Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 164




Edit: Mộ Phong

Beta: Mộc

Nhan Nghiên lạnh lùng đứng sau lưng Tư Kình Vũ, từ góc độ này, cô có thể nhìn Tống Ngọc San một cách rõ ràng. Sắc mặt Tống Ngọc San tái nhợt, tóc tai vẫn như bình thường, cài trâm cẩn thận tỉ mỉ. Nhưng hôm nay bà ta không trang điểm nên trông có vẻ rất tiều tụy. Khóe mắt bà ta còn vương lệ, hốc mắt ửng đỏ, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn thật sâu, rốt cuộc thì người phụ nữ mạnh mẽ này cũng già rồi.

“Mẹ!”, Tư Lập Hạ đứng một bên đột nhiên tức giận kêu to. “Vì sao chuyện gì xảy ra mẹ cũng đổ trách nhiệm lên người Nhan Nghiên? Chuyện này không liên quan gì đến Nhan Nghiên cả! Xảy ra việc như vậy là mẹ tạo thành, là cha tạo thành, là tội nghiệt của Tư gia tạo thành!”

Mấy lời của Lập Hạ thanh thúy mà hữu lực như vậy khiến Tư Kình Vũ ngạc nhiên. Không chỉ Tư Kình Vũ mà Nhan Nghiên cũng ngoài ý muốn. Tuy hiện tại cô và Lập Hạ có chút thân thiết nhưng cô thật không ngờ Lập Hạ lại vì mình mà nói chuyện. Sự việc xảy ra đến bây giờ, người duy nhất tin tưởng cô, lại là Lập Hạ.

“Con thật sự chịu đủ rồi, chịu quá đủ rồi”. Lập Hạ không khống chế được dựa vào tường gầm nhẹ. “Vì cái gì mà con phải mang họ Tư, vì cái gì mà con phải đối mặt với những chuyện này? Con không muốn, con lại càng không cần, con phải ra đi trong lúc này, vĩnh viễn không muốn gặp mặt mọi người nữa”.

“Bốp!”. Tư Kình Vũ bước lên vài bước, cho cô ta một bạt tai: “Em làm loạn đủ chưa? Điên khùng đủ chưa? Hiện tại cha còn đang trong bệnh viện, Tư gia đã loạn trong giặc ngoài mà em còn ở đây nổi điên.”

“Em cơ bản không phải người Tư gia!”, Lập Hạ ôm bên mặt bị anh trai đánh cho đau nhức, xông lên nói với hắn: “Em không phải con gái của cha, không, là Tư Thành Đống. Chính miệng ông ta nói với em, em không phải con gái ông ta, em không mang họ Tư, tại sao phải nhận lấy báo ứng vì tội nghiệt của Tư gia”.

Tư Kình Vũ nghe xong lời của em gái, ngây người vài giây, không khỏi nhìn về phía mẹ mình. Tống Ngọc San nghe thấy Lập Hạ nói như vậy, xụi lơ ngồi trên ghế salon, một câu cũng không nói.

Nhan Nghiên cho rằng chứng kiến màn này cô hẳn là rất hả hê, rất vui vẻ mới đúng. Tống Ngọc San để lại cho cô nỗi đau khổ khắc sâu, đến nằm mơ cô cũng hy vọng bà ta chết không yên lành. Nhưng bây giờ chứng kiến cảnh mẹ con, anh em này, cô lại không nói nên lời. Nhìn biểu lộ bi thương của Tư Kình Vũ, cho dù vừa rồi cô cảm thấy mất mát vì sự lên án của hắn, hiện tại cũng không kìm được mà đau lòng.

“Anh nói cho em biết, Lập Hạ, bất kể em nghe được điều gì, bất kể em có phải con gái của cha hay không. Hiện tại, em ở yên trong nhà cho anh, không được phép làm bất cứ chuyện gì”. Tư Kình Vũ lấy lại được lí trí, điều cần thiết bây giờ chính là tỉnh táo hắn mới có thể giải quyết từng vấn đề một. “Mẹ, mẹ muốn ly hôn với cha con không có ý kiến. Nhưng trong khoảng thời gian này, chờ sau khi vết thương của cha hồi phục và xuất viện, con sẽ sắp xếp cho hai người”.

