Chương 27
“Vậy thì ở với tôi một đêm, ba triệu, tôi sẽ cho em từ chức, em thấy sao?” Anh ta đoan chắc là cô sẽ không đồng ý, nếu cô dám nhận lời, vậy thì cô sẽ không đủ tư cách để trở thành người của anh ta.
“Anh đi chết đi!”
“Hả?” Lần này người phát ra tiếng “hả” lại là Tần Trọng Hàn, anh ta ôm cánh tay bị thương rồi gầm gừ: “Em dám đánh vào vết thương của tôi!”
“Anh biến đi!” Tiêu Hà Hà đã nhanh chóng lượm quần áo của mình lên rồi chạy ra cửa, chạy hết tốc lực giống như một chú thỏ nhìn thấy người thợ săn.
Trong mắt Tần Trọng Hàn lóe lên một nụ cười kín đáo.
Cũng may, cô can đảm hơn so với anh ta tưởng tượng. Cũng may, tuy cô thiếu tiền nhưng không mê tiền, chưa đến mức sẽ làm tất cả mọi thứ để có tiền.
Anh ta nghĩ, năm năm trước, lần đó, chắc phải là lần bất đắc dĩ ngoài ý muốn!
“Ôi trời đất ơi!” Vừa mở cửa ra liền nghe thấy tiếng than thở của Mig. “Sao bây giờ em mới về?”
“Mẹ ơi! Con với dì Mig vẫn đang chờ mẹ nè!”
Thấy Mig và Thịnh Thịnh đều chưa ngủ, Tiêu Hà Hà thấy hơi áy náy và chột dạ, ngay lập tức cúi đầu xuống.
“Hả? Em sao vậy?” Mig mở to mắt, vội đến bên cô với vẻ sợ hãi. “Trời ơi! Mặt của em… Hà Hà, em bị sao vậy?”
Mig và Thịnh Thịnh nhìn thấy đôi môi bị sưng đỏ và vết môi hôn kéo dài đến tận cổ áo của Tiêu Hà Hà mà sững sờ.
“Em không sao! Em vào thay quần áo trước đã!” Tiêu Hà Hà nhìn họ một cách an ủi.
“Hà Hà, có phải em bị…” Mig không dám nghĩ tiếp.
“Em không sao! Thật đó! Chỉ là một tai nạn thôi, không sao rồi!” Tiêu Hà Hà mỉm cười, có chút xấu hổ.
Tiêu Hà Hà bước vào phòng tắm, nhớ lại khoảnh khắc Tần Trọng Hàn không ngừng cắn vào cổ cô rồi hôn cô, suýt nữa cô đã bị cưỡng hiếp rồi!
Anh ta không đuổi theo cô. Thật ra anh ta hoàn toàn có cơ hội đuổi kịp cô, nếu anh ta thực sự muốn đuổi theo, thật sự muốn cưỡng hiếp cô, cô sẽ không thể chạy thoát được. Nhưng anh ta không đuổi theo. Khi rời khỏi căn hộ của anh ta, cô vội vàng liếc qua cổng khu căn hộ, nhìn thấy trên đó viết bốn chữ thật lớn – Căn hộ Minh Hạo.
Trong chiếc gương phòng tắm phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của cô.
Sắc mặt nhợt nhạt, khi nào có qua sắc đỏ như vầy?
Anh ta... Tại sao anh ta lại phải lòng cô?
Cô không xinh đẹp và quyến rũ đến mức để anh ta cư xử một cách điên rồ như vậy.
Tại sao anh ta lại đụng đến cô? Tiêu Hà Hà cảm thấy rất ray rứt. Bất kể là ai đụng đến mình, cô đều không đủ tư cách, bởi vì năm năm trước, cô đã mất đi niềm tin và tư cách đối với đàn ông rồi.
Cô chỉ muốn ở bên cạnh Thịnh Thịnh và tiếp tục sống tốt.
Trong phòng tắm, Tiêu Hà Hà cởi hết quần áo, để nước nóng chảy khắp cơ thể, nước mắt hòa vào nước. Cô là Tiêu Hà Hà không còn nước mắt! Chất lỏng nóng chảy ra từ trong mắt chỉ là một phần nước dư thừa, không còn chỗ chứa trong cơ thể mà thôi! Nước mắt của cô, từ nhiều năm trước đã không còn nữa.
“Dì Mig, có phải mẹ con đã gặp phải kẻ xấu rồi không?” Mặt Thịnh Thịnh đầy bối rối và lo lắng.
“Để dì vào xem thử. Con đi ngủ đi! Mẹ con nói chỉ là sự cố, con đừng lo!” Mig đưa Thịnh Thịnh vào phòng ngủ. “Được rồi, con ngoan, mau ngủ đi!”
Sau khi Tiêu Hà Hà rời đi, Tần Trọng Hàn ngồi trên ghế xô-pha hút thuốc, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ, giống như cây phong mùa thu gấp gáp, khắp nơi vắng lặng tiêu diều.
