Chương 137
Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Cung Luyến Nhi, còn cô ta thì thuận theo đó mà nép vào lòng anh ta, hít mạnh mũi xà bông thơm xen lẫn mùi thuốc lá trên người anh ta. “Luyến Nhi à, chúng ta mau đi thôi!”
“Ừm!” Cung Luyến Nhi đỏ mặt thẹn thùng, nhón chân lên rồi vội vàng hôn nhẹ lên môi Mễ Kiệt, sau đó chạy như bay về phía trước.
Ngô Tân Tuyên nhìn thấy Mễ Kiệt ngây người ra ở đó, rồi cô nhìn thấy Mễ Kiệt đưa tay lên vuốt vuốt môi mình, rồi sau đó lắc đầu. “Luyến Nhi à, chậm lại nào, đừng để bị té đó!”
“Hi hi...” Cách đó không xa vang lên tiếng cười của Cung Luyến Nhi.
Mễ Kiệt sải bước đuổi theo...
Từ đầu đến cuối, anh ta không hề nhìn thấy bóng người cô đơn đứng sau cây cột.
Ngô Tân Tuyên mỉm cười, cười rất thật lòng, dù nụ cười này có chút cô đơn, có chút cay đắng, nhưng vẫn thật sự vui mừng thay cho Mễ Kiệt. Tự hỏi bản thân, nếu đổi lại là mày, Ngô Tân Tuyên, mày sẽ đứng mãi ở đó để chờ đợi một người đã rời xa mày hay không?
Câu trả lời là không.
Tình yêu của hai người giống như một bữa tối dưới ánh nến, ngọt ngào qua đi thì chỉ còn lại sự nhạt nhẽo. Và bữa tối dưới ánh nến qua đi rồi, dù bạn đứng tại chỗ chờ bao lâu, người phục vụ cũng sẽ không mang lên cho bạn một phần khác, chỉ thanh toán hóa đơn rồi rời đi...
Có lẽ tình yêu cũng là như vậy!
Ngô Tân Tuyên mỉm cười rồi rời đi. Lần này, trong lòng cô không còn bất kỳ gánh nặng nào nữa.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Mig nên hơi ngạc nhiên: “Mig?”
Mig nhìn chằm chằm vào mặt Ngô Tân Tuyên, nhận thấy cô ấy đang mỉm cười rất bình thản, sau đó lại di chuyển tầm mắt về phía hai bóng người đang rời đi kia. “Chẳng lẽ chị thật sự không còn yêu anh hai nữa sao?”
Ánh mắt của Ngô Tân Tuyên lóe lên rồi gật đầu. “Phải, chị không còn yêu nữa!”
Cô ấy đã không còn tư cách nữa.
Mig thở dài. “Tôi cứ tưởng nhìn thấy cảnh tượng này, chị sẽ không làm thinh, nhưng không ngờ chị lại bình thản đến vậy. Chị Tân Tuyên à, nếu chị vẫn muốn có một tương lai với anh hai, thì bây giờ hãy đuổi theo đi, có lẽ vẫn còn cơ hội đó!”
Ngô Tân Tuyên lắc đầu với vẻ chắc chắn. “Không, chị đã không còn yêu anh ấy từ lâu rồi!”
Dù nói vậy là rất dối lòng, rất tự lừa dối mình, nhưng Ngô Tân Tuyên vẫn quyết định sẽ quên đi, vì từ lâu cô ấy đã không còn tư cách nữa. Làm người tình của Bùi Lâm Xung năm năm, dây dưa sáu năm, cô còn có tư cách gì để đứng trước mặt Mễ Kiệt? Anh ấy cần một cô gái trong sạch ở bên cạnh, chứ không cần một người đã nhơ nhuốc như cô ấy.
“Chúng ta đi uống rượu đi!” Mig nói.
Ngô Tân Tuyên hơi ngạc nhiên, chưa bao giờ thấy Mig buồn bã như vậy, liền lập tức quan tâm: “Mig à, uống rượu không tốt cho sức khỏe đâu, bộ em có chuyện gì không vui hả?”