Tống Ngọc San vốn là người giỏi giang kiêu ngạo cỡ nào, nhưng hai ngày nay nhận được một cái rồi một cái đả kích, dù có mạnh mẽ đến đâu cũng phải suy sụp. Đặc biệt việc Tư Thành Đống mắc HIV đã đánh tan ý chí của bà ta hoàn toàn. Trong một khắc, bà ta trở thành người đáng cười nhất, bi ai nhất. Hiện tại, bà đã không con hơi sức để đi thu xếp những chuyện này nên chỉ có thể nghe theo con trai.

“Lập Hạ, bây giờ em về phòng đi!”, Tư Kình Vũ ra lệnh cho em gái.

Tư Lập Hạ ha ha cười rộ lên, cô lảo đảo đi đến trước mặt Tư Kình Vũ: “Anh, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ ra mệnh lệnh với em, anh đã từng làm cho em cái gì? A, còn có thờ ơ nữa, anh cơ bản là không lo lắng gì cho em gái là em đây. Em xấu cũng tốt, đẹp cũng được, trong mắt anh em chỉ là người xa lạ. Hiện tại em muốn làm chủ cuộc sống của mình, anh không có tư cách ra lệnh cho em”.

Tư Kình Vũ nhìn đứa em phản nghịch, trước đây nó không như vậy. Lập Hạ đã tức giận thật sự, uất ức nhiều năm qua bộc phát ra ngoài, bây giờ cô ta không oán nữa mà là hận sâu sắc. Cô hận cái gia đình mang đến cho cô bao nhiêu châm chọc và đau khổ, cô muốn cắt đứt sạch sẽ với Tư gia.

“Lập Hạ!”, Nhan Nghiên kéo Tư Lập Hạ: “Trước hết cô hãy nghe lời anh cô đi, anh ấy là anh trai cô, sao có thể không quan tâm đến cô. Nếu anh ấy không quan tâm cô thì lần trước sao lại mạo hiểm tính mạng đi Thái Lan cứu cô, còn giúp cô ra khỏi nhà giam chứ”.

“Nhan Nghiên, cô thông minh hơn tôi, sao bây giờ lại ngốc nghếch như vậy?”. Lập Hạ cười lạnh: “Người anh ta cứu không phải Tư Lập Hạ mà là đại tiểu thư của Tư gia, anh ta sao có thể để đại tiểu thư Tư gia ngồi tù được. Thứ anh ta cứu là danh dự của Tư gia, địa vị của Tư gia. Nhưng trên đời này làm gì có chuyện gió không lọt qua tường, nhìn xem, mấy ngày hôm trước để cứu đại tiểu thư Tư gia mà những chuyện dơ bẩn anh ta làm đều bị phanh phui hết rồi không phải sao? Có điều thật đáng tiếc, tất cả đều bị dìm xuống nhanh chóng”. Cô ta lại đi đến trước mặt Tư Kình Vũ: “Nhưng bây giờ anh hẳn là vui vẻ rồi, đại tiểu thư của Tư gia là em đây làm Tư gia mất thể diện, có thể vì việc em cắt đứt quan hệ, tuyên bố với mọi người rằng đứa em gái mất hết mặt mũi này không liên quan gì đến Tư gia, anh không phải là rất vui vẻ sao?”

Tư Kình Vũ không cách nào tin được em gái mình sẽ nói ra những lời như vậy. Mỗi một câu là một mũi dao, mũi tên đâm vào người hắn. Hắn thừa nhận, lúc nhỏ hắn chưa từng quan tâm đến Lập Hạ, cũng chưa từng xem trọng cô. Cô kiêu căng, tùy hứng, hắn mắt nhắm mắt mở cho qua. Thì ra mọi chuyện đều có luật nhân quả, hơn nữa sẽ có báo ứng.