Một đêm không ngủ, làm đến sáng trời sáng trợt thì cô mới thức dậy.
Chuông báo thức không kêu, tối qua quên hẹn giờ. Trên cửa có dán một tờ note. “Hà Hà, chị đưa Thịnh Thịnh đến trường rồi, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Tối qua em gặp ác mộng đó! Hôm nay xin nghỉ phép đi!”
Khi thức dậy thì đã tám giờ, trong chiếc gương phòng tắm vẫn phản chiếu cái cổ bầm tím, Tiêu Hà Hà đang đấu tranh xem có nên đi làm hay không. Kết quả cuối cùng là…, không đi! Bởi vì môi cô, cổ cô thực sự không thể gặp người khác.
Nhưng cô cũng biết, nếu cô tránh mặt cũng chưa hẳn sẽ tránh được. Vì vậy, cô quyết định xin nghỉ phép.
Tối qua Mig gặng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô không khai Tần Trọng Hàn ra, chỉ nói cô bị cướp, suýt nữa đã bị vậy, may mà đã được một người cứu thoát.
Chín giờ. Tần Trọng Hàn đến công ty đúng giờ, lướt mắt nhìn vào chỗ ngồi của Tiêu Hà Hà theo bản năng, không thấy ai, đôi lông mày điển trai nhíu lại. Cô ấy đâu rồi?
“Tổng tài, thư ký Tiêu không khỏe, xin nghỉ phép hôm nay!”
“Nghỉ phép?” Tần Trọng Hàn lặp lại.
Thì ra chỉ là nghỉ phép! May quá!
Anh ta tưởng cô sẽ không đến làm nữa chứ. Anh ta không thể không thừa nhận, tối qua anh ta hơi tàn bạo với cô. Cô bé đó, chắc vì những dấu vết mà anh ta để lại trên người cô nên mới sợ không dám đến làm chứ gì?
Tiêu Hà Hà thay một cái váy dài, cổ cao có thể che hết những vết bầm. Ngày giỗ của ba cô cũng sắp đến, hôm nay cô cũng định đến thăm ba mình.
Trong nghĩa trang.
Một người ở khu Đông, một người ở khu Tây.
Mặc dù trong cùng một nghĩa trang, nhưng lại đang chôn cất hai người thân của cô.
Ba và em trai.
Tiêu Hà Hà đến trước mộ của ba mình, đột nhiên bị thu hút bởi một bó hoa cúc khô. Ai đã đến thăm ba vậy? Nhất thời hơi hoảng hốt, có phải bà ta không?
Bà ta không có tư cách đến thăm ba!
Tiêu Hà Hà quét sạch những bông hoa còn sót lại, đặt bó hoa tươi mình đem đến lên mộ, lúc này mới nhìn vào gương mặt đang mỉm cười hòa nhã trên bia mộ. Mắt Tiêu Hà Hà hơi cay cay. “Ba ơi, con đến thăm ba đây! Ba có khỏe không?”
“Gia đình chúng ta chỉ còn lại một mình con thôi, ba ơi...”
Chuông điện thoại bỗng reo lên vào lúc này. Tiêu Hà Hà hít một hơi thật sâu và nhận cuộc gọi. “Thư ký Tiêu, tổng tài kêu cô bốn giờ chiều nay có mặt ở công ty!”
“Thư ký Cao, em...”
“Hà Hà, buổi chiều có một cuộc họp, tổng tài muốn cô phụ trách dự án này. Hà Hà, nếu cô làm tốt, sau này sẽ có tiền đồ rộng mở, có cơ hội từ một thư ký không tên không tuổi được thăng chức thành trợ lý đặc biệt của tổng tài. Đến lúc đó, tiền lương và đãi ngộ đều cao hơn gấp nhiều lần. Cố lên! Tôi đánh giá cao về cô! Nhớ bốn giờ chiều! Đúng giờ đó!”
“Ờ…” Tiêu Hà Hà không nói nên lời.
Làm việc! Làm việc!
Từ năm mười lăm tuổi, cô đã đi giúp việc, đi làm thêm, cho đến bây giờ, khó khăn lắm mới vào được Tần thị, cứ tưởng từ nay sẽ có thể trở thành thành phần trí thức, nhưng không ngờ lại bị sếp quấy rối, hơn nữa còn là một chàng soái ca đẹp trai đến mức người và thần đều tức giận. Cô không hiểu, anh ta muốn cô gái nào mà chẳng có, sao cứ đụng đến cô?
Thôi quên đi!
Tiêu Hà Hà liếc nhìn cái váy liền của mình. Cái váy này có thể che đi những dấu vết mà anh ta để lại, cứ mặc vậy mà đến công ty thôi.
