Ads Cục cưng kiêu ngạo pk tổng tài papa – Chương 161 : Bi ai phát hiện
Tác giả: Nhược Trữ Trữ
Edit: Ly Vũ
Beta: Mộc
“Cô nói dối, nói hươu nói vượn!” Lập Hạ vừa nghe lời này thì chịu không nổi, vội vã phủ nhận.
“Tôi có nói hươu nói vượn hay không thì cô có thể hỏi mẹ cô, hoặc đi xét nghiệm ADN của cô và cha cô rồi sẽ sáng tỏ.” Vương Đồng đắc ý nhìn Lập Hạ, bất hạnh của cô hiện tại là do Tư gia, cô nào có thể để cho người Tư gia sống yên ổn. Cô cũng không thưởng thức nét mặt Lập Hạ quá lâu, nở nụ cười, sau đó bỏ đi.
Lập Hạ tới bệnh viện, lúc này cha đã tỉnh lại.
Tư Thành Đống đã tỉnh, ông ta biết mình bị tai nạn, hiển nhiên cũng biết mình đang ở nơi nào. Ông mở mắt, trong phòng bệnh ngoài trừ ông thì đến người chăm sóc cũng không có một ai. Kình Vũ chưa tới, Tống Ngọc San cũng không thấy. Bọn họ không biết ông đã xảy ra chuyện gì sao? Trong lòng ông nghĩ vậy, trong đầu lại nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi ông bị tai nạn. Ông lấy được kết quả xét nghiệm, một kêt quả đáng sợ.
Ông đến nơi Vương Đồng ở, lại gặp người cấp dưới thân cận nhất cùng người phụ nữ của ông cùng một chỗ. Một khắc đó, Tư Thành Đống nở nụ cười. Cuộc đời của ông đắc ý quá lâu, người duy nhất hủy hôn ước cùng ông là Đường Tuệ Hà, tình nguyện ở cùng một người đàn ông nghèo khổ cũng không muốn ở bên ông. Ông đã từng rất hận, ông không yêu Tống Ngọc San nhưng lại cưới bà, bởi vì Tống Ngọc San có thể giúp ông trèo cao.
Ông ở cùng vô số phụ nữ, từ những cô gái mười mấy tuổi, phong thái xinh đẹp, mê người, chỉ cần là Tư Thành Đống ông vừa ý, nhất định sẽ phải qua tay ông. Nhưng khi ở cùng Vương Đồng, ông dần không có hứng thú với những người đàn bà khác, rất ít người đàn bà được ông để ý. Vương Đồng là người duy nhất ông giữ lại bên người sáu năm vẫn không thấy chán ghét, không, trong kí ức của ông cô là đứa trẻ nhỏ. Cô bé này thông minh mà hiểu đời. Tư Thành Đống duyệt vô số người, ông biết rõ Vương Đồng ở bên ông không phải vì có tình cảm với ông. Mà cái cô muốn, ông cũng không keo kiệt cho cô, cho nên Vương Đồng mới có thể trèo đến địa vị như ngày hôm nay.
Những năm này, đây là người con gái duy nhất ông dụng tâm, rốt cuộc lại phản bội ông. Mỗi một người đều có số mạng riêng mình, thậm chí là báo ứng. Tình trạng hiện tại của ông rõ ràng là thế. Bệnh nan y, tai nạn xe, bên người không có ai. Ông biết rõ, Tống Ngọc San có thể đã biết ông bị bệnh, nếu bà đã biết thì làm sao còn để ý đến ông!
Kình Vũ càng không cần phải nói, nó hận nhất chính là người cha này, đã hận đến tận xương tủy.
Y tá xem hết thuốc, bác sĩ cũng tới kiểm tra, nhìn ông tỉnh lại, ngược lại rất mừng rỡ. Tư Thành Đống không biết, cũng không cảm giác, những người kia kiểm tra xong, từng người một ra ngoài, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Không đến một phút đồng hồ, cửa lại bị đẩy ra, người đi vào là Lập Hạ, tròng mắt cô sưng đỏ, ánh mắt nhìn ông tuyệt đối không phải lo lắng hay thương tâm, mà là phẫn hận. Lập Hạ hận ông, cũng được, người con gái này ông chưa từng coi trọng .
Lập Hạ đứng ở đầu giường, mắt tiếp tục nhìn người đàn ông đang suy yếu. Trong tâm cô khát vọng tìm được tình thương trên người ông, nhưng tất thảy đều là vọng tưởng. Lập Hạ hỏi ông : “Con có phải con đẻ của cha không?”