Tống Ngọc San ngồi một bên cũng cười, cười rất lớn, bà ta đi đến trước mặt Nhan Nghiên, nhìn cô nói: “Thế nào? Có phải là rất đặc sắc không, cô làm nhiều việc như vậy, thấy cảnh tượng này có phải là vô cùng vui vẻ không? Nhan Nghiên, cô lợi hại lắm, chúc mừng cô, cô thành công rồi đó”.

Nhan Nghiên nhìn người phụ nữ này, người phụ nữ có khuôn mặt cười thật chướng mắt khiến hận ý từ đáy lòng cô bùng lên, cô nói: “Chuyện phát triển đến bây giờ, tất cả đều còn quá sớm. Có điều dì Tống à, dường như đến tận lúc này bà vẫn không nhận ra chuyện sai trái mình làm ư?”

Mặt Tống Ngọc San cứng đờ: “Việc tôi làm không đến lượt cô phán xét”.

“Những chuyện bà làm tất nhiên là không cần tôi phán xét, chính là trên trời có người theo dõi, vạn ác đến cùng tất có quả báo”. Trong đầu Nhan Nghiên lóe lên rất nhiều hình ảnh, khắc sâu nhất là cảnh mẹ mình rơi từ trên lầu xuống cầu thang. Bịch! Bịch! Bịch! Tiếng động ấy đến bây giờ vẫn còn vang vọng bên tai cô. “Cho dù bà có vỏ bọc chỉn chu xinh đẹp đến đâu cũng không thể rửa sạch bàn tay đầy máu tươi đâu, thế nên hiện tại là báo ứng của bà đấy”.

Lời nói của Nhan Nghiên không chỉ làm cho Tư Kình Vũ hóa đá, Lập Hạ cũng ngây ngẩn cả người, cô không rõ tại sao Nhan Nghiên lại phải nói với mẹ mình như vậy. Cô ta giữ chặt Nhan Nghiên: “Nhan Nghiên, cô nói máu tươi gì chứ? Lời cô nói là có ý gì?”

Nhan Nghiên quay đầu nhìn Lập Hạ, lại nhìn Tống Ngọc San: “Con gái và con trai bà đều ở đây, bà có đủ can đảm để nói cho bọn họ biết bà từng làm chuyện gì không?”

Tống Ngọc San như bị đả kích mạnh, chệnh choạng lui về phía sau mấy bước, đột nhiên bà ta không dám nhìn mặt con trai và con gái mình nữa.

Lập Hạ nhìn sắc mặt mẹ mình đại biến, lại nhìn anh trai trầm mặc đứng bên cạnh, cô ta cười nói: “Xem ra có rất nhiều chuyện mà tôi không biết rồi. Nhan Nghiên, cô nói đi, những việc đã xảy ra thật sự có liên quan đến cô sao?”

Edit: Ly Vũ

Beta: Mộc

Nhan Nghiên nghĩ đây đúng là cơn ác mộng đáng sợ nhất trên đời này. Cô hi vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, sau đó cô lập tức tỉnh lại. Khi tỉnh lại, cô có thể trở về hồi còn bốn tuổi. Khi mà cha chưa bị tai nạn, mẹ cũng không ôm cô đến nơi đáng sợ này. Nhưng chuyện trên đời vốn không có khả năng quay lại.

Nhan Nghiên không trả lời Lập Hạ, mà nhìn Tư Kình Vũ nói: “Tư Kình Vũ, anh vừa nói, anh không hiểu nổi. Rõ ràng là anh hại tôi, vì sao tôi hận Tư gia, hận cha mẹ anh. Cho dù lúc trước bọn họ đối xử với tôi như vậy, tôi cũng không có lý do để hận họ đến nỗi này. Hiện tại tôi cho anh biết, vì sao tôi hận người phụ nữ này như vậy. Năm đó mẹ tôi ôm tôi đến Tư gia, mẹ tôi bị bệnh nan y, bà cùng đường mới van nài cha anh nuôi tôi.” Nhan Nghiên mở cửa thư phòng, chỉ vào bậc cầu thang cách đó không xa, “Ở đằng kia, mẹ tôi đã lăn xuống bậc cầu thang kia. Bà được đưa vào viện, bà có thể được cứu, có thể sống lâu hơn một chút. Là bà ta, chính mẹ của anh mua chuộc bác sĩ tráo đổi thuốc của mẹ tôi mới khiến cho bà mất sớm như vậy.”

