Ads Tư Kình Vũ trở về nhà, căn phòng tối om, lòng hắn trầm xuống, Nhan Nghiên chắc chắn là tức giận nên đã đưa Tử Hằng về nhà mình ngủ rồi. Tư Kình Vũ cởi áo khoác, sau khi từ phòng tắm bước ra ngoài, lại nhìn thấy cửa phòng Tử Hằng vẫn chưa đóng kín, bên trong có ánh đèn mờ ảo. Tư Kình Vũ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Nhan Nghiên đang ôm Tử Hằng ngủ trên giường.
Tử Hằng cuộn tròn trong lòng Nhan Nghiên, khuôn mặt nhỏ nhắn rúc vào ngực cô, đôi mắt vẫn còn chưa hết sưng đỏ, mắt dường như vẫn có thể chảy ra một giọt nước mắt. Lòng Tư Kình Vũ thắt lại, cẩn thận ngồi xuống trước giường Tử Hằng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé, nói nhỏ: “Ba xin lỗi!”
Lúc này, Nhan Nghiên cũng đã tỉnh lại, cô nhìn hắn, định ngồi dậy nhưng Tư Kình Vũ đã đè cô lại: “Hai mẹ con tiếp tục ngủ đi”
Nhan Nghiên không chống cự, cô vốn định ôm Tử Hằng về nhà mình, nhưng Tử Hằng thấy Nhan Nghiên bấm thang máy tầng mười bảy, ở trong lòng cô hỏi: “Tiểu Nghiên, mẹ con mình không phải ở nhà ba ạ? Ba ở tầng mười tám đó!”
“À, đúng vậy, mẹ quên mất!” Nhan Nghiên cười gượng, lại bấm tầng mười tám. Trong lòng Tử Hằng, Tư Kình Vũ có vị trí cực kỳ quan trọng, cô không thể cứ ích kỷ như vậy.
“Nhan Nghiên!” Khi cô đang nhắm mắt lại, Tư Kình Vũ nhẹ nhàng nói, “Thực xin lỗi em về chuyện hôm nay!”
Nhan Nghiên lại mở mắt ra, không thể tin được tai mình. Tư Kình Vũ rõ ràng lại đi xin lỗi cô. Lòng Nhan Nghiên hơi bình tĩnh lại, hôm nay cũng không thể trách hắn, là cô không để ý đến Tử Hằng, không cẩn thận đề phòng Tống Ngọc San và Tư Lập Hạ.
“Anh có việc phải đi ra ngoài, nếu có chuyện gì em gọi di động cho anh”, Tư Kình Vũ lộ vẻ ôn nhu hiếm thấy, nói.
Nhan Nghiên gật gật đầu, cô không quen với thái độ của Tư Kình Vũ, không hiểu sao mũi Nhan Nghiên lại thấy cay cay. Lúc đang dỗ Tử Hằng ngủ, Vương Đồng có gọi điện cho cô, báo cho Nhan Nghiên biết chuyện gì đã xảy ra. Giọng Vương Đồng rất hưng phấn: “Bây giờ tôi mới biết, cuộc chơi này vui như thế nào, có không biết bao nhiêu người muốn đối phó với Tư gia, xem ra, ngày Tư gia gặp báo ứng cũng sắp đến rồi.”
Nhan Nghiên không gặp Vương Đồng trong bữa tiệc, có lẽ cô ta lại trốn trong ngóc ngách nào đó! Nghe Vương Đồng nói trong bữa tiệc có người mang ý đồ gièm pha Tư gia, bị Tư Kình Vũ nhanh tay xử lý ngay từ trước. Nhưng cho dù như vậy, người nào biết chuyện cũng đều chắc chắn rằng Tư Kình Vũ đã dùng thủ đoạn cứng rắn. Ngoài ra chuyện Tư Kình Vũ và Văn Vi huỷ bỏ hôn ước cũng tạo ra một đề tài bàn tán trong xã hội thượng lưu. Còn những chuyện gì có thể xảy ra cũng phải đến ngày mai mới biết được, hiện giờ cũng không có người nào dám công khai đứng lên chống đối Tư Kình Vũ.
“Chuyện này do một tay cô sắp xếp?” Vương Đồng thấy Nhan Nghiên một mực trầm lặng, đột nhiên hỏi.
“Còn chuyện gì khác không?” Nhan Nghiên không muốn nói tiếp, Tử Hằng đang cần cô ở cạnh, “Nếu không còn việc gì khác, tôi dập máy đây.” Không chờ Vương Đồng đáp lại, Nhan Nghiên đã cúp điện thoại trước.
Bây giờ nhìn Tư Kình Vũ, hắn có lẽ là rất mệt mỏi, cô gật gật đầu, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Tư Kình Vũ chỉ biết Nhan Nghiên đang giận hắn, sau khi hôn nhẹ vài cái lên trán Nhan Nghiên, Tư Kình Vũ đóng khẽ cửa rồi đi ra ngoài. Nhan Nghiên mở mắt ra, bất giác đưa tay lên vuốt ve trán, rồi lại lau lau đi. Đã đi đến nước này, cô không nên muốn sự dịu dàng của hắn.
Tư Kình Vũ lái xe thẳng về nhà cũ, Tống Ngọc San vẫn chưa ngủ, đang ngồi đợi hắn trong phòng khách. Tư Kình Vũ vừa bước vào cửa, đã thấy ánh mắt lạnh băng của Tống Ngọc San: “Lập Hạ đâu, con đưa nó đi đâu rồi?”