“Đâu có! Để em gọi điện cho Hà Hà, chúng ta cùng đi uống vài ly! Tuy chị không còn yêu anh hai nữa, nhưng em vẫn rất thích chị. Chị Tân Tuyên à, dù chị có phải là chị dâu của em hay không, em vẫn rất thích chị, không còn oán hận chị nữa!” Mig nói rồi gọi điện.
Trong lòng Ngô Tân Tuyên rất ấm áp, trong mắt rưng rưng lệ. Đây là câu nói ấm áp nhất mà cô nghe được đêm nay.
“Hà Hà, chị Mig đây, ra đây uống rượu đi, chị và chị Tân Tuyên sẽ đến đón em!” Mig nói thẳng.
Tiêu Hà Hà ngây người ra ở đầu bên kia, nghe thấy giọng của Mig thì rất ngạc nhiên, lại nghe thấy cô ấy buồn bã như vậy thì càng thấy lạ hơn. Cô nhớ ra chuyện mình bị sẩy thai vẫn chưa nói cho cô ấy biết, trong tim thấy chua xót. “Mig à, bây giờ em không tiện ra ngoài!”
“Sao lại không tiện?” Mig hỏi, giọng rất hăng. “Có phải em đang ở chỗ Tần Trọng Hàn không? Em không thể dành cho chị ít thời gian à?”
“Không phải vậy đâu Mig, em không biết phải nói sao với chị nữa. Con em mất rồi!” Tiêu Hà Hà nói rồi giọng nhỏ dần, gần như không thể nghe được nữa, nhưng Mig vẫn đã nghe thấy.
“Chết tiệt! Sao lại như vậy? Em đang ở nhà hả? Chị sẽ đến tìm em!”
“Không, em đang ở..., em đang ở chỗ ba em!”
“Không phải ba em đã lên thiên đàng rồi à?”
“Ba ruột của em!”
“Ôi Chúa ơi! Thôi mặc kệ, em cho chị biết địa chỉ trước đi, chị sẽ đến tìm em. Vậy mà được hả trời!” Với tính khí nóng nảy của Mig, cô ấy chỉ ước gì có thể gặp Tiêu Hà Hà ngay bây giờ.
Sau khi Ngô Tân Tuyên biết tin Tiêu Hà Hà bị sẩy thai thì cũng rất ngạc nhiên, rồi lo cho sức khỏe của cô. Ngô Tân Tuyên ngồi lên xe của Mig, cùng cô ấy đi gặp Tiêu Hà Hà.
Biệt thự của nhà họ Bùi thì Ngô Tân Tuyên chưa bao giờ đặt chân đến, bởi vì cô ấy đã sống trong một biệt thự khác, vậy nên hoàn toàn không ngờ được rằng Hà Hà lại là con gái của Bùi Lâm Xung.
Khi xuất hiện trong nhà họ Bùi cùng với Mig, cô ấy liền nhìn thấy ở trong sân của biệt thự đang đứng khoảng hơn chục vệ sĩ, tất cả đều mặc vest đen, vẻ mặt nghiêm nghị, chia nhau đứng ở khắp nơi trong sân.
“Thôi nào, chắc không phải Hà Hà có một ông ba là đại ca xã hội đen đó chứ?” Mig thở dài ngạc nhiên, không dám lái xe vào mà chỉ dừng ở cửa, các vệ sĩ áo đen lập tức tiến đến.
“Cho hỏi cô Mig phải không?”
Mig và Ngô Tân Tuyên đã xuống khỏi xe, Mig hơi ngây ra. “Phải!”
“Mời đi theo tôi!” Anh vệ sĩ liếc nhìn Ngô Tân Tuyên, có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Đây là bạn của tôi!” Mig nói. “Không được vào chung à?”