Tư Thành Đống không ngờ cô lại hỏi vậy, cô hỏi cô có phải con đẻ của ông không. Tư Thành Đống cũng không để ý chuyện đó, như năm ấy, ông cũng cưới Tống Ngọc San nhưng bên ngoài đã có nhiều người đàn bà khác, vậy thì Tống Ngọc San có người đàn ông khác, ông cũng không để ý. Ông tức giận là bà đã đem cuộc hôn nhân này đến, nhưng về sau cũng chả sao. Tin tức Lập Hạ nhận được là sao? Sao nó lại hỏi như vậy? Giọng Tư Thành Đống khô khốc nói: “Cái này cô hẳn là đến hỏi bà ấy.”
“Con muốn hỏi cha!” Tư Lập Hạ nói xong, nước mắt lại rơi xuống. “Cha dựa vào cái gì mà cho rằng con không phải con gái cha, dựa vào cái gì còn muốn nói với những người phụ nữ đáng ghét bên ngoài rằng con không phải con gái của cha!”
Tư Thành Đống nghe cô nói như vậy liền hiểu Vương Đồng nói cho cô biết, trong ấn tượng của ông, ông cũng chỉ nói cho Vương Đồng chuyện này.
“Tôi cho ông biết, hiện tại tôi không muốn làm con gái của ông. Trước kia tôi hi vọng ông có thể coi trọng tôi, để ý tôi. Nhưng dù bây giờ hay sau này, tôi đều không có người cha xấu xa , độc ác như vậy.” Lập Hạ cất giọng “Cha quá hạ lưu, chính cha bẩn cũng thôi, còn muốn liên lụy đến mẹ, trên cuộc đời này cha là người đáng khinh bỉ nhất.”
Lúc này đây, Tư Thành Đống cũng đâu chịu nổi nhục nhã như vậy, dù đối tượng là mình hay là người đàn bà trên danh nghĩa. Chẳng biết vì sao, ông không tức giận, bình tĩnh nói: “Lập Hạ, thực sự cô không phải con gái của tôi. Đúng là ở bên ngoài tôi chơi cùng bao người đàn bà, hiện tại cũng đã nhận được báo ứng. Nhưng mẹ cô cũng không khá hơn là bao, tôi ở bên ngoài cùng nữ nhận chưa bao giờ đem dã chủng về. Chính mẹ của cô, ở bên ngoài với đàn ông thì thôi, còn hoài thai trở về, lại không biết xấu hổ cho cô họ Tư.”
Dã chủng! Lập Hạ bị từ này kích thích, hóa ra cô là dã chủng! Trong suy nghĩ của người đàn ông này, cô dĩ nhiên là dã chủng. Cô nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, tôi là dã chủng, từ nay về sau, tôi sẽ không gọi ông là cha, tôi cũng sẽ không mang họ Tư. Tôi cùng Tư gia đoạn tuyệt quan hệ, từ nay về sau sẽ không có quan hệ với Tư gia!” Nói xong, Lập Hạ xoay người rời đi, lại đột ngột chứng kiến mẹ đứng trước cửa vào.
Hiển nhiên những lời nói vừa rồi Tống Ngọc San đều nghe thấy, sắc mặt bà trở nên tái nhợt, vú Bảo cúi đầu không dám nhìn. Bà nhìn Lập Hạ, sau đó bước vào.
Lập Hạ cũng không ngờ mẹ lại ở ngoài cửa, cô rất kích động, không để ý cái gì , lập tức chạy đi.
Tống Ngọc San nhìn người đàn ông kia , nói với vú Bả: “Mang đồ để đây, bà ra ngoài trước.”
Vú Bảo nhanh chóng buông đồ xuống, lui ra ngoài, còn chậm rãi đóng cửa.
“Ông một mực cho rằng,” Tống Ngọc San kéo một cái ghế ngồi xuống, bà cùng Tư Thành Đống cách nhau không gần cũng không xa, “Tư Thành Đống, có phải một mình ông bẩn là ông có thể đem nước bẩn dội tới tất cả mọi người, còn muốn làm thương tâm chính con gái của mình. Hóa ra ông còn ngại bản thân không đủ thảm, không đủ chật vật, nhất định phải cửa nát nhà tan mới có thể thỏa mãn, có phải không?”
“Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?” Tư Thành Đống nhìn vú Bảo để đồ xuống, đại khái là nước canh, còn có quần áo cho ông tắm rửa. Ông không hiểu, có chút chột dạ, nhưng vẫn nói ra, “Tống Ngọc San, tôi dám làm dám nhận. Bà lúc trước làm gì, vì sao lại không dám nhận.”
“Lập Hạ có phải là con gái của ông hay không đã không còn quan trọng, tôi thật sự nên nhìn thấu ông từ đầu. Thật kì lạ, vì cái gì nhiều năm qua tôi còn coi trọng người đàn ông như vậy. Mấy ngày nữa tôi sẽ thông báo luật sư đến đây, chúng ta ly hôn. Chờ ông xuất viện, chúng ta sẽ làm thủ tục.” Tống Ngọc San không nghĩ sẽ đối mặt với người đàn ông này, như vậy bà sẽ chỉ làm cho chính mình càng thêm buồn cười cùng bi ai.