Editor: Rùa Lười
Beta: Hà Mễ
Triệu Mộc Thanh lại gửi tin nhắn tới: "Cho anh xem cái váy hoa thời thiếu nữ của em nhé!"
Tiếp theo là ảnh selfie một cô gái mặc váy trắng.
Ngực áo đã hơi chật nên chỗ đó căng phồng, bó sát vòng eo vô cùng mảnh mai. Rõ ràng chiếc váy đã hơi ngắn, chỉ dài qua đùi một chút.
Từ Cảnh Tu có cảm giác hơi khô nóng.
Nhìn đám người trước mặt vui vẻ ăn uống, anh đã ngồi không yên.
Bình thường mấy người muốn lôi kéo quan hệ với Từ Cảnh Tu thấy hôm nay tâm trạng anh có vẻ không tệ, lúc đến chúc rượu anh cũng cho họ mặt mũi, thế nên họ càng muốn nắm lấy cơ hội làm thân này.
Hôm nay là thời điểm đặc biệt, không thể không cho Cận Lãng mặt mũi, kết quả chính là uống nhiều rượu, tuy hơi say nhưng người khác cũng không nhìn ra.
Cận Lãng nhìn đồng hồ, đã chín giờ, biết Từ Cảnh Tu không kiên nhẫn được nữa.
Mấy vị giám đốc bên công ty đối tác càng uống càng hăng, vì vậy liếc nhìn Hạ tổng phòng thị trường ra hiệu, Hạ tổng hiểu ý, anh ta đề nghị giám đốc phòng tiêu thụ đến câu lạc bộ Nguyệt Lan tiếp tục cuộc vui, tất nhiên là mấy người kia đều trầm trồ khen ngợi, nhanh chóng di chuyển đến nơi vui chơi tiếp theo.
Cận Lãng uống nhiều hơn Từ Cảnh Tu, mấy ngày nay vợ lại ra nước ngoài chơi, dứt khoát không về nhà, anh ta chào hỏi Từ Cảnh Tu và Ông Tiểu Khê rồi để trợ lý đỡ mình lên phòng nghỉ khách sạn.
Lúc này chỉ còn lại hai người Từ Cảnh Tu và Ông Tiểu Khê.
Ông Tiểu Khê cũng ở lại khách sạn này, cô ta khách sáo nói: "Hugh tổng, anh không tiện lái xe, để tôi bảo quản lý đưa anh về."
"Không cần, trợ lý của tôi tới rồi. Tạm biệt!" Từ Cảnh Tu đứng dậy đưa chìa khóa cho trợ lý rồi cùng đi ra cửa.
Ông Tiểu Khê nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng lại dậy sóng.
Từ trước đây rất lâu cô ta đã biết anh,.
Điều kiện nhà cô ta không tệ nên được sang Mỹ du học, thành tích không quá ưu tú, chỉ có thể học ở trường hạng hai.
Gia đình thuê cho Ông Tiểu Khê một khu nhà rất đẹp, cô ta ở một mình trên tầng ba.
Khi đó cô ta vừa sang, không quen biết nhiều người, lịch học cũng không nhiều, phần lớn thời gian đều ở nhà.
Sau khi tan học, cô ta thường ở ban công uống cà phê, đọc sách, lẳng lặng đợi một chàng trai nhìn lớn hơn mình vài tuổi đi ngang qua nhà mình, bước vào tòa nhà bên cạnh.
Cho đến ngày nọ, anh dẫn một cô gái về, là một cô gái tóc dài trông rất duyên dáng dịu dàng.
Bắt đầu từ lúc đó, anh vẫn đi qua dưới tầng nhà cô ta, cô gái đó cũng thế.
Kỳ lạ là hai người chưa từng đi cùng nhau.
Không biết bắt đầu từ ngày nào, anh không xuất hiện nữa, nhưng cô gái kia vẫn ở đó.
Cô ta hơi tò mò, cũng khá thất vọng, còn suy đoán rốt cuộc quan hệ của bọn họ là gì.
