(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Xe chạy vào khu biệt thự xanh mát, tốc độ giảm dần.
An Văn hạ cửa sổ xe, không chờ được mà nhướn đầu ra nhìn quanh.
An Tế đứng trước một căn biệt thự tường trắng gạch đỏ, trong tay ôm lấy Tam Phong.
Xe vừa dừng An Văn đã nhảy xuống, ba bước gộp thành hai chạy đến trước mặt An Tế.
Lần này An Tế cảnh giác ôm chặt Tam Phong, hơi nghiêng người, động tác rõ ràng muốn cảnh báo cô đừng chạm vào.
An Văn vừa bị Tam Phong làm khổ nào còn dám manh động?
Cô cúi người, hai tay chống lên đầu gối, giữ tầm mắt ngang với Tam Phong.
Đôi mắt vẫn còn ướt lệ của cô giờ đây lại tràn đầy sự yêu thương sắp trào ra:
“Tam Phong, xin lỗi, làm con sợ rồi.”
Cố Tranh bước xuống xe liền thấy An Văn ưỡn mông lên, dịu dàng xin lỗi chú mèo:
“Con tha thứ cho mẹ được không? Hửm?”
Hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ vừa rồi như trời sụp.
An Tế phớt lờ An Văn, ôm mèo đi về phía Cố Tranh, An Văn cũng ưỡn mông bước theo, toàn tâm toàn ý với Tam Phong.
An Tế nói với giọng áy náy:
“Anh Cố, hôm nay lại làm phiền anh, chắc đói rồi nhỉ? Tôi đã nhờ người chuẩn bị cơm trưa ở nhà, đều là món đặc trưng Thượng Hải, mời anh dùng bữa đơn giản với chúng tôi nhé?”
Lúc này, An Văn đứng thẳng dậy, ngoan ngoãn đứng cạnh An Tế nhìn về phía Cố Tranh.
(Truy cập vào trang web truyenngontinh.id.vn để đọc truyện miễn phí và ủng hộ chính chủ đã edit truyện. Cập nhật truyện nhanh nhất, mới nhất và có trải nghiệm tốt hơn. Xin cảm ơn)
Ánh mắt Cố Tranh rời khỏi mặt An Văn, nhìn sang An Tế lịch sự cảm ơn:
“Cảm ơn, nhưng tôi cần ra sân bay ngay bây giờ.”
“Hả?” An Văn khẽ thốt lên một tiếng, nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý của Cố Tranh. Cô chớp mắt một cái, hỏi:
“Ăn một bữa cũng không có thời gian sao?”
Cố Tranh:
“Để lần sau.”
Đã nói như vậy thì cũng không tiện giữ anh lại.
An Tế huých khuỷu tay vào An Văn, ánh mắt ra hiệu: tiễn anh ấy đi.
Nhận được ám hiệu, ánh mắt An Văn vừa chuyển qua đã chạm ngay vào ánh nhìn của Cố Tranh.
Cô lập tức quay người, nhét tay vào túi áo tỏ vẻ kiêu kỳ như không liên quan gì.
An Tế đành tự mình bước lên tiễn Cố Tranh lên xe.
Khi chiếc xe từ từ rời đi An Văn mới quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng chiếc xe ngày càng xa.
An Văn không phải người thiếu lễ độ.
Ngược lại, dù là họ hàng nào ghé qua nhà, chỉ cần cô có mặt đều do cô đón tiếp tiễn đưa tận nơi.
Cô còn nói chuyện rất ngọt ngào, khiến người lớn luôn cười vui vẻ.
Vậy mà bây giờ lại thế này.
Thực ra chính là ánh mắt vừa rồi khi chạm phải Cố Tranh, cô bỗng dưng thấy ngượng ngùng.
Rõ ràng, chỉ là một cái nhìn thôi mà.
Trong bữa ăn, An Tế hỏi thăm vết thương của An Văn, biết cô đã tiêm thuốc, bàn tay đang gắp rau của anh khẽ run, một cọng rau xanh rơi xuống bàn.
An Tế sững người vài giây, nhắm mắt liên tục thở dài:
“Xong rồi, xong rồi, xong hết rồi.”
An Văn liếc mắt nhìn qua:
“Cái gì mà xong rồi?”
