Ads Chương 152: Mờ ám và ghen tuông
Tác giả: Nhược Trữ Trữ
Edit: Mộ Phong
Beta: Mộc
Nhan Nghiên đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn hai cô gái trước mặt, không một ai trong số họ là hạng người hiền lành cả, cô cười cười: “Đã đau đầu rồi thì sao cô không về sớm một chút, bởi vì ở lại hay không cô cũng đâu có chiếm được lợi ích gì”. Nói xong, Nhan Nghiên liền kéo cửa đi ra ngoài.
Cô trở về chỗ ngồi, Tư Kình Vũ không còn ở đó mà Lập Hạ đang thay anh chăm sóc Tử Hằng. Nhan Nghiên cảm thấy hồ nghi, Lập Hạ thấy cô thì nói: “Cô không thấy anh trai tôi à? Anh ấy nói cô đi lâu quá, đi tìm cô rồi”.
Nhan Nghiên lắc đầu, nhìn thử về phía toilet xem có thấy bóng dáng Tư Kình Vũ hay không.
Tư Kình Vũ đúng là đi tìm Nhan Nghiên, chỉ là chưa đi tới toilet nữ đã thấy Mạc Dật Hàm từ toilet nam đi ra. Bốn phía không có người, Tư Kình Vũ rất không muốn gặp người này, nhưng vẫn phải mở lời trước: “Mạc cục trưởng, thật là trùng hợp”.
“Kình Vũ, tôi nhớ khi còn nhỏ cậu thường gọi tôi là bác Mạc, bây giờ cậu vẫn có thể gọi tôi như vậy”. Mạc Dật Hàm nhìn Tư Kình Vũ bằng ánh mắt ấm áp che chở của trưởng bối.
Tư Kình Vũ cười nhạt, không nói lời nào.
Mạc Dật Hàm dường như đọc được suy nghĩ của Tư Kình Vũ, nhân tiện nói: “Kình Vũ, chúng ta có thể nói chuyện một lát không?”
Tư Kình Vũ cười, đi theo Mạc Dật Hàm đến ban công ngoài đại sảnh. Mạc Dật Hàm dựa vào lan can nhìn Tư Kình Vũ nói: “Tôi nhớ lần cuối cùng gặp cậu đã cao lắm rồi, hiện tại còn cao hơn cả tôi nữa, hơn nữa sự nghiệp cũng thành đạt!”
“Cũng đã hai mươi năm trôi qua rồi không phải sao?”, Tư Kình Vũ vẫn ôn hòa: “Những năm nay tôi vẫn đều biết được tin tức về bác, nghe nói bác đi đàm phán giữa mấy nước, không thấy bác về nước, tôi còn tưởng bác vĩnh viễn cũng không trở về nữa”.
Nghe Tư Kình Vũ nói những lời này, khuôn mặt Mạc Dật Hàm bỗng cứng đờ, đây không phải là chủ đề vui vẻ gì mà đầy những khúc mắc. Mạc Dật Hàm nhìn Tư Kình Vũ chăm chú rồi nói: “Tôi chẳng thấy có gì không phải cả, nói thật, dù là tôi hay bất cứ ai cũng đều dính đến chuyện thị phi. Ví dụ như việc tôi đã trở lại đều như nhau”.
Trong lòng Tư Kình Vũ cực kì chán ghét người đàn ông này, năm đó gia đình hắn đổ vỡ, nguyên nhân một phần là do ông ta. Vậy mà bây giờ, ông ta còn nói không nghĩ rằng có chuyện gì là không phải!
“Kình Vũ, có rất nhiều chuyện tôi không muốn giải thích thêm, nhưng có điều này tôi phải nói cho cậu biết, tôi và mẹ cậu cho tới bây giờ vô cùng trong sạch. Cậu không tin tôi cũng được, nhưng cậu cũng nên tin mẹ cậu chứ”. Việc này ông thật sự không muốn nhắc lại, đặc biệt là hiện tại, ông và Tống Ngọc San là cấp trên cấp dưới. Tuy nhiên hiểu lầm nhiều năm cũng nên làm sáng tỏ một lần.