Mãi cho đến khi cô ta tốt nghiệp cũng không gặp lại chàng trai đó thêm lần nào nữa.
Cô ta về nước, trời đưa đất đẩy làm sao mà tiến vào giới giải trí, vận may tốt lại có người nâng đỡ nên nhanh chóng nổi tiếng.
Tuần trước, cô ta có lịch trình ở nước ngoài, dành cả buổi tối đi nghe một buổi hòa nhạc.
Cô ta nhìn thấy cô gái kia trong đám người đàn violon, không, giờ nên gọi là người phụ nữ ấy.
Ngũ quan người phụ nữ ấy vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng nhìn thành thục hơn rất nhiều, có vẻ hơn 30 tuổi, đã mất đi ánh hào quang và khí chất của ngày trước.
Cô ta muốn biết chàng trai trước đây luôn mặc áo trắng quần đen kia có còn ở bên người phụ nữ ấy không, cũng để giải quyết vướng mặc trong lòng cô ta bao lâu nay.
Vì vậy, sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, cô ta chạy tới hậu trường.
Nhưng không tìm được người trong nhóm người biểu diễn.
Vào lúc cô ta quay người rời đi, trong một căn phòng nào đó lại truyền ra những âm thanh khiến người khác đỏ mặt tới tận mang tai.
Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, cô ta nhìn qua cánh cửa hơi hé ra thì thấy một đôi nam nữ đã cởi một nửa quần áo, kích tình thiêu đốt.
Cô ta nhìn một cái liền nhận ra đôi nam nữ trong phòng chính là người phụ nữ ấy, nhưng người đàn ông kia lại là một người tây da trắng khoảng hơn 40 tuổi.
Cô ta không ở lại thêm nữa, nhanh chóng ra khỏi nơi đó.
Về nước, tham gia buổi ra mắt của An Khí, cô ta không ngờ khi bước xuống sân khấu, người đàn ông kia lại đang ngồi bên cạnh mình.
Cô ta chỉ nhìn một bên mặt, lại không dám nhìn nữa.
Cho đến khi anh lên sân khấu đối diện với tất cả mọi người, cô ta mới dám khẳng định chính là anh.
Thì ra, anh tên là Từ Cảnh Tu, còn gọi là Hugh.
Trợ lý mở cửa xe cho Từ Cảnh Tu rồi đưa anh về nhà vợ.
Để trợ lý rời đi, Từ Cảnh Tu gõ cửa.
Triệu Mộc Thanh đã tắm rửa sạch sẽ, nhảy từ ghế sofa xuống chạy đến cửa, ngay lập tức ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Nhìn sắc mặt anh, cũng may không có dấu hiệu say rượu, nhưng ánh mắt lại hơi đáng sợ.
"Cảnh Tu tới rồi hả?" Trong phòng truyền đến tiếng của bác sĩ Trương.
Vẻ mặt Từ Cảnh Tu rất nghiêm chỉnh, "Là con ạ, mẹ."
Cúi người thay giày, cố ý lảo đảo một chút, Triệu Mộc Thanh vội đỡ anh, bĩu môi hỏi, "Sao anh uống nhiều vậy?"
Giọng nói mềm nhũn, Từ Cảnh Tu thấy lòng mình tê dại, anh tranh thủ hôn cô một cái.
Triệu Mộc Thanh dìu anh ngồi vào ghế sofa.
"Ồ, con uống rượu hả?" Bác sĩ Trương hỏi.
Từ Cảnh Tu gật đầu, "Con uống một chút ạ.”
"Lão Triệu." Bác sĩ Trương gọi chồng mình ở ban công, "Anh pha cho Cảnh Tu chén trà giải rượu đi!"
Từ Cảnh Tu vội nói: "Không cần đâu ạ, con không uống nhiều lắm!"
Bố Triệu đi vào nhìn thoáng qua rồi đến phòng bếp.