An Tế:
“Chắc em làm mất hết mặt mũi trước Cố Tranh rồi nhỉ?”
“Em…” An Văn tức giận cao giọng:
“Em làm gì mà mất mặt trước anh ấy?!”
Nói đến chuyện này, thực ra An Văn không nhớ rõ cảnh tượng lúc tiêm, có lẽ vì quá sợ hãi và căng thẳng. Điều cô nhớ rõ chỉ là trước khi tiêm, Cố Tranh ngồi xổm trước mặt cô, nói “Tôi sẽ ở bên em,” và trong xe, anh nói “Sợ hãi không phân biệt nặng nhẹ.”
Nghĩ đến đây, An Văn cảm thấy vừa rồi đáng lẽ nên tiễn anh ấy và nói “Tạm biệt.”
Lúc này An Tế lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
An Tế:
“Anh tuy không có mặt, nhưng anh có thể tưởng tượng được dáng vẻ em khóc lóc om sòm, chắc Cố Tranh cũng không kéo nổi em đâu, nhỉ?”
An Văn trợn mắt, không thèm đáp lại.
Ăn cơm xong, An Văn có chút do dự không biết có nên chủ động nhắn tin cho Cố Tranh hay không.
Cô mở ứng dụng WeChat rồi lại đóng.
Thôi bỏ đi.
Lời khuyên chí lý: con gái không nên quá chủ động.
Hơn nữa, biết đâu anh ấy đang bận rộn.
Buổi chiều, An Văn thử làm thân với Tam Phong.
Tam Phong là một chú mèo khoang trắng đen, trông rất giống nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình “Thám Tử Mèo Đen” mà cô xem hồi nhỏ.
Trời không phụ lòng người, đến chiều tối Tam Phong đã ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng An Văn.
An Văn bị lệch múi giờ nên buổi tối không ngủ được.
Cô lăn qua lăn lại rồi mò điện thoại trong bóng tối.
Không có tin nhắn mới.
Cô mở trang cá nhân của Cố Tranh.
Cũng không có bài đăng mới nào.
An Văn chậm chạp nhận ra, cô bắt đầu tò mò về Cố Tranh.
Trưa hôm sau An Quốc Khánh và Đinh Tinh Lan đi công tác từ xa trở về. Buổi chiều hai người không đến công ty, cả nhà quây quần ở sân sau biệt thự để pha trà bên bếp lửa.
Góc sân tràn ngập hoa tươi và cây xanh, bên cạnh là một trụ leo mô phỏng cây cỏ dành cho mèo. Ở giữa trụ leo có một căn nhà nhỏ, Tam Phong đang gục đầu ngủ ở đó.
Trên bãi cỏ xanh, những con đường đá nhỏ đan xen nhau, một trong số đó dẫn đến khu vực sàn gỗ. Bên dưới bếp lửa bằng đất nung đặc biệt là than sạch không gây ô nhiễm, trên đó đặt một vỉ nướng hình chữ thập. Trên vỉ bày đầy khoai lang, bắp ngô, quýt, táo đỏ, long nhãn, và một chiếc ấm nhỏ.
Câu chuyện của mọi người chủ yếu xoay quanh việc học tập và cuộc sống của An Văn, gần như không nhắc đến Cố Tranh.
Buổi tối khi An Văn đang đắp mặt nạ, An Tế gõ cửa phòng cô.
Anh đứng ở cửa:
“Sáng mai em phải đi tiêm mũi thứ hai đúng không?”
An Văn không trả lời.
An Tế nghiêng người, dựa uể oải vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, ra vẻ “tử tế một cách miễn cưỡng”:
“Sáng mai anh sẽ đưa em đi.”
An Văn quay đầu nhìn sang.
Cô còn chưa kịp nói gì, đã bị An Tế chặn lời:
“Ba mẹ đều có việc bận.”
An Văn:
“Thế thì…”
An Tế lại ngắt lời:
“Chiều anh cũng phải đến công ty, không rảnh.”
An Văn: “…”
An Tế ném lại một câu:
“Tiêm sớm hay muộn gì cũng phải tiêm, kéo dài làm gì!”
Nói xong anh quay người bỏ đi.
Nghĩ đến chuyện phải tiêm ngày mai, An Văn lại hoảng hốt.
