Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 147: Em ngủ cùng anh nhé




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Tranh ngồi ở một đầu ghế sofa.

An Văn đặt chiếc gối bên cạnh chân anh rồi nằm xuống ngủ.

Bàn tay anh nắm lấy tay cô.

Thỉnh thoảng anh buông ra nhưng khi anh lại nắm lấy tay cô, cô sẽ nhẹ nhàng đáp lại bằng một cái siết tay.

Lúc đó Cố Tranh không nhịn được mà cúi đầu nhìn cô.

Cô nhắm mắt, hàng mi dày và cong phủ xuống bầu mắt, hơi thở đều đặn, đôi môi đầy đặn đỏ hồng.

Cái siết tay ấy như một phản xạ tiềm thức trong giấc ngủ.

Mang lại cảm giác yên bình.

Khi trời vừa hửng sáng, Cố Tranh tháo kính ra, khép lại đôi mắt mỏi mệt, ngửa cổ xoay nhẹ, phát ra một tiếng thở trầm từ lồng ngực.

An Văn khẽ nhíu mày, từ từ mở mắt.

Cố Tranh nhận ra, đưa tay chạm vào má cô, giọng nói khẽ khàng: “Anh làm em thức à?”

An Văn không trả lời ngay mà nhìn ra ngoài cửa sổ khách sạn, đoán chừng khoảng sáu, bảy giờ sáng.

Thực ra cả đêm cô ngủ không sâu, lòng nặng trĩu.

Cô khẽ lắc đầu, giọng khàn khàn khi cất lời: “Anh vẫn chưa xong việc à?”

Thực ra, kế hoạch đã được chuẩn bị khá chu toàn, những bước tiếp theo sẽ có người thực hiện. Nhưng Cố Tranh có thói quen ở lại giám sát để đảm bảo mọi thứ không sai sót.

Dù vậy, bây giờ cách thời điểm trận đấu này bắt đầu…

Cố Tranh nhìn đồng hồ: “Anh có thể nghỉ ngơi một chút.”

Vậy thì nhanh đi chứ.

Từng phút từng giây đều quý giá.

An Văn gần như lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, kéo tay anh, thúc giục: “Mau đi nghỉ ngơi!”

Nhanh cởi bộ sơ mi, quần tây này ra, nghỉ ngơi thật tốt một lát.

Cố Tranh thuận theo lực kéo yếu ớt của cô đứng lên, nhưng chỉ cần anh hơi dùng sức, cô đã ngã vào lòng anh.

Cô ngẩng đầu, mím môi, đôi mắt hạnh hơi mở to, ánh nhìn sáng ngời, chớp chớp mắt: “Sao vậy?”

Anh vòng tay ôm lấy eo cô, siết nhẹ.

Cúi đầu xuống, ánh mắt anh dừng lại nơi đôi mắt cô, giọng nói như lời mời gọi: “Em ngủ cùng anh nhé?”

An Văn tất nhiên biết “ngủ” lúc này chỉ đơn thuần là “ngủ”.

Nhưng có lẽ anh đang xác nhận.

Dù sao việc ngủ cùng nhau cũng cần có một danh phận chứ, đúng không?

Cô bực bội, chẳng lẽ câu trả lời của cô vẫn chưa đủ rõ ràng sao?

An Văn chưa bao giờ ngại ngùng, vậy thì để câu trả lời của cô trở nên rõ ràng hơn chút nữa.

Cô nắm lấy áo sơ mi anh để lấy điểm tựa, nhón chân, đặt một nụ hôn lên má anh.

Cô nhìn anh, ánh mắt long lanh như ánh sao: “Cố Tranh, anh có nhớ lần đầu tiên em hôn anh không?”

Cô đưa tay chỉ nhẹ vào má anh, không đợi anh phản ứng, nói ngay: “Chính là ở chỗ này.”

Cô buông tay, vòng tay ôm lấy eo anh, cơ thể dán sát vào anh: “Lúc đó anh hỏi em một câu, bây giờ anh có thể hỏi lại.”

Đó là khi ở nước Y.

Cô bị bệnh, đầu óc mơ màng…

Thôi được.

Giờ không viện cớ nữa.

Cô đã bị vẻ đẹp trai của anh hấp dẫn và hôn anh một cái.

Rồi anh hỏi: “An Văn, anh là gì của em?”

An Văn nghĩ, nếu bắt đầu lại, thì hãy bắt đầu từ đây.

Bốn mắt nhìn nhau, không gian yên tĩnh vài giây.

Nhưng Cố Tranh không hỏi câu mà An Văn mong đợi.

