Chương 43
“Ừm!” Giọng anh ta trầm thấp và rất khàn. “Không phải cô muốn gặp nó à?”
“Sau tối nay, tôi có được gặp nó không?” Tiêu Hà Hà cần phải chắc chắn.
“Điều này thì phải xem biểu hiện của cô rồi, không thể nói chính xác được!” Trong ánh mắt của anh sói tràn ngập nụ cười gian xảo. “Thời hạn ba tháng, làm người phụ nữ của tôi, cô thấy sao?”
“Anh...” Cô bàng hoàng.
“Điều này rất công bằng, cô có thể không làm, không ai ép buộc cô! Nhưng cô đừng bao giờ mong được gặp con, nếu cô không thể chấp nhận!”
Nghe thấy những lời của anh ta, cô bỗng thấy mình như sắp nghẹt thở, đầu óc trống rỗng. “Anh làm vậy là đe dọa tôi!”
“Cô à, đây phải xem như là một cuộc giao dịch, không thể nói là đe dọa người khác được. Tôi là doanh nhân, doanh nhân làm sao mà làm những vụ giao dịch lỗ vốn được?” Anh cáo tiến lại gần hơn, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Hà Hà.
“…” Cô nín lặng, nhưng ước gì có thể tháo mặt nạ của anh ta xuống.
“Cô à, nếu cô không tiến hành vụ giao dịch này, mời cô ra ngoài ngay lập tức!” Giọng của anh cáo đã rất mất kiên nhẫn. “Tôi còn bận công việc, không có thời gian để lãng phí!”
Sự nhục nhã trong lòng Tiêu Hà Hà đã trổi dậy, cô nhìn đi chỗ khác, cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống. “Không, tôi không đồng ý! Nhưng tôi muốn gặp con!”
Cô hét lên một cách không chịu khuất phục. “Anh không cho tôi gặp con, tôi sẽ đeo bám anh!”
“Đeo bám tôi làm gì?” Anh cười gằng. “Không có ai khác trong căn nhà này đâu nha, trai đơn gái chiếc ở trong cùng một phòng, cô không sợ tôi sẽ làm gì cô à?”
“Anh…” Tiêu Hà Hà cau mày, bị những lời anh ta nói làm cho đỏ mặt, nhìn anh ta với ánh mắt thù hận. Cái mặt nạ này y như con người đó, đều đáng hận như nhau!
“Ghét tôi?” Anh ta nhếch mày.
“Phải! Tôi ghét anh! Ghét anh!” Cô khẽ hét lên.
“Thì ghét đi!” Anh ta cười.
Tiêu Hà Hà cúi đầu xuống, cảm nhận được một ánh nhìn nóng bỏng.
“Đến đây!” Anh ta ra lệnh, vỗ nhẹ lên chiếc ghế xô-pha bên cạnh mình.
Tiêu Hà Hà giật thót tim, lắc đầu.
“Vậy cô ở lại đây đi ha, tôi đi đây!” Hiện thân của cáo đứng dậy. “Cho cô một ngày để suy nghĩ, tối mai, nếu cô không thể hy sinh bằng mọi giá, vậy thì tôi cũng không dám đảm bảo rằng có còn muốn gặp lại cô nữa hay không!”
Nói rồi anh ta đứng dậy, sải bước rời đi.
Tiêu Hà Hà hoang mang trong lòng, vội vàng hét lên: “Thưa anh, anh đừng đi! Tôi muốn gặp con trai của tôi!”
Nhưng, người đó đã mở cửa ra. Người đó đã đi ra ngoài một cách thong thả, không có chút lưu luyến nào.
Trong biệt thự một màn đêm yên tĩnh, khi Tiêu Hà Hà đuổi theo ra bên ngoài, chiếc Bentley đó đã rời đi.
Trái tim của Tiêu Hà Hà giống như bị móc ra, sau đó bị phủ lên một lớp sương giá.
Cô đã khóc.
Sự tủi hổ và đau đớn dâng lên trong tim Tiêu Hà Hà, cuối cùng cô không kiểm soát được mình, khóc to thành tiếng. Tại sao cô muốn gặp con mình mà khó khăn đến vậy? Tại sao anh ta lại sỉ nhục cô như vậy?
Tiêu Hà Hà không biết mình đã về nhà như thế nào. Đêm nay, cô lại bị mất ngủ!
Ở văn phòng.
“Cà phê!” Một giọng nói trầm và mạnh mẽ vang lên từ trong điện thoại.
Tiêu Hà Hà vội lắc đầu, buộc mình hoàn hồn trở lại, hôm nay vẫn phải sống tiếp.
Pha cà phê xong rồi bưng vào trong, vừa định ra ngoài thì đột nhiên nghe thấy Tần Trọng Hàn nói: “Tối qua không ngủ hả?”
“Ờ…” Cơ thể Tiêu Hà Hà run lên và chọn cách im lặng, còn anh ta lại đột nhiên có vẻ thích thú.