Hơn nữa, cô đã lường trước được rằng trên đường đi sẽ bị An Tế cười nhạo không ngừng.
Cô khó chịu sắp xếp mọi thứ trước khi ngủ, sau đó leo lên giường.
Khi lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị có tin nhắn mới.
Là Cố Tranh!
An Văn bật dậy từ trên giường, mở WeChat.
Cố Tranh: [Ngày mai em phải đi tiêm đúng không? Có cần tôi đi cùng không?]
An Văn đọc đi đọc lại dòng tin nhắn rõ ràng này đến mấy lần.
Khi gõ trả lời, khóe miệng cô dường như sắp chạm tới trời:
[Được thôi.]
Sau khi gửi đi, An Văn mắt sáng rực, vội vàng xuống giường, xỏ dép chạy qua phòng An Tế.
Cô không chút khách sáo, gõ cửa liên tục.
An Tế mở cửa, đã thay đồ ngủ:
“Chuyện gì?”
Không đợi cô lên tiếng, như đã đoán được ý định của cô, anh bổ sung:
“Em buộc phải đi tiêm đấy!”
An Văn hừ một tiếng, đắc ý giơ điện thoại lên, từ từ lướt qua trước mắt An Tế để anh nhìn cho rõ.
Sau đó, cô quay người rời đi, dáng vẻ oai phong, nói lớn:
“Không cần anh đưa em đi tiêm nữa.”
Cô còn nghe thấy tiếng cười khẽ sau lưng của An Tế.
Về lại phòng, An Văn nhìn thấy tin nhắn phản hồi từ Cố Tranh.
Cố Tranh: [Ba giờ chiều, được không?]
An Văn: [Được.]
Cố Tranh: [Tôi sẽ đến đón em.]
An Văn: [[OK.gif]]
Vừa nằm xuống chưa được bao lâu, cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
Giọng của Đinh Tinh Lan vang lên bên ngoài.
“Con gái, mẹ vào nhé?”
An Văn nhanh chóng đáp:
“Mẹ, vào đi ạ.”
Cô bật đèn ngủ trên đầu giường, chống tay ngồi dậy:
“Muộn thế này rồi, mẹ có chuyện gì sao ạ?”
Đinh Tinh Lan ngồi xuống mép giường, ánh mắt bà đầy ý cười không giấu được:
“Mẹ nghe nói ngày mai Cố Tranh sẽ đưa con đi tiêm?”
An Văn thầm oán An Tế – cái loa phát thanh này – rồi gật đầu:
“Dạ.”
“Thế nào, con gái yêu?” Đinh Tinh Lan nắm lấy tay An Văn, hỏi thẳng:
“Con thích cậu ấy à?”
Sao mẹ thẳng thắn vậy chứ?
Má An Văn hơi nóng lên, cô tránh ánh mắt bà:
“Tụi con mới quen chưa lâu mà, làm gì có thích.”
Đinh Tinh Lan từng trải, lại hiểu tính cách của An Văn, bèn đổi cách hỏi:
“Vậy con có thiện cảm với cậu ấy không?”
“Thì… có một chút.” An Văn chớp mắt, trả lời không mấy thật thà, “Chút xíu thôi.”
Cô còn viện cớ để làm rõ sự thiện cảm này:
“Anh trai chắc cũng kể với mẹ về kỳ thi cuối kỳ và vụ dị ứng của con bên Anh đúng không? Anh ấy đã giúp đỡ và chăm sóc con rất nhiều. Hôm qua lại còn đi tiêm cùng con nữa.”
Đinh Tinh Lan bật cười, giọng đầy ý trêu chọc:
“Ngày mai còn đi cùng nữa.”
“Ôi mẹ ơi, muộn lắm rồi. Mai mẹ còn phải đến công ty mà, mau đi ngủ đi.” An Văn dứt khoát đứng dậy, ‘đuổi khéo’:
“Mẹ về phòng nghỉ ngơi đi, nhanh nào, nhanh nào.”
Khi bước ra khỏi phòng, nụ cười trên mặt Đinh Tinh Lan lập tức tan biến.
Bóng dáng bà bị ánh sáng đèn hành lang kéo dài ra.
Bà nhẹ nhàng khoanh tay, khẽ thở dài, nói nhỏ:
“Thích là tốt rồi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");