Anh khẽ nuốt, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, ánh mắt vừa dịu dàng vừa mang chút chiếm hữu.

Ánh sáng ban mai cuối cùng cũng xuyên qua tầng mây dày đặc, rọi xuống loang lổ.

Tuyết đêm qua có lẽ đã tan hết rồi.

Cố Tranh nghiêng đầu, tiến gần, khẽ chạm môi anh lên đôi môi đầy đặn của cô.

“An Văn, anh yêu em.”

Trong lúc An Văn còn ngẩn ngơ, anh cúi xuống hôn cô lần nữa nhưng bị bàn tay nhỏ nhắn ấm áp chặn lại.

Má cô đỏ bừng, mắt long lanh, khóe miệng hơi dẩu lên, giọng trách móc: “Cố Tranh, râu của anh đâm đau quá.”

Cố Tranh: “…”

Trong phòng tắm vừa mới sử dụng, hơi nước vẫn còn ấm áp.

Cố Tranh khoác áo choàng tắm trắng, một tay chống lên bồn rửa, tay kia cầm dao cạo râu, hơi cúi người, chăm chú cạo râu trước gương.

An Văn tựa vào khung cửa phòng tắm, lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng anh.

Có chút đẹp.

Có chút mê hoặc.

Còn rất quyến rũ.

Đó là bạn trai của cô.

Người vừa mới nói với cô: Anh yêu em.

An Văn nhớ lại khoảng thời gian vừa chia tay Cố Tranh, cô thường xuyên mơ thấy một giấc mơ.

Cảnh trong mơ là ở nhà Cố Tranh, trong phòng anh.

Cô nằm nghiêng trên giường, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Anh từ phía sau ôm lấy cô, giọng nói dịu dàng: “An Văn, em khóc gì thế?”

Cô nắm chặt tay, nghẹn ngào không thành tiếng: “Anh căn bản không yêu em…”

Anh rút một tờ giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Sao anh lại không yêu em được?”

Cô khóc càng dữ dội, tay che mặt: “Vậy tại sao… tại sao chỉ có em đau lòng? Chỉ có em buồn bã?”

Chúng ta chia tay rồi mà!

Anh không đau lòng sao?

Anh không buồn sao?

Mỗi lần như thế, An Văn tỉnh giấc, phát hiện trên mặt mình thực sự có nước mắt.

Lúc đó, An Văn mới nhận ra sự điềm tĩnh tự chủ và mạnh mẽ của Cố Tranh không chỉ trong công việc mà còn trong tình cảm.

Điềm tĩnh tự chủ đến mức dường như thiếu đi hơi ấm.

Mạnh mẽ đến mức như không có trái tim.

Như một nguyên tắc sống sẽ theo anh suốt đời.

Nhưng hóa ra không phải vậy.

Đêm qua, trong tuyết, cô đã đẩy anh đi không biết bao lần.

Nhưng anh vẫn không buông tay.

Lần cuối cùng, anh gần như van nài: “An Văn, đừng đẩy anh ra.”

Lúc ấy An Văn mới nhận ra Cố Tranh có điều khác lạ.

Có lẽ do rượu đã làm tan chảy lớp áo giáp của anh.

Áo giáp rơi xuống, anh cũng chỉ là một con người bình thường.

Cũng có sự yếu đuối.

Cũng có nỗi sợ hãi.

Anh chỉ là đang kìm nén, đang đè nén.

Hoặc như anh từng nói, anh đang đóng vai một người khác.

Anh… chán ghét chính mình…

Cố Tranh cạo râu xong, ôm An Văn lên giường.

Đèn tắt, rèm cửa dày được kéo lại, căn phòng chìm vào bóng tối.

Đáng lẽ sẽ dễ dàng ngủ ngon.

Nhưng An Văn không ngủ được.

Trong bóng tối, cô chậm rãi phác thảo từng đường nét trên khuôn mặt anh.

Sao lại có người khi ngủ mà cũng nhíu mày chứ?

Cô đưa tay ra khỏi mền, ngón tay khẽ chạm về phía nếp nhăn ấy, nhưng chưa kịp chạm vào thì đã bị anh nắm lấy.

An Văn ngẩn người, trách yêu: “Sao anh vẫn chưa ngủ?”

Cố Tranh lần theo ngón tay nhỏ nhắn ấy đến lòng bàn tay mềm mại, rồi đến cánh tay mảnh khảnh, kéo cô lại gần, giọng trầm ấm: “Không ngủ được, có chuyện muốn nói với em.”

An Văn vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của anh: “Vậy anh nói nhanh đi, nói xong thì ngủ nhanh lên.”