“Tại sao tối qua không ngủ?”
Tiêu Hà Hà ngước mắt lên, thấy anh ta đang nhìn cô.
Mắt cô hơi đau, tối qua đã khóc quá lâu, một mình đi bộ rất lâu trên con đường núi, khó khăn lắm mới bắt được xe. Về đến nhà lại khóc tiếp rất lâu nữa, sau đó mắt sưng lên, gần như không mở ra được.
Cô chỉ nhìn thấy đôi lông mày đang hơi nhướng lên của anh ta, trong mắt dường như có một nụ cười không rõ ràng. Tiêu Hà Hà nhìn Tần Trọng Hàn, tự nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi buồn vô hạn.
Cô biết rằng xưa nay Tần thị luôn rất xem trọng tinh thần của nhân viên, vậy nên khi cô đến làm trong bộ dạng này, tổng tài hỏi thăm là chuyện rất bình thường. Cô vội cúi mắt xuống: “Tôi xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa!”
Anh ta đứng lên, đi vòng qua bàn làm việc, tiến đến gần cô hơn, kéo theo mùi thuốc lá thoang thoảng, và cả mùi nước hoa quen thuộc đó, trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ khứu giác của cô.
Tiêu Hà Hà một lần nữa xác định rằng trên người của tất cả đàn ông đều có mùi thuốc lá này, vả lại đàn ông là loài động vật sống ở nửa thân dưới.
“Cho em nghỉ phép nửa ngày, về nhà ngủ bù đi!” Giọng anh ta đột nhiên trầm lại, kèm theo chút ám muội, hơi thở như trêu người cứ phảng phất trước mũi cô. “Tôi không thích nhìn thấy một cô gái có tinh thần không tốt!”
Tiêu Hà Hà đột nhiên cứng đờ, gần như quên cả việc thở. Cô không ngờ Tần Trọng Hàn lại cho cô nghỉ phép, vì trước nay anh ta luôn yêu cầu rất nghiêm khắc, sao lần này lại tốt bụng như vậy? Nhưng cô ngay lập tức nói: “Tổng tài, không cần! Tôi sẽ không để ảnh hưởng đến công việc đâu.”
“Về nhà đi! Bộ dạng em như vầy, lỡ có sai sót, gây ra tổn thất lớn, công ty sẽ đòi bồi thường đó!” Anh ta lạnh lùng nói.
“Nhưng thực sự là không cần, tôi có thể làm được!” Trước đây khi đi làm thêm, cô từng làm rất nhiều công việc, mỗi ngày chỉ ngủ 2-3 tiếng là chuyện rất bình thường.
“Tiêu Hà Hà, có phải em thích chống đối tôi không?” Tần Trọng Hàn nhướng mày, trong giọng nói đã hơi mất kiên nhẫn.
“Tôi không có!” Cô thì thầm rồi lùi lại một bước. Tổng tài đứng cách cô quá gần, mặc dù giữa họ đã có vài nụ hôn vụng rất thân mật, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là quan hệ giữa sếp và nhân viên, cô sẽ không nghĩ quá nhiều. Nhưng khi anh ta tiến đến để quan tâm cô, trong lòng cô vẫn tràn ngập lòng biết ơn vô hạn.
Thấy cô lùi về sau, khóe miệng của Tần Trọng Hàn cứ giữ mãi nụ cười, mặc dù anh ta không tự cảm thấy. “Vậy hãy lập tức về nhà để ngủ bù đi! Nghe lời!”
Giọng điệu nhẹ nhàng làm người ta nhất thời phải giật mình, nhưng Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy chua xót, trong lòng thầm hạ quyết tâm, làm xong chuyện của VL, cô sẽ từ chức.
Tần Trọng Hàn nhìn thấy cô hơi bị phân tâm, ánh mắt phức tạp nhìn vào cô đang cúi đầu. “Về nhà nghỉ ngơi đi!”
“Cám ơn tổng tài! Vậy tôi xin phép về trước!” Tiêu Hà Hà rất biết ơn trong lòng, giọng nói nhẹ nhàng, quay người đi ra ngoài.
Tần Trọng Hàn hơi nheo mắt lại, nhìn theo bóng lưng đang rời đi của cô, trên khóe môi lộ ra một nụ cười không rõ ràng, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Tiêu Hà Hà làm sao ngủ được, cả buổi chiều ở nhà nằm ngồi không yên, vẫn gọi cho cô giáo báo rằng không đón Thịnh Thịnh được. Tối nay… Tối nay, cô phải đi gặp anh cáo đó, cô biết rằng mình không thể thoát khỏi kiếp nạn này!
Lẽ nào mình không còn cách nào tránh né được? Biết rằng tối nay cô sẽ phải đánh mất mình một lần nữa! Trái tim cô dường như đã rơi vào hang băng ở bắc cực, lạnh lẽo đến vậy.
9 giờ tối.
