Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Tần Thời Nguyệt cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Cô nằm trên giường sờ soạng chai nước khoáng đặt trên đầu giường, vừa uống ừng ực vừa mắng nước tư bản bán rượu giả.
Uống hết nửa chai nước, cô mơ mơ màng màng bước xuống giường.
Tuy nhiên, khi hai chân vừa chạm đất, cảm giác đau nhức toàn thân chợt ập tới, Tần Thời Nguyệt ngã phịch xuống đất, suýt nữa là không đứng dậy nổi.
Cô lê đôi chân tê dại đến phòng tấm, nhìn thấy từng nốt đỏ nho nhỏ trên xương quai xanh của mình qua gương, trong đầu bỗng dưng rối thành một nùi.
"Gì thế này..."
Cô kéo áo ngủ ra nhìn vào trong, lại quay đầu nhìn đống quần áo lộn xộn trên giường... và một cái áo khoác của Dụ Du.
Tần Thời Nguyệt lại ngã cái phịch xuống sàn nhà tắm.
Không ngờ, thật không ngờ, Dụ Du lại là một tên khốn vừa mặc quần vào liền bỏ đi.
Mất mấy phút để gượng đứng dậy, Tần Thời Nguyệt thân tàn nhưng chí không tàn che miệng quay trở lại giường, moi điện thoại nằm kẹt trong gối ra, tìm khung chat với Dụ Du.
Nửa tiếng sau, cuối cùng cô cũng gửi đi được một tin.
Tần Thời Nguyệt: Em dậy rồi...
Dụ Du: Ừ.
Dụ Du: Bây giờ có lẽ em thấy không thoải mái lắm, nhớ phải uống nước, tắm rửa rồi nghỉ ngơi cho thật tốt.
Tần Thời Nguyệt nuốt một ngụm nước miếng, mặt mày đỏ bừng.
Tần Thời Nguyệt: Sao anh biết bây giờ em không thoải mái?
Dụ Du: Nhìn dáng vẻ tối qua của em, hôm nay dễ chịu được chắc?
Tần Thời Nguyệt cắn ngón tay, lo lắng gõ chữ: Dáng vẻ tối qua của em thế nào?
Dụ Du: Em quên rồi à? Có muốn tôi giúp em nhớ lại không?
Tần Thời Nguyệt: "...!!!"
Tần Thời Nguyệt: Nhớ lại bằng cách nào?
Tần Thời Nguyệt: Không lẽ anh quay clip lại hả?!!
Dụ Du: Không có.
Dụ Du: Nhưng nếu có lần sau, tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ quay lại.
Tần Thời Nguyệt: Anh lại có đam mê này hả?!!
Tần Thời Nguyệt: Em không ngờ anh là loại người này! Trong ngoài bất nhất.
Dụ Du: Thôi, em nghỉ ngơi đi, tôi cũng mệt rồi.
Tần Thời Nguyệt: Còn nghỉ ngơi cái gì hả? Chúng ta nói chuyện cho rõ ràng đi.
Tần Thời Nguyệt: Làm rồi thì thôi, em đâu có ép anh phụ trách. Còn anh quay clip lại thì tính là đàn ông à!!
Dụ Du: Ai làm với em?
Tần Thời Nguyệt:?
Tần Thời Nguyệt: Không phải anh thì còn ai vào đây?
Lần này, thời gian Dụ Du im lặng kéo dài đến mấy phút.
Dụ Du: Lầu dưới khách sạn có spa, bên phục vụ phòng cũng cung cấp đường gluco.
Tần Thời Nguyệt:...?
Vài giây sau, Dụ Du trực tiếp gửi sang một tin nhắn thoại.
Tần Thời Nguyệt ngơ ngác một lát mới bấm nghe.
"Chưa tỉnh rượu thì ngủ tiếp đi, giờ vẫn còn sớm."
"Về tình huống mà em tưởng tượng, tôi nghĩ em cần phải nhớ lại cảnh em vừa cởi đồ vừa ôm cột múa, và khi té ba lần trong nhà vệ sinh liền túm lấy tay áo của tôi không buông."
"Nếu tôi không cởi áo khoác ra thì có lẽ sẽ không về nhà được."
"Mà hôm nay tôi lại có một buổi khóa học giao lưu rất quan trọng."