“Cô im miệng!” Tống Ngọc San lạnh người, bà kêu to, “Cô nói bậy bạ gì đó? Cô có chứng cứ gì mà nói những lời này.”

“Đúng vậy, tôi không có chứng cớ, chứng cớ sớm bị bà hủy sạch sẽ. Nhưng không có chứng cớ không có nghĩa là bà không làm.” Nhan Nghiên cố nén nước mắt, “Tựa như… tựa như buổi tối sáu năm trước, bà muốn tôi chết trên bàn cấp cứu. Chỉ cần mua chuộc bác sĩ, chỉ cần một liều thuốc, liền giải quyết được phiền phức.”

Tư Kình Vũ cùng Tư Lập Hạ đều ngây người, lời nói của Nhan Nghiên quá đáng sợ. Đặc biệt là Tư Kình Vũ, hắn chưa bao giờ nghĩ đến, nỗi hận của Nhan Nghiên là vì thế. Trái tim hắn từng chút mất mát, thậm chí là tuyệt vọng.

“Kình Vũ, con đừng tin cô ta, cô ta nói bậy, nói láo.” Tống Ngọc San cuống quýt giải thích với con trai, muốn con trai tin tưởng bà.

Tư Kình Vũ nhìn mẹ mình, bi thương càng thêm nồng đậm. Hắn rất muốn không tin Nhan Nghiên, nhưng hắn hiểu bà, hiểu rõ ràng việc bà hay làm nhất là gì , mà những năm nay, bà lại dùng những thủ đoạn kia đối phó quá nhiều những người phụ nữ khác..

“Dì Tống, tội lỗi của bà sao dừng lại ở đây? Bà muốn cùng con trai con gái của bà nói tiếp không, năm đó chú Tư đâm chết cha tôi như thế nào, bà lợi dụng quyền thế Tống gia thay chồng mình tìm kẻ chết thay. Bà vì chồng của bà, bảo vệ chồng bà đâm chết cha tôi để cướp mẹ tôi. Cho nên bà không có cách nào khác, đành phải hại chết cả mẹ tôi.” Nhan Nguyên không chuyển mắt nhìn Tống Ngọc San , “Con cái của bà đều nói chú Tư đã bị báo ứng của ông ta. Tại sao không phải là báo ứng của bà, bà nên bị báo ứng.”

“Con tiện nhân này!” Tống Ngọc San kích động, muốn giơ tay lên đánh Nhan Nghiên.

Nhan Nghiên bắt được, hất tay bà ta, nói: “Dì Tống, tôi không phải mẹ của tôi, có thể mặc bà ức hiếp!”

Tư Kình Vũ hoàn toàn không phản ứng, nếu như lời Nhan Nghiên nói là sự thật, vậy thì sự thật này quá tàn nhẫn. Tư Kình Vũ chưa từng nghĩ tới việc này, hắn cũng không dám nghĩ đến chuyện này.

Lập Hạ cũng choáng váng, đầu óc cô một mảnh hỗn loạn, càng không hiểu vì sao chuyện này lại phát sinh. Cô nhìn anh trai, nhìn Nhan Nghiên, lại nhìn mẹ mình, cô hoài nghi thế giới này, liệu có phải điên rồi hay không? Cô điên rồi, Nhan Nghiên điên rồi, anh điên rồi, mẹ cũng điên rồi. Cô từng nghĩ mẹ xử lý những người đàn bà của cha như thế nào, đại khái là uy hiếp, hoặc là cho chút ít tiền để đuổi đi. Nhưng bây giờ hình như không đơn giản như vậy, chuyện này có máu, có mạng người, thật là đáng sợ!

“Các người đều điên rồi, tôi không muốn nhìn thấy các người, không cần nhìn các người.” Nói xong, Lập Hạ liền xông ra ngoài.