"Không cho em uống rượu, thế mà bản thân lại uống say."
Triệu Mộc Thanh đã cực kỳ nhỏ tiếng, tuy nhiên mẹ và chồng cô đều nghe rất rõ ràng.
Anh nhỏ giọng giải thích, "Anh không uống say."
Từ trước đến nay mẹ của cô không biết khách khí là gì, bà giơ tay chỉ vào cô.
"Con còn không biết xấu hổ nói người khác, cho rằng ai cũng như con, khiến người khác không yên tâm thế à?"
Buổi tối lúc ăn cơm, Triệu Mộc Thanh lỡ miệng kể chuyện say rượu ở Hải Hân nên trên bàn cơm đã bị hai vị phụ huynh mắng cho một trận nên thân.
Từ Cảnh Tu muốn ngăn lại, nhưng vì uống rượu nên phản ứng chậm, cái trán của Triệu Mộc Thanh không may chịu nạn.
Triệu Mộc Thanh xoa trán, trốn bên cạnh anh như một cô vợ nhỏ không nói tiếng nào.
Xem xong hai tập phim truyền hình, bác sĩ Trương chuẩn bị đi ngủ, "Tối nay các con ở đây đi, đừng về."
Bố Triệu bưng trà giải rượu tới, Từ Cảnh Tu đứng lên nói cảm ơn.
Triệu Mộc Thanh thấy mẹ đã đi thì hoạt bát trở lại, "Sao phải khách sáo với bố em như vậy chứ?"
Lại bị bố lườm cho một cái.
Lần này Triệu Mộc Thanh tủi thân thật rồi.
Từ Cảnh Tu cảm thấy buồn cười, con thỏ ngốc của mình lại tự nhảy vào họng súng.
Anh véo bàn tay mềm mại của cô, "Em chuẩn bị đồ tắm đi, lát nữa anh tắm."
Chắc hẳn anh uống rất nhiều, mùi rượu trên người nặng như vậy cơ mà.
Cô ngoan ngoãn rời đi, lấy chiếc quần đùi áo cộc của bố Triệu làm đồ ngủ cho anh.
Từ Cảnh Tu tắm rửa xong quay lại, Triệu Mộc Thanh đã nằm trên giường chơi điện thoại.
Ngẩng đầu nhìn anh, cô bật cười.
Bố cô không cao, nhưng cũng là 1m70, áo phông trắng mặc trên người anh ngắn cũn cỡn, quần cũng hơi ngắn.
Nhưng vẫn rất đẹp trai.
Từ Cảnh Tu nhìn giường của cô, ga trải giường màu vàng nhạt còn in hình hoạt hình của thỏ con và chó con.
Cô mặc áo phông rộng nằm sấp chơi điện thoại, cổ áo mở rộng làm bộ ngực tuyết trắng như ẩn như hiện.
Ngực Từ Cảnh Tu cứng lại, giọng nói hơi là lạ, "Cái váy hoa kia của em đâu?"
"Hả? Em để trong tủ ấy, buổi tối em tìm đồ ngủ thì nhìn thấy, đó là quà sinh nhật hồi lớp tám bố mua cho em, hôm nay mãi mới mặc được, chật quá rồi."
Đó là tất nhiên, "Chứng tỏ vợ anh phát triển tốt."
Triệu Mộc Thanh vô thức nhìn ngực mình, lúc này mới phát hiện áo trễ xuống hở gần hết ngực, cô vội vàng kéo cổ áo ra phía sau.
Không kịp chuẩn bị, tay người nọ đã thò vào cổ áo phía trước.
Cô khẽ run rẩy, bắt lấy tay của anh, nhỏ giọng nói: "Anh ngoan ngoãn một chút, đây là nhà bố mẹ em, cách âm không tốt đâu."
"Ừ, vậy lát nữa em nhỏ giọng thôi." Động tác trên tay vẫn không ngừng.