Bên kia điện thoại, Dụ Du tháo kính xuống, day day hàng chân mày.
Anh vốn định tối khuya về nhà sẽ làm giáo án, nhưng vì Tần Thời Nguyệt, anh lại bị chậm trễ vài tiếng. Người có thói quen làm việc và nghỉ ngơi hợp lí như anh phải thức cả đêm để làm.
Tần Thời Nguyệt: "..."
"Nếu như còn có lần sau thì tôi sẽ quay lại clip thật đấy."
Một lúc lâu sau, Tần Thời Nguyệt mới cất giọng ỉu xìu, "Ồ thế à, vậy anh bận đi."
Dụ Du nghe giọng nói của cô không hiểu sao lại bật cười, "Sao nghe giọng em có vẻ thất vọng thế?"
Tần Thời Nguyệt: "Vậy là em thất vọng thật rồi."
Không chờ Dụ Du nói tiếp, chế độ ngại ngùng của Tần Thời Nguyệt cuối cùng cũng được bật, cô vội vàng lảng sang chuyện khác, "Khi nào thì em trả đồ cho anh được?"
Dụ Du: "Hóa ra em cũng trả đồ lại à?"
Tần Thời Nguyệt:???
Tần Thời Nguyệt: "Dĩ nhiên phải trả rồi!"
Dụ Du: "Tôi còn tưởng em yêu ai yêu cả đường đi, không có ý định trả đồ cho tôi chứ."
Anh vừa dứt lời, Tần Thời Nguyệt bỗng im bặt.
Tuy Tần Thời Nguyệt luôn đuổi còn Dụ Du luôn chạy, nhưng cô chưa bao giờ nói rõ ra.
Mà câu này của Dụ Du rõ ràng đã chủ động kéo quan hệ giữa hai người ra ánh sáng, và có những chuyện sẽ không còn giống như trước đây nữa.
"Ồ." Mãi một lúc lâu sau, Tần Thời Nguyệt mới trả lời, "Vậy em không trả nữa."
"..."
Dụ Du, "Được rồi."
...
Cả ngày hôm nay, Tần Thời Nguyệt nằm ì trên giường như một phế nhân.
Khi cơn chếnh choáng dần tiêu tan, ký ức tối qua như những mảnh vỡ dần dần được chắp vá lại, Tần Thời Nguyệt chỉ hận không thể nhảy lầu ngay lập tức.
Cô lại cảm thán một lần nữa, vì sao mình lại không học được chiêu quên sạch sành sanh sau khi say thế này!
Vì sao cô không thể khống chế nổi tay chân mình, miệng mình, sau khi say lại làm ra chuyện ngu ngốc như thế!
Vậy mà hôm nay Dụ Du có thể bình tĩnh nói chuyện với cô, anh đúng là người được dạy dỗ tốt.
Còn cô, một mình mượn rượu làm càn lại khiến cả người đau nhức, sau đó còn hùng hổ nghĩ rằng Dụ Du đã ngủ với mình.
Cứ thế, Tần Thời Nguyệt đóng cửa bế quan một tuần lễ, cô không dám chủ động vác mặt đi tìm Dụ Du nữa.
Trong khoảng thời gian này, cô bận phải sắp xếp lại chỗ ở. Ngày ngày bận rộn ở tiệm bán dụng cụ gia dụng. Chờ đến khi cô dọn dẹp xong, chưa kịp thở ra lại đến ngày tựu trường.
Tuy đã qua hai mươi ba cái xuân, kinh qua bao nhiêu lần khai giảng, nhưng đây là lần đầu tiên Tần Thời Nguyệt mong chờ được nhập học như thế.
Bây giờ chuyện học đã không còn là việc làm qua loa đối phó với người nhà của cô nữa, mà đây là lựa chọn của chính cô. Vì thế sự nhiệt tình cũng tăng lên, và cô cũng đã chuẩn bị tâm lý cho những khó khăn trước mắt.
Nền tảng căn bản của bản thân cô khá yếu, nếu muốn đi học lại lần nữa thì vất vả là chuyện đương nhiên.
Nhưng cô không ngờ việc chạy theo tiến độ học tập lại thảm như thế! Vô nhân đạo như vậy!