Tư Kình Vũ nhìn Mạc Dật Hàm, năm đó Mạc Dật Hàm và mẹ hắn có mờ ám nhiều người cũng biết, thậm chí có lần đồng nghiệp còn nhìn thấy Mạc Dật Hàm đi theo Tống Ngọc San vào một gian phòng, cả bộ ngoại giao đều lén lút bàn tán. Đây cũng là lý do năm đó Mạc Dật Hàm gặp chuyện bất ngờ, cơ quan nhà nước tuyệt đối không cho phép việc đó xảy ra nên ông ta chỉ có thể xuất ngoại để tránh điều tiếng.
Khi còn bé, Tư Kình Vũ vô cùng kính nể Mạc Dật Hàm, ông ta tao nhã và đối xử với hắn rất tốt. Nhưng sau buổi tối hôm ấy thì hắn hận người này. Nhưng ánh mắt ông ta bây giờ không giống như đang lừa gạt hắn. Tin mẹ ư? Tư Kình Vũ không biết từ bao giờ hắn đã không còn tin tưởng cha mẹ mình nữa rồi.
“Nhiều năm như vậy, tôi cũng đã lớn tuổi rồi, đối với nhiều chuyện cũng cảm thấy phai nhạt. Năm đó tôi không làm gì, hiện tại càng không làm thêm một cái gì nữa!”. Mạc Dật Hàm thở dài một tiếng, bao nhiêu năm nay hắn đã tự hỏi mình không biết bao nhiều lần rằng lựa chọn lúc trước có sai hay không? Nhưng hắn chỉ được chọn một lần duy nhất, không có lần thứ hai.
“Bác Mạc có phải hiểu lầm rồi không? Tôi không có ý tứ khác”, Mạc Dật Hàm nói đến mức này, nói thêm gì đi nữa cũng chẳng có ý nghĩa. “Tôi nghĩ hiện tại cũng không có người đi nghi ngờ bác và mẹ tôi còn quan hệ đâu”.
Mạc Dật Hàm gật nhẹ đầu, vỗ vỗ vai hắn nói: “Kình Vũ, cậu còn trẻ, rất nhiều chuyện có thể làm từng bước một, đừng nóng vội. Mở to hai mắt mà nhìn cho rõ ràng để hành động”.
Tư Kình Vũ nghe ra trong lời nói của Mạc Dật hàm còn có ý tứ khác, hắn đang muốn hỏi thì một vị khách nhìn về phía này, vừa mới nhận ra Mạc Dật Hàm, hắn liền đi tới. Tư Kình Vũ đứng lại trong chốc lát, nghe những lời của Mạc Dật Hàm, hắn đột nhiên nhẹ nhàng thở ra. Hắn tin lời Mạc Dật Hàm, những năm nay mẹ hắn cũng không còn nhắc đến việc đó nữa, cẩn thận nghĩ lại thì với tính cách của bà đúng là khó có thể làm chuyện phản bội hôn nhân được. Kỳ thật Tư Kình Vũ muốn biết chân tướng sự việc năm đó, chỉ cần tra là rõ, muốn biết Lập Hạ có phải con gái bố mình không càng đơn giản, chỉ cần xét nghiệm DNA. Có điều hắn không muốn làm như vậy, dù có hoài nghi thì vẫn lựa chọn bỏ mặc sự việc ấy.
Nhưng không chỉ có hoài nghi mà đáy lòng hắn còn bị đè nặng bởi một tảng đá lớn, lúc này tảng đá ấy như đã được đặt xuống, cả người hắn đều thả lỏng. Lúc này hắn mới nhớ ra là mình đang đi tìm Nhan Nghiên. Hình như hôm nay Nhan Nghiên có tâm sự, đi WC lâu như vậy khiến hắn lo lắng.