Nhan Nghiên cuối cùng đã nói ra hận thù nơi đáy lòng, cũng thở dài một hơi. Cô muốn rời khỏi nơi này, căn phòng này làm cô tức giận, cô không muốn ở đây quá lâu. Tư Kình Vũ bắt lấy tay cô, nhìn cô chăm chú, hắn không thể để cô đi, quay đầu nhìn mẹ, xem bà lại ngẩn người ngồi trên ghế.

Tống Ngọc San cảm giác được con trai nhìn mình, bà ngẩng đầu nhìn con trai cười nói : “Kình Vũ, con tin mẹ, đúng hay không? Con sẽ tin mẹ, mẹ là mẹ của con.Còn con tiện nữ này, cô ta có âm mưu, mẹ đã nói với con rồi, vì sao con còn đem cô ta đến đây?”

Thật ra Tư Kình Vũ cũng hối hận vì đã đưa Nhan Nghiên đến, nếu như hắn sớm biết kết quả như vậy, mặc kệ là chuyện gì hắn cũng không đưa Nhan Nghiên tới. Hắn một mực nghi ngờ, nhưng hiện tại hắn tình nguyện không cần biết nguyên nhân kia. Nhìn mẹ mình, hắn phát hiện hắn đối với bà không có một tia đồng tình. Nội tâm hắn hoang vu, trống rỗng, hắn không ngờ tình huống bây giờ là hắn chỉ có thể thả Nhan Nghiên rời đi, nhưng hắn không thể buông tay.

Nhan Nghiên như hiểu tâm tư của Tư Kình Vũ, cô cúi đầu xuống, nhìn Tư Kình Vũ nắm tay mình mà nói: “Tư Kình Vũ! Hiện tại anh đã rõ vì sao tôi phải thống khổ, giãy dụa. Anh muốn đáp án kia, tôi vĩnh viễn cũng không thể cho được.”

Nhan Nghiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp, nức nở, làm cho hắn càng tuyệt vọng, hắn nắm tay cô càng chặt. “Không nên nói vậy, Nhan Nghiên, không nên nói. “

Hắn càng nói , Nhan Nghiên càng khó xử, cô muốn rút tay mình ra nhưng không chống lại được sức lực của hắn, cô nói : “Tư Kình Vũ, anh thả tôi ra, tôi phải đi.”

Tư Kình Vũ cũng cúi đầu xuống, nhìn bàn tay cô bị mình nắm trong tay. Cô bé này, khi hắn mười tuổi, cô đe dọa tính mạng của hắn, hắn cũng bài xích cô, cũng thương tổn cô, cuối cùng vẫn không trốn thoát khỏi cô. Hai mươi năm qua đi, hiện tại hắn muốn cầm tay cô đến sau này, hắn thật sự phải buông sao?

Hắn cụp mắt: “Tôi với em cùng đi!”

“Kình Vũ, Kình Vũ, con nói cái gì?” Tống Ngọc San nghe được lời con trai, lập tức đuổi theo, “con, con muốn đi cùng cô ta, cô ta hại gia đình chúng ta thành như vậy, con lại muốn đi cùng cô ta?”

“Mẹ, Lập Hạ nói rất đúng, Tư gia biến thành như vậy chưa bao giờ là lỗi của Nhan Nghiên. Cha sai, mẹ cũng sai, vì sao mà đến bây giờ mẹ vẫn không chịu tỉnh ngộ?” Tư Kình Vũ nhìn bà.

Tống Ngọc San bỗng buông lỏng con trai, bà nhìn thấy Nhan Nghiên cười, Nhan Nghiên đã thành công. Thủ đoạn của cô ta rất lợi hại, lợi hại nhất là chiêu này, làm cho cả con gái và con trai bà đều hận bà, làm cho bà bị mọi người xa lánh.

Nhan Nghiên hiểu ý tứ của Tống Ngọc San, cô cũng không nghĩ nhiều, cô muốn rút tay nhưng Tư Kình Vũ nắm tay cô quá chặt, thậm chí còn hơi đau. Mà sau đó, Tư Kình Vũ kéo tay cô đi ra ngoài, cô quay đầu lại nhìn Tống Ngọc San , Tống Ngọc San một mực nhìn bọn họ rời đi, miệng cười ha ha


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.