Có lẽ người không hiểu biết mới không biết sợ là gì, học càng nhiều mới càng nhận ra kiến thức của mình hạn hẹp thế nào.
Lúc trước, cô có thể ngày ngày xòe đuôi trước mặt Dụ Du như một chú công, là do cô cảm thấy mình vừa trẻ vừa xinh lại vừa có tiền, có người đàn ông nào mà không thích cô chứ?
Về phần trình độ, đó cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi, đối với cô thì có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Nhưng khi cố gắng bước một chân vào đây, cô mới phát hiện ra đây là một thế giới mà cô chưa bao giờ bước vào.
Mấy cuộc nói chuyện của những người bên cạnh đã không còn là chủ đề về mỹ phẩm, đồ ăn và người đẹp. Bên tai cô bây giờ chỉ toàn là những từ ngữ chuyên sâu mà cô nghe không hiểu.
Cô không hiểu vì sao lại có người có thể tranh luận năm sáu tiếng đồng hồ về một vấn đề triết học không liên quan gì đến cuộc sống của họ suốt năm sáu tiếng đồng hồ, càng không hiểu cái cảm giác thành tựu khi giải ra một đề toán cao cấp hết một tờ giấy nháp dài nửa mét.
Nhưng cô lại nhận thấy rất rõ ràng, đây là khoảng cách giữa cô và Dụ Du mà cô phải vượt qua.
Bước đầu tiên chính là, thay đổi nhóm bạn nhậu mỗi ngày hẹn nhau shopping, ăn cơm, tổ chức tiệc tùng thành nhóm bạn toàn là sinh viên giỏi.
Thật ra, Tần Thời Nguyệt rất khăn để "trà trộn" vào vòng tròn này. Thỉnh thoảng trong lúc nói chuyện, bọn họ và Tần Thời Nguyệt lại rơi vào trạng thái "không hợp ý nhau", nhưng cũng may cô vừa xinh xắn lại đáng yêu, vừa nhiệt tình lại rộng rãi, lại luôn hào phóng đãi khách. Nên những đồng hương Hoa kiều này dĩ nhiên cũng không nỡ từ chối cô.
Nhưng suy cho cùng, bạn bè nếu như không cùng đẳng cấp thì khó mà có thể bộc bạch tâm tình.
Tần Thời Nguyệt không biết rõ thái độ của bọn họ thế nào, mọi người xem cô như một hạt dẻ cười, như cô búp bê xinh xắn, bình thường đi ăn bọn họ đều dẫn cô theo. Tuy nhiên đến lúc bàn chuyện chính, giữa bọn họ dường như dựng lên một dải hàng rào vô hình.
Sự thật này bày ra rành rành trước mắt Tần Thời Nguyệt, cô không thể không tin. Sự kiêu ngạo về tiền bạc, xinh đẹp trở nên không đáng một đồng trước mặt nhóm người có học thức này.
Lúc trước, cô là Tần đại tiểu thư cao cao tại thượng, bây giờ cô lại thấy mình như một kẻ mù chữ.
Toang rồi.
Chút tự tin trong học tập của công chúa Tần đã hoàn toàn sụp đổ.
Sau tiết học ngày hôm nay, Tần Thời Nguyệt không về nhà ngay mà đi theo mấy người bạn đến một quán cà phê.
Mọi người đang chuẩn bị một workshop cho tuần sau, cô tuy không giúp được gì nhiều nhưng mắt thẩm mỹ khá được, có thể giúp một tay làm power point thật bắt mắt.
Nhìn đống tài liệu còn cao hơn cả màn hình máy tính, cô búi hờ mái tóc dài ra sau ót, tiện tay lấy bút đâm lại giữ cố định. Cô không trang điểm, cũng không đeo kính sát tròng, cô chỉ đeo cặp mắt kính đơn giản, cộng thêm vẻ mặt tiều tùy nên trông cô càng ra dáng một sinh viên xuất sắc.
Trong lúc cô đang cúi đầu kiểm tra lại nội dung thì trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói.
"Tần Thời Nguyệt?"
Tần Thời Nguyệt vội ngẩng đầu lên, mắt kính rơi xuống, trông cô có hơi ngốc nghếch.