Tiêu Hà Hà xuất hiện ở cổng biệt thự vào đúng thời điểm ngày hôm qua. Cửa đã được mở, vẫn là cái mặt nạ cáo đó, nhưng chỉ thay đổi bộ vest khác.
Tiêu Hà Hà theo anh ta vào trong.
Anh cáo vẫn ngồi trên ghế xô-pha hút thuốc, tư thế vẫn thanh lịch như một hoàng tử.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng cô bình thản nói: “Nếu tôi đồng ý, anh phải hứa sẽ cho tôi gặp con trai tôi.”
“Thời hạn ba tháng, nếu cô làm tốt, có thể sẽ gặp được nó sớm hơn! Phải xem biểu hiện của cô rồi!” Giọng nam trầm của anh ta vang lên một cách xa xôi, nhưng lời anh ta nói giống như kim nhọn, đâm vào trái tim cô làm cô đau đớn vô cùng.
Tiêu Hà Hà cắn môi và gật đầu.
“Còn một chuyện nữa. Trong thời gian này, cô không được phép gần gũi với bất kỳ người đàn ông nào, tôi thích phụ nữ sạch sẽ, hiểu chưa?”
Cô vẫn cắn chặt môi, không lên tiếng. Cô chưa bao giờ gần gũi với đàn ông, ngoại trừ Tần Trọng Hàn từng hôn cô ra, giờ đây là anh cáo này.
“Trả lời tôi đi!”
“Tôi biết rồi!” Cô nói, giọng khàn khàn như muốn khóc.
Anh ta nghe thấy giọng cô, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cái đầu đang cúi thấp của cô. “Đến đây!”
Cô bước một bước về phía trước, rất chậm, rất chậm.
Anh ta giơ tay kéo cô ra lại. Tiêu Hà Hà hét lên một tiếng rồi rơi vào vòng tay anh ta. Ngước mắt lên nhìn anh ta, anh ta cúi đầu xuống, qua cái mặt nạ, ánh mắt đang khóa chặt khuôn mặt cô của anh ta đột nhiên co lại.
Anh ta đã nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô, trong mắt có tia máu, chất lỏng óng ánh rơi xuống từ khóe mắt, nước mắt tuôn trào...
“Khóc cái gì?” Giọng anh ta hơi khó chịu.
Khuôn mặt cô trượt trên ngực anh ta một cách yếu ớt, một nỗi đau thầm lặng, cảm giác tủi hổ và nhục nhã ập đến, khiến Tiêu Hà Hà không thể kìm được phải bật khóc nghẹn ngào.
“Tôi hận anh, tôi hận anh!” Cô khóc lóc, quay đầu lại rồi dùng hết sức bình sinh cắn mạnh vào vai anh cáo!
Trong lòng cô tràn ngập đau đớn và tủi hổ!
Cô cắn rất mạnh, còn anh ta chỉ chịu đựng chứ không nói gì, chỉ bồng cô lên tầng hai. Cảm giác này giống như đã trở lại năm năm trước vào đêm đó, vẫn bất lực và không còn cách nào!
Cuối cùng cô đã nếm được mùi máu tanh, khóc lóc và buông anh ta ra, trên áo anh ta để lại một dấu răng dính đầy máu.
Anh ta cảm nhận được sự run rẩy của cơ thể mỏng manh của cô khi cô khóc trong vòng tay anh ta. Cố gắng chịu đựng sự căng cứng và rục rịch của nửa người dưới, anh ta hơi nhắm mắt lại, rồi chớp mắt mở ra, bồng cô lên giường.
Nước mắt của cô chảy đầy mặt khiến anh ta nhất thời lúng túng. Đặt cô xuống, anh ta không làm gì cả mà đi đến cạnh cửa sổ, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật mạnh rồi im lặng.
Cô vẫn thút thít, cảm nhận được anh cáo không làm gì cả. Cô mở mắt ra tìm kiếm bóng dáng của anh ta, lúc này mới nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đứng bên cửa sổ. Có điều, bóng dáng đó tuy cao lớn nhưng lại có vẻ vô cùng cô đơn.
Mùi thuốc lá từ từ lan đến, trong lòng Tiêu Hà Hà cảm thấy thương cảm một cách không thể giải thích được. Tại sao cô lại có cảm giác này, ngay cả bản thân cô cũng không biết.
Cô liếc nhìn cách bài trí bên trong phòng mới phát hiện ra, đồ dùng nội thất vẫn như cũ, chưa từng được di chuyển, ngoại trừ sạch thì vẫn chỉ có sạch mà thôi.
Anh ta không nói gì, chỉ đứng hút thuốc. Cô ngồi dậy khỏi giường và co rúm lại, nhưng cũng không biết phải nói gì.
Bầu không khí cứ ám muội như vậy, ngột ngạt như vậy, điều này làm cho người ta cảm thấy lúng túng.
“Đi tắm đi!” Đột nhiên, anh ta lạnh lùng nói.
Cô sững người ra, mặt cô cũng nóng ran lên.