“Tại chỗ nó gây ra chuyện ngu ngốc ngày hôm nay!” Tư Kình Vũ vừa nói xong, người cũng đã đi đến nơi, “Khuya rồi mà mẹ vẫn chưa ngủ, chắc là vẫn đang đợi con”
“Kình Vũ, rốt cuộc con có biết mình đang làm cài gì hay không, Lập Hạ là em ruột con, con lại đối xử với nó như vậy. Con gọi điện ngay cho quản lí khách sạn, bảo bọn họ thả nó ra ngay.” Tống Ngọc San có gọi điện hỏi quản lí khách sạn, bọn họ sau khi bị bà ta không ngừng ép hỏi, mới nói ra Tư Kình Vũ nhốt Lập Hạ vào kho hàng. Đương nhiên Tống Ngọc San đã ra lệnh đòi thả người, nhưng người quản lí sống chết cũng không dám. Hiện giờ Tống Ngọc San không còn uy phong như hồi trước nữa, người khác đương nhiên không dám đắc tội với bà ta, nhưng lại càng không dám đắc tội với Tư Kình Vũ.
“Nó làm chuyện sai trái, phải bị trừng phạt!” Tư Kình Vũ lạnh lùng nói, “Đêm nay, nó phải ở đó!”
“Con có phải cũng muốn trừng phạt cả mẹ luôn không.” Tống Ngọc San bị chọc giận đến mức hai mắt đỏ lên, “Là mẹ bảo Lập Hạ đi giáo huấn tiểu quỷ đó, dạy dỗ nó một trận. Hẳn là con cũng nên chuẩn bị cho mẹ một căn phòng tối, đem mẹ nhốt vào luôn đi”
Ánh mắt Tư Kình Vũ lộ ra sự tức giận, nhưng hắn lại nở nụ cười: “Quả nhiên là phong cách dạy dỗ của mẹ, chẳng khác gì cách mẹ đối xử với Nhan Nghiên năm đó. Mẹ, con vẫn không hiểu, vì sao mẹ lại hận Nhan Nghiên như vậy. Cho dù mẹ cô ấy đã từng câu dẫn cha, nhưng đó cũng đã là chuyện quá khứ, không phải sao?”
“Nó còn không xứng để mẹ hận nó.” Tống Ngọc San có phần xấu hổ, ngồi trở lại trên ghế sô pha.
“Mẹ, đây là lần đầu tiên con nói chuyện này, Tử Hằng là con của con. Sau một thời gian ngắn nữa, con sẽ công khai thân phận của Tử Hằng, đổi họ Tử Hằng thành họ Tư, chính thức trở thành con trai của Tư Kình Vũ. Mẹ có thể không nhận đứa cháu này, nhưng con tuyệt đối không để bất cứ ai làm tổn thương Tử Hằng. Mẹ, nếu chuyện này còn xảy ra, con cũng sẽ không ngại ngần mà chuẩn bị cho mẹ một căn phòng tối.” Giọng Tư Kình Vũ chưa bao giờ lạnh lùng vô tình như vậy.
Tống Ngọc San giận đến mức mặt trắng bệch, bà ta cười, cười to: “Quả nhiên là đứa con trai từ nhỏ đến lớn được mẹ yêu thương, thì ra cái mà con trả ơn cho mẹ, lại là một căn phòng tối.”
“Mẹ, con còn có chuyện muốn hỏi!”, Tư Kình Vũ cũng không quan tâm đến Tống Ngọc San đang châm chọc mình, hắn nhìn xuống, nói, “Con vừa mới thẩm vấn tên phóng viên trong bữa tiệc vừa rồi, phát hiện ra một chuyện thú vị”
Tống Ngọc San có dự cảm không tốt, con trai bà ta về muộn như vậy, nhất định là có chuyện quan trọng cần nói, tuyệt đối không chỉ có chuyện của Nhan Tử Hằng.
“Con nhận được tin, vụ án gia đình họ Diêm gặp vụ nổ mạnh có quan hệ với cậu, mẹ có thể nói cho con biết không?”, Tư Kình Vũ tỏ ra vui vẻ nói.
“Cái gì mà vụ nổ ở Diêm gia, làm sao mẹ biết được!” Tống Ngọc San chột dạ, phủ nhận.
“Mẹ có thể không nói cho con biết, nhưng con phải nói cho mẹ biết, người Diêm gia đã quay lại báo thù, một chiêu vừa rồi cũng chính là đánh rắn động cỏ. Nghĩ đến Diêm Ưng Dương, mẹ có cho rằng hắn vô duyên vô cớ lại xuất hiện không?” Tư Kình Vũ buồn cười nhìn sắc mặt Tống Ngọc San, nói.
“Mẹ chỉ biết mục đích của Diêm Ưng Dương không sạch sẽ, Kình Vũ, con đã biết hắn có mục đích khác, sao không xử lý hắn đi”, Tống Ngọc San cũng luống cuống, giọng chua ngoa cũng giảm đi không ít.
“Xử lý như thế nào?” Tư Kình Vũ buồn cười hỏi, “Trước đây mẹ xử lý những người phụ nữ bên cạnh cha như thế nào thì cũng xử lý như vậy à? Mẹ, con xin lỗi, con không làm được. Hơn nữa, hiện giờ Diêm Ưng Dương là siêu sao, là đạo diễn lớn, có tên tuổi, sau lưng còn có tập đoàn chống lưng, muốn xử lý cũng không phải đơn giản mà xử lý được!”
“Vậy làm sao bây giờ?” Tống Ngọc San vô cùng luống cuống, vội vã hỏi.
“Làm sao bây giờ?” Tư Kình Vũ như vừa nghe được một câu hỏi rất buồn cười, “Diêm Ưng Dương muốn báo thù, mẹ, đáng lẽ mẹ nên tự mình nghĩ lại, mình phải làm sao bây giờ?” Nói xong, Tư Kình Vũ bỏ đi không hề quay đầu lại.