Dụ Du cứ nghĩ Tần Thời Nguyệt đến Anh là do hứng thú nhất thời, chơi chừng vài ngày cô sẽ thấy chán mà về nước.
Không ngờ trong thời gian này, cô lại không hề gấp gáp xuất hiện trong cuộc sống của anh.
Tình cờ gặp lại nhau một lần nữa, anh lại trông thấy cô đang học.
"Đúng là em rồi." Dụ Du cười, "Sao em lại ở đây?"
"Em... em làm bài tập ở đây."
Tần Thời Nguyệt giữ mắt kính, giọng nói nhỏ nhí, thậm chí cô còn không dám nhìn thẳng Dụ Du.
Chẳng còn cách nào khác, ngoại trừ không dám nhớ đến dáng vẻ mượn rượu làm càn của mình. Cũng trong khoảng thời gian này, cô đã thu lại hình tượng chim công của bản thân trong cơn đả kích vô hình. Cô không dám lởn vởn trước mặt Dụ Du nữa, số lần cô tìm anh tám chuyện trên Wechat cũng giảm đi rất nhiều. Cho nên bây giờ mặt mộc gặp nhau thế này, cô có hơi rụt rè.
"Vâng."
Bên cạnh Dụ Du còn có vài người trung niên tóc vàng mắt xanh, trông có vẻ là giáo sư, có lẽ bọn họ không phải đến quán cà phê để giết thời gian.
"Vậy bọn tôi đi trước đây."
Thấy anh định đi, Tần Thời Nguyệt chợt ngăn anh lại.
"Dụ Du!"
Anh quay đầu lại, "Sao thế?"
"À... ngày mai là cuối tuần, chẳng phải cuối tuần nào anh cũng đến thư viện sao, thế..." Tần Thời Nguyệt nhẹ nhàng gẩy gẩy gọng kính, dè dặt nói, "Em có thể đến thư viện với anh không?"
Dụ Du nhướng mày khó nén vẻ kinh ngạc.
Thứ nhất, anh kinh ngạc là vì cô lại chủ động đến thư viện. Thứ hai, anh kinh ngạc là vì cô lại khách sáo như thế.
So với việc cưỡng hôn thì yêu cầu này có là gì.
Sự ngại ngùng của cô luôn luôn được dùng vào những chỗ khó hiểu.
Dụ Du: "Em đến thư viện làm gì?"
Mặc dù Tần Thời Nguyệt không thích thú mấy nhưng nghe anh nói thế cũng giận, "Đương nhiên là đến đó học rồi, anh không thấy ở đây em có rất nhiều việc ư?"
Dụ Du nhìn cô một hồi lâu mới nói, "Ngày mai thư viện đóng cửa."
Tần Thời Nguyệt biết Dụ Du đang từ chối cô, cô nhụt chí gật đầu, "À thế thì thôi vậy."
Dụ Du đi được vài bước, ánh mắt dừng lại trên nhánh cây trụi lủi bên ngoài của sổ vài giây, anh bỗng quay lại, chống tay lên bàn cô, khom người nhìn nội dung trên power point của cô.
"Mấy cái này em cũng xem hiểu hả?"
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng "tháp ngà" của Tần Thời Nguyệt đã không còn lại gì cả.
"Thì... một nửa..."
Dụ Du khẽ cười.
Một nửa?
Xem ra ngay cả toán học cô cũng không giỏi nốt.
"Ngày mai em mang đồ đến nhà tôi." Dụ Du gõ nhẹ lên mặt bàn, "Những nội dung này em phải làm lại, tôi nghĩ tôi có thể giúp được một chút.".
Truyện Tiên Hiệp
Dụ Du đi đã được nửa tiếng, Tần Thời Nguyệt mới có phản ứng lại.
Ơ?
Cuối cùng cô cũng được đến nhà Dụ Du rồi?
...
Dĩ nhiên, dù Tần Thời Nguyệt được đến nhà Dụ Du, nhưng cô không có can đảm làm chuyện gì khác, nếu không cẩn thận gợi lại hồi ức say rượu đêm đó thì chẳng có lợi với ai cả.