Trong lòng Mig rất ngạc nhiên, phong cách này, hơi phóng đại rồi thì phải? Không ngờ Hà Hà tự nhiên lại vớ được một ông ba giàu có đến vậy, chỉ nhìn căn biệt thự này thôi cũng đủ biết không phải là gia thế bình thường, rồi mấy anh chàng vệ sĩ này nữa! Ôi trời, đúng là quá phô trương!
Người vệ sĩ liếc nhìn Ngô Tân Tuyên rồi không nói gì, chỉ nói một câu qua bộ đàm: “Cậu Đỗ, cô Ngô cũng đang ở đây!”
Sau đó, Đỗ Cảnh đi ra từ trong biệt thự.
Nhìn thấy Đỗ Cảnh, Mig hơi ngây ra. Vẻ mặt hơi ngỡ ngàng, ánh mắt cũng né tránh, như thể đang trốn tránh điều gì đó.
Ánh mắt của Đỗ Cảnh cũng không dừng lại trên mặt Mig, chỉ hỏi Ngô Tân Tuyên: “Chị Ngô à, sao chị cũng đến đây?”
Ngô Tân Tuyên bỗng tái mét mặt, có chút không dám tin, cô chỉ vào căn biệt thự rồi hỏi với giọng run rẩy: “Đỗ Cảnh, đây có phải là nhà của anh ấy không?”
Đỗ Cảnh không giấu giếm. “Phải!”
“Tôi sẽ đi ngay!” Ngô Tân Tuyên quay người định bỏ đi.
“Chị Tân Tuyên, chị đi đâu vậy? Hà Hà đang ở bên trong, chúng ta còn chưa gặp được mà!” Mig giữ chân cô ấy lại, Mig không biết tại sao, nhưng vừa đến mà đã đi ngay thì không được lịch sự cho lắm.
“Phải đó chị Ngô, vào đi!” Đỗ Cảnh nói với giọng điềm tĩnh.
Ngô Tân Tuyên có chút bất lực, hít một hơi thật sâu rồi đành phải theo họ vào trong.
Khi đứng trong phòng khách và nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, Ngô Tân Tuyên vẫn đứng ngây ra đó.
Còn Bùi Lâm Xung cũng có vẻ rất ngạc nhiên, ngay lập tức đứng dậy.
Mig vừa bước vào liền hỏi: “Hà Hà đang ở đâu?”
Đôi mắt của Bùi Lâm Xung dừng ở trên mặt Ngô Tân Tuyên, rồi khẽ di chuyển. “Đỗ Cảnh à, đưa cô Mig lên gặp Hà Hà đi!”
“Dạ, thưa ba nuôi!”
Mig rất kinh ngạc, người đàn ông trước mặt này trông rất đẹp trai, làn da được chăm chút rất tốt, thân hình cao lớn nhưng mảnh khảnh, dưới nền cái áo sơ-mi trắng thì càng rắn rỏi hơn nữa. Mặc dù đã trung niên, nhưng khuôn mặt của ông ta vẫn rất hoàn hảo, và rất dịu dàng, Đôi lông mi dài và dày, đôi mắt đen nhưng sáng trong và dịu dàng, có một sức quyến rũ làm người ta mê đắm.
Ai cũng nói đàn ông ba mươi có sức hấp dẫn nhất, nhưng khi nhìn thấy Bùi Lâm Xung, Mig không thể không thay đổi quan điểm. Sức quyến rũ của con người không phân biệt tuổi tác, có lẽ từng trải càng nhiều thì sức hút của con người cũng tăng thêm. Và trên người Bùi Lâm Xung có một cảm giác thăng trầm nhưng nho nhã, không thể diễn tả bằng lời. Điều này làm cho ông ta trông hơi khác với mọi người, hoặc nói rằng ông ta có nhiều sức hút “đàn ông lão luyện” hơn.
Mig thật sự không dám tin, liền hỏi với vẻ lúng túng: “Chú là ba ruột của Hà Hà?”
Bùi Lâm Xung mỉm cười và gật đầu.