Về sau, lúc tiến vào trong, cô không thể khống chế được mà phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào, nhanh chóng che miệng lại, liều mạng cào cấu anh.
Anh càng giày vò cô, động tác lớn một chút, sợ cô kêu ra tiếng, giường cũng phát ra âm thanh két két.
Cuối cùng đặt cô xuống mặt đất mới tính là tận hứng.
Sáng hôm sau, trước khi mọi người ngủ dậy, Từ Cảnh Tu ra ngoài mua bánh bao, bánh quẩy, sữa đậu nành và cháo.
Ăn xong bữa sáng, lại lần lượt tiễn ba người đi làm.
Triệu Mộc Thanh ở lại cuối cùng.
Trên đường đến trường tiểu học.
"Anh có thấy hôm nay ánh mắt mẹ nhìn em rất lạ không?"
Từ Cảnh Tu hơi chột dạ, ngoài miệng lại rất kiên định, "Không có, em quá nhạy cảm rồi."
"Vậy sao?" Triệu Mộc Thanh không quan tâm nữa.
Từ Cảnh Tu liếc nhìn cô một cái. Đương nhiên không phải, đó là bởi vì trên cổ em có một dấu hôn rất rõ ràng, buổi sáng mơ màng đánh răng rửa mặt, chắc cũng không nhìn vào gương.
Trên đường đi làm, mười lần thì có đến tám lần là tắc đường, Triệu Mộc Thanh nhàm chán lướt Weibo.
"Ồ? Hôm qua anh gặp Ông Tiểu Khê à?"
"Ừ, ở buổi lễ ra mắt."
"Ảnh này chụp không tệ, ha ha."
"Ảnh gì?"
Phía trước lại đèn đỏ, Từ Cảnh Tu lấy điện thoại của cô xem.
Có vài tấm ảnh, là ảnh của buổi ra mắt hôm qua và tiệc tối, bức ảnh cuối cùng là anh và Ông Tiểu Khê, anh xoay mặt về phía cô ta, bên miệng là ý cười vui vẻ, cô ta cũng mỉm cười nhìn anh.
Ảnh đã được chỉnh sửa, ánh sáng nhẹ nhàng, rất có cảm giác năm tháng trôi qua thật yên bình.
Tiêu đề bài viết là: An Khí trình làng dòng xe mới, Ông Tiểu Khê trò chuyện với Hugh tổng rất vui vẻ.
"Trò chuyện rất vui vẻ cơ mà!" Triệu Mộc Thanh trêu chọc anh.
"Anh không nói gì với cô ta cả."
"Vậy anh cười cái gì?"
"Anh vừa xoay mặt qua đã bị chụp, cả bàn đầy người."
"Thì ra tin đồn được tạo ra như thế! Lên hot search rồi này!"
Triệu Mộc lướt qua bình luận.
Vừa nhìn đã mừng rỡ không thôi, "Chồng ơi, anh hot rồi!"
"Cái gì?"
"Anh đã có fanclub rồi, rất nhiều người nói muốn làm fan của anh, hỏi vì sao anh không dùng Weibo."
Triệu Mộc Thanh tiếp tục lướt bình luận.
"Còn có người muốn ghép cặp anh và Ông Tiểu Khê, sau đó cãi nhau với fans của cặp đôi Ông Tiểu Khê và Lục Phàm, thật náo nhiệt!"
"Lục Phàm là ai?"
"Một diễn viên đang nổi, rất đẹp trai."
Từ Cảnh Tu quay đầu, "Em có để ý không? Anh cho người gỡ xuống."
"Không sao, cái này có là gì, tin đồn thôi mà. Hơn nữa ngày mai lại có tin tức mới, dân mạng thấy chỗ nào hot thì lao vào chỗ đấy." Triệu Mộc Thanh đảo mắt, "Nhưng mà ở ngoài Ông Tiểu Khê đẹp không anh?"
"Anh không để ý lắm, chắc là trên ảnh đẹp."
"... Người ta ngồi cạnh anh đó."