Cộng thêm việc bị chỉ số IQ của nhóm phần tử trí thức làm bị khớp nên Tần Thời Nguyệt đã an phận rất nhiều, cô không dám làm màu nữa, luôn mong muốn được thoát khỏi thân phận bình hoa. Vì thế khi đến tìm Dụ Du, cô đeo balo, ôm laptop, cách ăn mặc trông rất ra dáng học sinh, giống như học sinh tiểu học tham gia kì luyện thi của trường.
Trước khi ra khỏi nhà, cô bạn đang ở ké nhà cô mơ mơ màng màng đi đến hỏi cô đi đâu thế.
Tần Thời Nguyệt bắt lấy tay cô ấy hỏi, "Thấy mình xinh không? Trông mình có ngây thơ quá không?"
Cô bạn ngáp một cái, "Cưng à, cậu vốn dĩ đã trẻ rồi, hôm nay hẹn hò à?"
"Hẹn hò? Cho... cho là thế đi."
Tần Thời Nguyệt ấp úng đáp.
Cô bạn nhíu mày, "Hôm nay trông cậu rất xinh, nhưng mình nghĩ mình nên tặng cậu một món quà."
Cô ấy nói xong liền chạy lên lầu, chưa đầy một lát, cô ấy cầm đồ chạy xuống, đưa tay lấy đồ nhét vào túi xách của Tần Thời Nguyệt.
Tần Thời Nguyệt:???
Này, sao lại đưa cho cô quá trời "ba con sâu" thế này.
"Chị à." Tần Thời Nguyệt cười gượng, vội vàng lấy đồ ra, "Đồ cậu bỏ vào túi mình đoán chừng là để đến khi hết hạn mất."
Cô bạn khó hiểu, "Không phải cậu đi hẹn hò à?"
Tần Thời Nguyệt: "Thì... thì chỉ là hẹn hò theo kiểu Trung Quốc bọn mình thôi, chứ không phải kiểu "date" kia."
Cô bạn tỏ vẻ bất lực, quay người ngồi xuống ăn sáng, "Vậy thì mình hiểu sai rồi."
Thấy cô ấy bất lực, Tần Thời Nguyệt cũng vô lực.
Mà dù có giống như cô ấy nghĩ đi nữa, thì cũng đâu cần phải đưa cho cô một đống như thế?
Dụ Du là người đúng mười giờ rưỡi là lên giường, cho nên dù có làm tình thì cũng sẽ bấm giờ khuyên đối phương không nên túng dục.
...
Chín giờ sáng nhưng trời vẫn còn âm u, trong gió cũng mang theo hơi lạnh.
Dụ Du cầm một ly nước nóng, tay kia cầm mắt kính, cánh tay tì lên ban công, anh trông thấy một chiếc xe dừng lại trước cửa nhà anh.
Tần Thời Nguyệt đeo túi xách bước xuống xe, bước lên bậc tam cấp, đang định ấn chuông cửa trên hàng rào thì chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội vàng quay lại xe.
Dụ Du đeo kính lên, nhìn thấy Tần Thời Nguyệt xoay người chỉnh tóc qua gương chiếu hậu.
Thấy Tần Thời Nguyệt đi đến, Dụ Du xoay người chuẩn bị xuống lầu mở cửa cho cô.
Nhưng anh đã đi được vài bước mà không nghe thấy tiếng chuông cửa, bèn quay đầu lại, phát hiện ra Tần Thời Nguyệt đã vòng trở lại sửa sang lại tóc trước gương chiếu hậu một lần nữa.
Lề mà lề mề mất mười mấy phút, cuối cùng tiếng chuông cửa cũng vang lên.
Dụ Du cảm thấy mình cũng nhàm chán thật, vậy mà lại đứng đây xem người ta soi gương suốt mười mấy phút đồng hồ.
"Ăn sáng chưa?"
Ngay khi mở cửa, Dụ Du đưa tay cầm túi xách giúp cô.
"Ăn rồi."
Với thái độ đến đây học tập, Tần Thời Nguyệt vô cùng ngoan ngoãn, cô không để Dụ Du cầm túi xách của mình mà hỏi thẳng, "Em ngồi ở đâu được?"
"Thư phòng."
Dụ Du dẫn cô lên tầng ba, ngay khúc cua rẽ vào một phòng gác nhỏ.