“Ồ! Con xin lỗi chú, nhìn chú còn trẻ quá, con thật tình không hiểu được sao chú lại có một cô con gái lớn như Hà Hà!” Mig quan sát Bùi Lâm Xung một lượt từ đầu đến chân. Đã 50 rồi sao? Hình như không tới đâu.
Lúc này trong lòng Ngô Tân Tuyên đã rất hoảng loạn, có sao cũng không ngờ được Hà Hà là con gái của Bùi Lâm Xung, và ánh mắt sắc bén của Bùi Lâm Xung lại khiến cô ấy thấy khó chịu hơn.
Ngô Tân Tuyên đứng trong phòng khách, cúi gầm mặt xuống nhìn những viên gạch sáng bóng dưới nền nhà, rất im lặng.
“Cô Mig thật biết cách nói chuyện, tôi đã là một ông già rồi!” Bùi Lâm Xung cười nói, nhưng ánh mắt lại quay sang chỗ Ngô Tân Tuyên. “Hà Hà đang chờ mọi người ở trên lầu đó!”
“Dạ! Tụi con xin phép!” Mig gật đầu rồi bất giác liếc nhìn Đỗ Cảnh.
Đỗ Cảnh dẫn Mig lên lầu, còn Ngô Tân Tuyên vẫn không nhúc nhích. Khi sắp đi đến chỗ rẽ ở tầng hai, Mig quay lại nhìn Ngô Tân Tuyên. “Chị... Ơ...”
Còn chưa dứt lời thì miệng cô đã bị tay ai đó bịt lại, và cả người cô cũng bị nhấc bổng vào trong chỗ rẽ ở cầu thang, một nơi không thể nhìn thấy được.
Cô hoàn toàn ngây người ra, bàn tay đang bịt miệng mình rất nóng, rất dày, không cần đoán thì cũng biết đó là tay của Đỗ Cảnh.
Cô vội ngẩng đầu lên, bỗng nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của anh ta, rồi nghe anh ta thì thầm: “Tôi xin lỗi, tình huống bất đắc dĩ!”
Mặt cô bỗng đỏ bừng lên, rồi giơ tay ra kéo tay anh ta xuống, nhưng anh ta lại không buông tay. “Cô đừng la hét lung tung, cô hứa rồi tôi sẽ thả cô ra ngay!”
Mig trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Cảnh đang đứng trước mặt mình. Anh ta định làm gì vậy?
Nhìn vào đôi mắt đang trợn to vì hoảng sợ đó, Đỗ Cảnh bỗng thấy hơi mắc cười, rồi từ từ buông cô ấy ra. “Đừng làm ồn đến những người dưới nhà, Hà Hà đang ở trong phòng thứ hai!”
Mig bỗng quay đầu lại nhìn, nhưng đã không nhìn thấy Ngô Tân Tuyên ở đó nữa.
Tuy có phần bối rối và nghi ngờ, nhưng suy nghĩ của cô không đặt ở đó, nhớ lại chuyện môi mình vừa bị Đỗ Cảnh bịt lại, mặt cô bỗng đỏ ửng lên.
“Cô mau vào trong đi, tôi xin lỗi vì chuyện vừa rồi!” Đỗ Cảnh nói một cách nghiêm túc.
“Có gì bộ anh không nói được à? Sao tự nhiên lại bịt tôi?” Cô hừ một tiếng lạnh lùng đầy oán trách, rồi nhanh chóng chạy đến căn phòng thứ hai như anh ta đã nói, nhưng không biết tại sao lại bị trượt chân, cả người bổ nhào về phía trước. “A... Ui da...”
Tiếng hét riêng có ở phụ nữ vang lên trong trẻo trong hành lang. Ủa không đau? Một lúc sau, đôi mắt đang nhắm chặt của Mig bỗng chớp chớp với vẻ ngạc nhiên, mới nhận ra mình đã bị mắc kẹt trong một vòng tay rộng lớn, miệng lại bị bịt chặt. Cảm giác này đúng là ám muội mà!