Mà khi Tư Kình Vũ đi đến cửa toilet nữ, bỗng thấy Văn Vi hơi hé cửa. Văn Vi sắc mặt không tốt lắm, xấu hổ nhìn hắn rồi lại có vài phần mừng rỡ. Tư Kình Vũ nghi hoặc, không rõ Văn Vi muốn gì?
“Kình Vũ, anh có thể giúp em chút rắc rối này không?”, Văn Vi nói xong mặt ửng đỏ, dáng vẻ cực kì thẹn thùng.
Tư Kình Vũ sững sờ, cô muốn hắn vào nhà vệ sinh nữ? Hắn đường đường là một người đàn ông mà lại đi vào nhà vệ sinh nữ, nếu bị người khác bắt gặp, có thể sẽ bị hiểu lầm là sắc lang mà đánh mất! Nhưng xem ra Văn Vi thực sự rất xấu hổ, chuyện mà cô đã tự mình mở miệng thì hẳn là đã chịu đựng đến cực hạn rồi.
Hắn nhìn bốn phía rồi nói: “Trong đó không có người chứ?”
Văn Vi gật nhẹ đầu, nếu trong này có người thì cô đã không gọi hắn vào. Cô cầm lấy quần áo, trốn vào góc tường, mở rộng cửa. Tư Kình Vũ tự nhiên đi vào, thì ra khóa kéo sau lưng Văn Vi có chỗ bị đứt chỉ, dù chỉ là một cái lỗ nhỏ nhưng để như vậy đi ra ngoài sẽ bị người khác thấy, vậy thì quá mất mặt.”Anh có thể giúp em nhìn phía sau không? Có phải là đứt không? Vừa rồi em đã cảm thấy đằng sau hơi khác nên mới vào WC xem thử”.
“Đúng là đứt chỉ, em chờ anh một chút, anh đi hỏi nhân viên phục vụ xem có may lại được hay không”. Văn Vi tìm thấy chỗ đứt chỉ, kéo khóa xuống, lộ ra một khoảng lưng trần trắng nõn. Dù trước kia hai người đã có quan hệ thân mật nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh này, Tư Kình Vũ vẫn cảm thấy rất không tế nhị.
“Tệ lắm sao? Nếu vết rách không lớn thì không cần may lại đâu, dùng kim châm là được”, Văn Vi dường như cực kì thẹn thùng, mặt đỏ hồng, đứng thẳng người không dám nhìn Tư Kình Vũ.
“Được rồi, đợt chút, anh đi một lát sẽ trở lại”. Không ngờ rằng, hắn vừa mở cửa thì có hai vị khách nữ đi đến. Nhìn thấy Tư Kình Vũ và Văn Vi quần áo không chỉnh tề phía sau thì xấu hổ, hai người kia hiển nhiên nhận ra tổng giám đốc Tư, bối rối lùi lại nói: “Ngại quá, đã quấy rầy rồi”.
Mắt Tư Kình Vũ đỏ bừng, cười với cô rồi cũng đi ra. Cô tìm một nữ nhân viên phục vụ tới may vá. Tư Kình Vũ đứng ở ngoài, chờ Văn Vi đoan trang thanh nhã đi tới, hắn nhìn cô cười cười: “Tốt rồi chứ?”
“Vâng, rất tốt”, Văn Vi vẻ mặt có lỗi nói: “Xin lỗi, Kình Vũ, vừa rồi hai người kia hình như hiểu lầm, để em đi giải thích với họ”.
“Không sao, em cũng nói là hiểu lầm rồi mà”, Tư Kình Vũ vẫn giữ thói quen dịu dàng với Văn Vi: “Đi thôi, anh đưa em trở về”.
Văn Vi cười, cùng Tư Kình Vũ đi đến đại sảnh, bọn họ vừa vào liền đón nhận ánh mắt chăm chú của mọi người. Hiển nhiên là hai vị khách nữ vừa rồi không giữ miệng, ở đây ít nhất có đến một nửa số người biết chuyện, thậm chí còn thêm mắm dặm muối vào.