Anh chỉ vào cái bàn cạnh cửa sổ, "Em ngồi đây đi, tôi ngồi đọc sách ở sofa đằng sau, nếu có gì không hiểu thì gọi tôi."
Sau đó anh lại bổ sung thêm, "Tôi xem sách tiêu khiển, em không cần phải ngại đâu."
"Dạ."
Từ tầng một lên tầng hai, Tần Thời Nguyệt không có ý quan sát nhà Dụ Du, bây giờ thì lấy thái độ, "Mình không nhìn thấy anh, anh không nhìn thấy mình", cô mượn góc nhìn từ chỗ đọc sách, lặng lẽ quan sát thư phòng của Dụ Du.
Phòng này không lớn nhưng lại được sắp xếp rất ngay ngắn, lướt nhìn một vòng, sách trên kệ được phân loại đâu vào đấy.
Nhìn quanh phòng, ánh mắt cô quay trở lại trên bàn, trong góc nhỏ còn để một chậu cây thủy sinh.
"Tần Thời Nguyệt."
Dụ Du ở phía sau bỗng lên tiếng, "Em đến đây để học hả?"
Tần Thời Nguyệt vội vàng ôm sách trước ngực không dám quay đầu nhìn anh.
"Đương nhiên rồi."
Cô chỉ ngắm thêm một chút thôi mà, sao trong mắt anh lại như có ý khác thế.
Dụ Du không nói gì, nhưng tiếng bước chân lại vang lên.
Tần Thời Nguyệt ôm chặt sách, bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp.
Hơi thở của Dụ Du chậm rãi phả tới.
Ngay khi luồng hơi thở dừng lại, một cánh tay xuất hiện trước mặt Tần Thời Nguyệt.
Dụ Du chống tay đứng tựa sau lưng cô, mắt nhìn xuống đỉnh đầu cô, bình tĩnh nói, "Em làm rơi đồ này."
Ngay sau đó, anh đưa tay cầm một món đồ hình vuông nho nhỏ đưa đến trước mặt cô.
Tần Thời Nguyệt, "...!!!"
Má nó.
Mấy cái bao hồi sáng còn sót lại một cái. Lúc lấy đồ trong túi ra, cô không để ý nên làm rơi cái này ra ngoài.
"Không phải, không phải, cái này không phải của em."
Dụ Du vẫn giữ tư thế này, giọng nói thản nhiên, "Thế thì của ai?"
Tần Thời Nguyệt, "Của bạn em."
"Bạn gì mà lại để bao cao su ở trong túi xách của em?" Dụ Du cúi đầu, cái cằm bất chợt chạm vào đỉnh đầu của cô, "Bạn trai hả?"
Tần Thời Nguyệt, "..."
Cô vốn nên hăng hái phản bác lại, nhưng lúc này lại bị đàn áp gắt gao.
"Không, không phải, em lấy đâu ra bạn trai chứ. Có một cô bạn nhờ em cầm giúp cô ấy."
Sợ Dụ Du không tin, Tần Thời Nguyệt đỏ mặt tiếp tục suy nghĩ lời giải thích.
Dụ Du bỗng nhiên lại vỗ đầu cô.
"Em đọc sách đi."
Được thôi.
Cám ơn cô bạn cùng phòng đáng yêu của cô, bây giờ cô chỉ muốn ở nhà Dụ Du học cho thật giỏi.
...
Hôm nay tuy ra trận bất lợi, nhưng chỉ cần Tần Thời Nguyệt đàng hoàng thì sẽ không có gì ngoài ý muốn.
Cô ngoan ngoãn học bài đến trưa, lúc dọn đồ ra về, cô chợt vịn cửa lại, quay đầu hỏi anh, "Lần sau em có thể đến tìm anh được không?"
"Ừ." Dụ Du gật đầu, "Được."
Tần Thời Nguyệt cười tươi lộ ra hàm răng trắng bóng, "Dạ! Cuối tuần sau em lại đến!"
Đối với Dụ Du mà nói, giúp Tần Thời Nguyệt học tập cũng là một dạng khảo nghiệm năng lực "giảm chiều dữ liệu" của anh.