Cố Tranh hôn lên mái tóc cô một cái, rồi mới lên tiếng: “Em không phải từng hỏi anh, nếu chia tay em, liệu anh có kết hôn với người khác không?”

Khi đó, Cố Tranh không trả lời câu hỏi này.

Vì câu trả lời lý trí đã xung đột với cảm xúc của anh nên anh không thể trả lời.

Sự không lý trí đêm qua chính là câu trả lời của anh.

Nhưng bây giờ, anh đã lý trí.

Anh chấp nhận.

Cả đời này, chỉ có cô.

Nếu không phải là cô.

Thì thôi vậy.

Cố Tranh: “An Văn, anh có thể trả lời em.”

Căn phòng yên lặng.

Tai An Văn áp vào lồng ngực nóng hổi, cô có thể nghe rõ nhịp tim dồn dập, mạnh mẽ.

Anh cất giọng, lồng ngực phập phồng: “Câu trả lời của anh là, không. Anh sẽ không kết hôn với bất kỳ ai khác ngoài em.”

An Văn đã từ lâu đôi mắt mờ lệ.

Cô nghẹn ngào thú nhận: “Em đã lừa anh, Cố Tranh, em đã lừa anh… Lúc đó em nói, nói rằng em sẽ thích nhiều người đàn ông khác, là em nói dối anh… Em chỉ cảm thấy anh không hề coi em là duy nhất, vậy thì em cũng không cần coi anh là duy nhất… Anh biết em mà, em luôn cứng miệng, không chịu thua.”

Nói đến đây, cô lại tủi thân: “Thực ra từ rất lâu trước đây, em đã nghĩ ngoài anh ra, em sẽ không yêu bất kỳ người đàn ông nào khác nữa… là thật đó!”

Cô vội vàng chứng minh: “Anh còn nhớ lần anh ở dưới nhà em, gọi điện cho ông ngoại, em đột nhiên lao vào lòng anh, nói rằng em yêu anh, còn bị ông ngoại nghe thấy không? Đó là lần đầu tiên em có suy nghĩ này.”

Cố Tranh tất nhiên nhớ rõ.

Một lời tỏ tình đầy mãnh liệt và cháy bỏng.

Nhưng khi đó… anh chỉ nghĩ rằng cô là một cô gái nhỏ miệng ngọt, biết cách làm người khác vui, biết cách làm nũng.

Khi đó, anh đã hiểu sai quá nông cạn về tình yêu của cô.

Khi đó… mọi thứ còn quá sớm…

An Văn hít mũi, nói tiếp: “Những chuyện sau đó càng làm em chắc chắn, chắc chắn rằng ngoài anh ra, em sẽ không yêu thêm bất kỳ người đàn ông nào nữa.”

Cô đã xác định từ rất sớm.

Anh lại tìm kiếm quá lâu mới có câu trả lời.

Anh luôn cân nhắc, cân nhắc rằng cuộc đời này dài bao nhiêu, cân nhắc những ràng buộc xung quanh mình, cân nhắc rằng liệu lời hứa này có thể thực hiện được không.

Thế nên, ngay cả “yêu” cũng phải cân nhắc để bày tỏ.

Còn nghĩ rằng, đó là lý trí…

Suy nghĩ đến đây, Cố Tranh có chút không thể kìm nén, môi anh liên tục đặt lên đỉnh đầu của An Văn.

An Văn vòng tay ôm eo anh, giọng nức nở: “Cố Tranh, chia tay với anh, chỉ vì anh không coi em là duy nhất thôi, chỉ vì điều này! Cố Tranh, em yêu anh rất nhiều, vì anh đặc biệt! Đặc biệt! Đặc biệt tốt! Thật đó!!!”

Cô bật khóc thành tiếng: “Anh đừng ghét bản thân mình, được không?”

Đến đây, Cố Tranh mới hiểu rằng, những lời của An Văn không phải là đang kể lể sự uất ức của người xác định yêu trước.

Anh cất giọng khàn khàn: “Em… đã nghe thấy rồi?”

Cô đáp lại bằng một tiếng “ừm” rất nghẹn ngào.

Một lúc sau, cô cảm nhận được vòng tay ôm mình siết chặt hơn và hơi run rẩy.

Cô vừa ngẩng đầu lên.

Liền bị bàn tay anh che mắt.

An Văn cắn môi, nước mắt rơi như mưa.

Sau khi bình tĩnh lại, Cố Tranh thân thiết dùng cằm cọ lên trán cô: “Em có muốn nghe không?”