Tư Kình Vũ trở lại chỗ ngồi, Nhan Nghiên sắc mặt không đổi, nhưng cô đã ngồi bên cạnh Lập Hạ và Tử Hằng, ôm lấy Tử Hằng, không ngồi gần hắn nữa, nhắm mắt làm ngơ. Tư Kình Vũ cảm thấy da đầu run lên, đột nhiên phát hiện Nhan Nghiên ghen làm hắn càng thêm đau đầu.
Lúc này phiên đấu giá cũng bắt đầu, Tư Kình Vũ dựa vào giao tình với Âu Dạ, chiếm được không ít trang phục. Lập Hạ vào lúc phiên đấu giá cao trào, ghé vào tai hắn nói: “Anh thảm rồi, anh và Văn Vi lại không minh bạch, Nhan Nghiên giận lắm!”
Tư Kình Vũ đưa mắt nhìn Tử Hằng được ôm đang buồn ngủ, Nhan Nghiên không cũng thèm liếc Tư Kình Vũ lấy một cái, nói vào tai Lập Hạ: “Cô nói với anh cô, Tử Hằng mệt rồi, tôi đưa nó về ngủ, đi trước”.
Thật ra Lập Hạ không cần nói lại với Tư Kình Vũ, thanh âm của Nhan Nghiên không gọi là nhỏ, hắn cũng nghe thấy rõ ràng. Hắn đi qua, nói với cô đang ôm tử Hằng trong lòng: “Lát nữa còn có vũ hội, bây giờ chúng ta ra về thì không thích hợp. Để anh lên phỏng trên tìm chỗ cho Tử Hẳng ngủ trước đã”.
“Không cần!” Nhan Nghiên lạnh lùng từ chối: “Anh cứ ở lại tham gia vũ hội của mình đi, có lẽ còn có thể nhảy với vị hôn thê cũ một bài đấy! Tôi và Tử Hằng về nhà trước!”
Tư Kình Vũ ôm lấy Tử Hẳng, coi như không nghe thấy lời cô nói, đi đến chỗ nhân viên phục vụ, ôm Tử Hằng theo hướng nhân viên phục vụ chỉ đi về phía thang máy. Nhan Nghiên tức giận, có điều không muốn tranh chấp với hắn giữa nơi đông người nên đành phải đi theo. Lập Hạ thấy bọn họ như vậy thì dở khóc dở cười.
Vào thang máy, Nhan Nghiên đứng ở trong góc nhỏ không nói lời nào, Tư Kình Vũ cũng không để ý đến cô, mặt không biểu tình nhìn về phía trước thang máy. Nhân viên phục vụ ở đó như cảm nhận được luồng không khí lạnh lưu chuyển giữa hai người, chỉ thở mạnh mà không dám nói một tiếng nào. Tư Kình Vũ mở cửa vào phòng Tổng thống, đặt Tử Hằng xuống giường, đắp kín chăn rồi nói với nữ nhân viên phục vụ: “Cô ở lại đây trông thằng bé! Có việc gì thì gọi điện thoại tìm tôi”.
“Vâng, Tư tổng!”, nữ nhân viên phục vụ không dám nhìn Tư Kính Vũ lấy một cái, vội vàng khom lưng gật đầu
“Không cần, tôi ở đây với Tử Hằng. Tôi nói rồi, tôi đưa Tử Hằng về nhà trước, anh cứ tiếp tục tham gia vũ hội đi”, Nhan Nghiên nhìn hắn, bất mãn nói.
“Em là bạn nhảy của anh, hơn nữa tất cả mọi người đều biết em là cô gái của anh, hiện tại em muốn đi thì lát nữa người ta làm sao có thể không nghị luận!”. Tư Kình Vũ giữ chặt tay cô, nói với giọng điệu mệnh lệnh: “Đi, theo anh xuống dưới!”