*Giảm chiều dữ liệu: là sự biến đổi dữ liệu từ không gian chiều-cao thành không gian chiều-thấp để biểu diễn ở dạng chiều-thấp đồng thời giữ lại một số thuộc tính có ý nghĩa của dữ liệu gốc (wikipedia). Ở đây có thể hiểu nôm na là Dụ Du giỏi giang nhưng lại hạ mình đi dạy học cho bạn Nguyệt dốt đặc cán mai ấy.
Huống hồ, Dụ Du không phải là người rảnh rỗi, anh có nhiều chuyện quan trọng cần làm, nhiều nhất cũng chỉ nhín chút thời gian để chỉ cho cô, chứ không thể để ý đến cô mọi lúc được.
Qua mấy lần như thế, Tần Thời Nguyệt đến nhà Dụ Du tự nhiên giống như đi đến thư viện, và thời gian nán lại đọc sách càng ngày càng kéo dài ra. Có đôi khi Dụ Du vừa rời giường là cô đã xách túi đến nhà, thỉnh thoảng còn ở lại nhà Dụ Du nấu cơm trưa.
Nếu để cho đám bạn trong nước biết cô có thể ngồi trước bàn học suốt bảy, tám tiếng đồng hồ, có lẽ bọn họ sẽ nghĩ rằng cô đã bị cụt mất hai chân ấy chứ.
Thời gian cứ thế thấm thoắt thoi đưa.
Khi ngọn gió xuân đầu tiên lướt qua, những nhành cây trơ trọi cũng đã bắt đầu nhú chồi non
Dụ Du dọn dẹp đồ đạc ở tầng một, lúc đi lên, Tần Thời Nguyệt đang ghé lên bàn cạnh cửa sổ ngủ say.
Lá rơi bên ngoài cửa sổ tung bay trong cột sáng, khiến cảnh tượng yên ả này trở nên sinh động hơn.
Dụ Du như ma xui quỷ khiến, anh đứng yên ngắm nhìn cô mấy giây liền, sau đó nhìn đám chữ lít nha lít nhít trên màn hình của Tần Thời Nguyệt.
Anh đưa tay lên đỉnh đầu cô, muốn gõ một cái. Nhưng một lần nữa, ma xui quỷ khiến anh nắm lấy sợi tóc của cô, huơ qua huơ lại trước mũi cô.
Tần Thời Nguyệt tỉnh dậy vì bị nhột, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
"Thầy Dụ..."
Dạo gần đây Tần Thời Nguyệt lại đặt cho Dụ Du một biệt danh mới.
"Đến giờ ăn trưa rồi ạ?"
"Chưa." Dụ Du chỉ máy tính của cô, "Nghỉ một chút nhé?"
"Không được, để em viết cho xong đã."
Hơn nửa tiếng sau, Tần Thời Nguyệt cũng đã viết xong nội dung chính cho bài thuyết trình của mình, vừa xoa mắt vừa hỏi anh, "Có phải cuối tuần này anh có tiết đúng không?"
Dụ Du không biết Tần Thời Nguyệt thăm dò tin này từ đâu.
Anh làm giáo sư đặc biệt cho trường chỉ có vài tiết, vì thế anh không nhắc đến chuyện này với Tần Thời Nguyệt.
Dụ Du đáp, "Ừ, sao thế?"
Tần Thời Nguyệt chống đầu, "Em muốn đến nghe thử, có được không anh?"
"Không cần đâu." Dụ Du đáp, "Nội dung chuyên ngành, em nghe sẽ thấy chán lắm."
Tần Thời Nguyệt, "Không sao đâu, dù sao cũng là nghe giảng, với lại em và anh trai của bạn thân sẽ ngồi cùng nhau, có người giảng lại cho em mà."
Dụ Du, "Hả?"
Tần Thời Nguyệt nói tiếp, "Là anh đó nói với em, cuối tuần sau sẽ đến lớp của anh, khéo không?"
"Em bảo khéo thì khéo." Dụ Du cúi đầu lật vài trang sách, hờ hững nói, "Sao ngay cả anh trai của bạn thân em đi học lớp của ai em cũng biết hết thế?"
"Thì bọn em thuận miệng tám chuyện với nhau thôi."
Tần Thời Nguyệt thấy trời cũng không còn sớm, cô thu dọn tập sách của mình, "Vậy em có đến được không?"
Dụ Du: "Tùy em."