Anh không nói rõ, nhưng cô hiểu.

Cô gật đầu, vẫn mang theo tiếng nấc: “Muốn.”

Giọng Cố Tranh rất bình tĩnh, kể lại.

Đó là sinh nhật tám tuổi của cả anh và Cố Nghiêu.

Hôm đó, nhà họ Cố mời rất nhiều khách đến dự tiệc, gia đình cũng đã chuẩn bị từ vài ngày trước, trong đó có một chiếc thuyền hoa – món quà sinh nhật mà Cố Nghiêu mong muốn, và dĩ nhiên Trang Huệ đã đáp ứng.

Không chỉ đáp ứng, bà còn cùng Cố Nghiêu vẽ bản thiết kế, chọn hoa, chọn vật liệu, cùng hoàn thành chiếc thuyền hoa.

Khi sự việc xảy ra, mọi người đều ở trong phòng tiệc.

Cố Nghiêu dẫn Cố Tranh ra hồ bơi ở vườn sau để xem thuyền hoa.

Cố Nghiêu hiếm khi vui đến mức nhảy nhót: “Mẹ đã thật sự làm giống hệt giấc mơ của anh.”

Chiếc thuyền hoa nằm bên hồ bơi, đúng như trong giấc mơ của Cố Nghiêu, đuôi thuyền còn buộc những sợi dây thừng màu sắc rực rỡ.

Cố Nghiêu mời Cố Tranh lên thuyền ngồi, nhưng anh không hứng thú, vừa quay đầu chạy được hai bước thì nghe thấy tiếng “rầm” phía sau.

Anh quay lại, định kéo Cố Nghiêu lên, nhưng bị kéo ngược xuống hồ.

Trang Huệ là người đầu tiên chạy ra tìm bọn trẻ, và bà phát hiện ra chúng.

Cố Tranh sống sót.

Cố Nghiêu được cấp cứu trong bệnh viện hai ngày, nhưng vẫn không qua khỏi.

Trang Huệ không thể chịu đựng nổi, mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD).

Bà day dứt, đau khổ, rất dễ bị kích động và mất kiểm soát cảm xúc.

Ngày qua ngày, bà chìm trong cơn ác mộng đó.

Thậm chí bà từng nhảy xuống nước, muốn kết thúc cuộc đời.

Lúc đó Cố Tranh không hiểu gì, anh chỉ biết rằng lần duy nhất mẹ ôm anh lại là vì anh đeo kính trông giống anh trai…

Nước mắt của An Văn cứ thế tuôn rơi mãi.

Cô biết mình nên mạnh mẽ để an ủi anh, nên thể hiện sức mạnh của mình, nên trở thành chỗ dựa cho anh trong những khoảnh khắc như thế này.

Nhưng cô cảm thấy bất lực.

Như lời Cố Tranh đã nói.

Sai lầm ở đâu?

Không có sai lầm nào cả.

Trang Huệ chỉ là bị bệnh, chỉ là vì nhìn thấy gương mặt anh mà phản ứng…

Cố Nguyên chỉ là đặt vợ lên hàng đầu, vì vợ ông bị bệnh, còn con trai thì khỏe mạnh mà…

Còn những người khác, chẳng phải họ đều an ủi rằng chỉ cần mẹ khỏe lại, mọi thứ sẽ ổn thôi sao?

Vì vậy, Cố Tranh không thể trách bất kỳ ai.

Chỉ có thể chịu đựng.

Vì, vào ngày hôm đó, anh đã sống sót.

An Văn khóc rất lâu, khóc đến mức cuối cùng chính Cố Tranh phải an ủi cô, mang theo nụ cười nhẹ nhõm: “Sớm biết em sẽ khóc thế này, anh đã không nói rồi.”

An Văn đỏ bừng cả người, ôm chặt anh: “A Tranh, đừng mãi mắc kẹt ở khởi đầu, anh chính là anh, và anh đã trưởng thành như bây giờ.”

An Văn không khuyến khích Cố Tranh phải thay đổi thế nào.

Mấy chục năm qua, làm sao có thể dễ dàng thay đổi?

Cô chỉ muốn anh chấp nhận chính mình.

Chỉ có sự thay đổi sau khi chấp nhận bản thân mới là sự chữa lành thực sự.

Chữa lành, cần từng chút, từng chút, thêm từng chút nữa…

Và cô, sẽ ở bên anh.

Nước mắt của An Văn thấm vào vành tai của Cố Tranh.

Anh nghe thấy cô vừa khóc vừa nói: “A Tranh, chúng ta đừng bao giờ rời xa nhau nữa.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.