹ chỉ là…, những ngôi nhà bên kia cách chúng ta xa như vậy, sẽ không nhìn ra nhà của chúng ta.”
“Nhưng cha nói đó là nhà của chúng ta !” Đối với lời nói của cha Tử Hằng không nghi ngờ chút nào, là cha nói đó là nhà của bọn họ, đương nhiên đó chính là nhà của bọn họ.
Nhan Nghiên chỉ muốn Tử Hằng, không nói về gia đình, vĩnh viễn không nói về gia đình. Cô bị bức đến cực hạn, dường như chịu không nổi. Nhưng khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, cậu bé đối với cha lại cực kì sùng bái, cậu luôn khát vọng có cha mẹ bên cạnh, Nhan Nghiên nghĩ không sai, ngày hôm nay cô cùng Tư Kình Vũ đi đón cậu, cậu rất vui vẻ. Cậu vui vẻ không phải vì được ăn ngon, không phải vì được ngồi trong đu quay thăm quan. Mà cậu như những đứa trẻ khác trên thế giới, có cha mẹ bên cạnh, bón cậu ăn cơm, cùng ngồi cạnh nhau trên thang máy. Cùng tìm ngôi nhà của bọn họ.
“Tiểu Hằng, con thứ lỗi cho mẹ, ánh mắt mẹ không tốt!” Tư Kình Vũ nhìn ra Nhan Nghiên sắp khóc, lập tức mở miệng nói, “Chúng ta có thể thấy, mẹ con nhìn không ra, chúng ta chê cười mẹ.”
“Được rồi, chúng ta không cần chê cười Tiểu Nghiên!” Tử Hằng ôm lấy eo Nhan Nghiên, “Tiểu Nghiên thật đáng thương, chúng ta có thể thấy nhà mà mẹ lại không thấy, chúng ta chăm sóc Tiểu Nghiên, đưa mẹ về nhà nha!”
Tư Kình Vũ nghĩ Tử Hằng có lẽ thửa hưởng thông minh, giảo hoạt của bọn họ, cậu bé xem thấu hắn và Nhan Nghiên, mỗi câu nói đều có thâm ý khác. Nhưng khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, lại chỉ có vẻ vô tội đơn thuần. Trên mặt cậu tràn ngập khát vọng, mà hắn và Nhan Nghiên không thể nào đáp ứng được.
Nhan Nghiên ôm chặt con trai, đôi mắt cô không nhịn được lại ướt. Tư Kình Vũ nhìn cô, đôi mắt như vậy, sâu không thấy đáy, cô liếc nhìn hắn mà tâm phát run, không hiểu vì sao.
Đu quay lại di chuyển , rất nhanh, bọn họ đi xuống. Vẻ mặt Tử Hằng lưu luyến nhìn Tư Kình Vũ nói: “Cha, chúng ta ngồi thêm lần nữa được không, con muốn đi thêm lần nữa! “
Tư Kình Vũ sờ đầu con trai, khi đến mặt đất, nói với nhân viên. Đu quay lại dần di chuyển lên trên, Tử Hằng lúc này không chăm chú xem cảnh tượng bên ngoài mà ngồi trong lòng Nhan Nghiên ngẩn người.
“Tiểu Hằng, không phải con muốn ngồi một lần nữa sao?Tới chỗ cha này!” Tư Kình Vũ nhận ra tâm trạng Tử Hằng dường như không tốt, nhìn con trai vẫy tay.
Tử Hằng đi đến chỗ hắn, nói: “Cha, chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau sao? Như hôm nay vậy, chúng ta ba người cùng ăn cơm, sau đó cùng ngồi đu quay xem cảnh đẹp.”
Tử Hằng biết điều gì sao? Vì sao cậu lại hỏi vậy. Hắn nhìn Nhan Nghiên rồi nói với con trai:”Đương nhiên, chúng ta sẽ ở cùng nhau, vĩnh viễn ở cùng nhau.”
Nhan Nghiên khiếp sợ nhìn Tư Kình Vũ, sao hắn có thể nói với Tử Hằng như vậy, Tử Hằng rất thông minh, cậu sẽ hi vọng, cũng sẽ chờ mong. Mà bọn họ không thể đáp ứng Tử Hằng, vĩnh viễn ở cùng một chỗ.