Khi Tiêu Hà Hà đến công ty đúng lúc đang giờ ăn trưa, tất cả mọi người đều đến nhà ăn, còn cô mua một gói mì tôm rồi vào khu vực văn phòng chế mì.
Đột nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói trầm ấm. “Sau này không được ăn mì gói nữa!”
Tiêu Hà Hà giật bắn mình. “Tổng… Tổng tài!”
Sau khi xảy ra chuyện hôm qua, cuộc gặp gỡ giữa họ lại một lần nữa rơi vào gượng gạo. Trời ơi! Âm hồn không tan mà, sao lại gặp anh ta nữa?
Không!
Nói một cách chính xác, là Tiêu Hà Hà cảm thấy gượng gạo, còn Tần Trọng Hàn hình như không có chút biểu hiện nào, còn cho đó là lẽ dĩ nhiên một cách chết tiệt. Giống như lúc này, anh ta đang nhìn chằm chằm vào cô, đứng cách bàn làm việc của cô một mét, chễm chệ trên cao nhìn xuống cô.
Khuôn mặt của Tiêu Hà Hà vào lúc này đỏ bừng lên một cách đáng thất vọng.
“Đừng nói với tôi là hôm nay em xin nghỉ phép vì chuyện tối qua.” Nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của Tiêu Hà Hà, Tần Trọng Hàn lên tiếng lạnh lùng, sải bước đi qua. Bộ vest màu xám bạc vẫn phẳng phiu không hề có nếp nhăn, nhưng vẻ mặt lại lạnh như băng.
Tiêu Hà Hà nghe thấy thì mặt càng đỏ hơn.
Nhìn thấy ánh mắt lẩn tránh của cô, đã thay một cái váy liền hợp với độ tuổi của mình, trông cô đã bắt mắt hơn.
Giây phút đó, một tia sáng lóe lên sâu trong tâm trí. Tần Trọng Hàn híp mắt lại, tiếp tục mở miệng với một chút không chắc chắn. “Thực sự là vì chuyện tối qua?”
“Phải.” Tiêu Hà Hà không phủ nhận. “Tổng tài, anh đừng đùa giỡn với tôi nữa được không? Tôi vẫn muốn sống, tôi không muốn bị dìm chết ở Tần thị bởi nước bọt của mọi người!”
“Tại sao?” Thân hình cao lớn tiếp đến gần, Tần Trọng Hàn đã đi đến trước mặt Tiêu Hà Hà, ánh mắt sắc bén dường như muốn nhìn xuyên qua khuôn mặt đỏ bừng của cô.
“Tổng tài, anh đâu thiếu phụ nữ, tại sao cứ đùa giỡn với một thư ký cỏn con như tôi? Tôi không xinh đẹp, không tài năng, không có gì cả, anh đừng đùa giỡn với tôi nữa được không? Được rồi, tôi phải ăn trưa đã!” Tiêu Hà Hà sẽ không làm bất cứ điều gì vi phạm chuẩn mực đạo đức.
Khẽ nói rồi cô ngồi xuống, bắt đầu ăn mì.
Tần Trọng Hàn bỗng cảm thấy một nụ cười đang quay cuồng trong lồng ngực, dường như anh ta hiểu được cách suy nghĩ của cô. Điều này có liên quan gì đến việc anh ta muốn có cô?
Lập tức nghiêng đầu qua, nhưng nụ cười không thể kiểm soát đó đã hiển hiện trên khuôn mặt lạnh lùng, Tần Trọng Hàn đằng hắng vài tiếng để che giấu cảm xúc thay đổi đột ngột của mình, sải bước đi về phía phòng tổng tài trong ánh mắt nghi ngờ của Tiêu Hà Hà.
Rốt cuộc anh ta có ý gì?
Đồng ý không quấy rối cô nữa? Hình như không phải vậy.
Tiêu Hà Hà chìm vào suy tư, hôm nay đúng là một ngày buồn. Trời ơi! Cho một luồng sấm đánh trúng tôi cho rồi, không tài nào tập trung làm việc được nữa!
“Hà Hà, sáng nay không thấy cô đâu cả, cô đã đi đâu vậy?” Tăng Ly bước đến. “Này, ăn mì gói hả? Sao xuề xòa quá vậy?”
“Giám đốc Tăng!” Tiêu Hà Hà chào hỏi với giọng khách sáo, cúi đầu để che giấu đôi môi vẫn đang sưng đỏ của mình.
“Thảo nào cô lại ốm đến vậy, ăn mì làm sao đủ dinh dưỡng? Sau này đừng ăn nữa!”
Tiêu Hà Hà hơi bối rối, đỏ mặt lên. “Vì hôm nay đến muộn, nên...”
“Đến trễ hả?” Tăng Ly đi đến cạnh cô, vỗ nhẹ lên đôi vai gầy gò của cô, rồi sau đó tùy tiện giơ tay ra ôm lấy cô, nói với giọng trêu chọc: “Tôi có được phép đưa em ra ngoài ăn không?”