Ngày 25 tháng 10 năm 3020*, trong phòng khám nghiệm tử thi của phòng pháp y đồn cảnh sát, trưởng phòng pháp y Tô Khả đang mổ xẻ thi thể, Giang Thừa Ngạn - đội trưởng đội điều tra tội phạm, mở cửa bước vào.
"Tô Khả, cậu đã hai ngày không nghỉ ngơi, nếu tiếp tục như vậy, cho dù là thân thể sắt thép cũng sẽ không chịu nổi." Nhìn quầng thâm dày đặc dưới mắt Tô Khả, Giang Thừa Ngạn lo lắng, nhịn không được mà khuyên nhủ.
"Tôi không sao. Nhưng hiếm khi anh đeo khẩu trang. Sao hôm nay anh lại tự giác thế?"
Giang Thừa Ngạn theo bản năng sờ lên bên má trái, nói: "Tôi bị cảm lạnh, sợ lây nhiễm. Thế nào? Hiện tại cậu có thể đoán được chính xác thời gian chết không?"
"Thời điểm nạn nhân tử vong là từ 22h đến 23h ngày 22 tháng 10".
"Còn nguyên nhân cái chết thì sao?"
"Vì không có đầu, cổ bị cắt bằng dụng cụ sắc nhọn, vết thương rất thô, tiêu hủy nhiều bằng chứng. Tôi chưa thể kết luận nhưng có 90% khả năng là do bị ngạt thở cơ học dẫn đến tử vong."
"Vậy có thể tìm thấy dư lượng thuốc trên cơ thể không?"
"Không. Ngoài vết cắt, nạn nhân còn có nhiều vết thương do giằng co, có lẽ là do đã đấu tranh với kẻ sát nhân trước khi chết."
"Có thể suy ra được tuổi không?"
"Người chết là nam giới, xét theo tuổi xương thì có lẽ khoảng từ 35 đến 40 tuổi. Ngón tay của anh ta bị axit sulfuric ăn mòn nên không thể trích xuất dấu vân tay và DNA của anh ta không thể so sánh trong cơ sở dữ liệu. Trừ khi tìm được đầu của nạn nhân, nếu không sẽ khó xác định được danh tính của anh ta."
"Kẻ sát nhân đã hủy dấu vân tay của hắn bởi vì không muốn chúng ta xác nhận được thân phận của hắn. Chỉ sợ rằng đầu của người chết sẽ không dễ dàng được tìm thấy như vậy." Giang Thừa Ngạn không khỏi thở dài.
"Việc này cần anh nỗ lực tìm kiếm từ những người mất tích. Chỉ cần đáp ứng điều kiện, anh có thể biết được thân phận của hắn bằng cách so sánh DNA của hắn."
"Trên thi thể còn có manh mối nào khác có thể chứng minh thân phận của hắn?"
"Tạm thời vẫn chưa tìm được, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Giang Thừa Ngạn vỗ vỗ hắn bả vai nói: "Cậu đã làm rất tốt rồi, đi nghỉ ngơi đi, còn lại Hồ Dương và Tiểu Trương sẽ làm. Đã lâu như vậy, cũng là lúc bọn họ được rèn luyện."
Tô Khả nhìn thi thể, cởi găng tay ra, nói: "Được rồi, giao việc đó cho bọn họ, tôi về ngủ trưa một lát, sẵn tiện sửa sang lại."
Hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng khám nghiệm tử thi, Tô Khả giải thích kế tiếp Hồ Dương và Trương Tiểu Lam phải làm gì, sau đó đi thẳng về nhà, Giang Thừa Ngạn dẫn Vương Bân đến công ty dọn rác tìm hiểu về việc thời gian dọn rác ở hiện trường vụ án.
Trong khi đội điều tra tội phạm đang làm việc không ngừng nghỉ để điều tra và thu thập chứng cứ thì Lăng Hoa An vẫn còn đang ngủ, mãi đến trưa mới tỉnh lại. Anh mở mắt ra, nhưng xung quanh vẫn tối đen như mực, sửng sốt một lúc mới ngồi dậy, nhìn Uông Lỗi ở bên giường, nhàn nhạt nói: "Đáng lẽ ta nên bảo ngươi không được vào phòng ta."
Uông Lỗi theo bản năng co rúm người lại, đau lòng nói: "Ông chủ, con quỷ không đầu đó không hiểu sao lại từ trong chuông đi ra. Hắn... hắn chiếm phòng khách, ta không dám ở đâu cả, cho nên..."
Lăng Hoa An khẽ nhíu mày, mò mẫm tìm chuông, chợt nhớ tới hôm qua lúc tắm, hình như quên lấy chuông ra khỏi túi, chắc là chuông chạm vào nước dẫn đến các ký tự trên đó bị ướt nên nó mới mất đi pháp lực.
Lăng Hoa An mò mẫm xuống giường, xỏ dép vào rồi đi thẳng ra khỏi phòng ngủ, nhìn con quỷ không đầu lơ lửng trên ghế sô pha, cau mày bình tĩnh nói: "Chiếc ghế sô pha này giá 18 ngàn tệ, sẽ tính thêm vào tiền trước đó."
Con quỷ không đầu giật mình, sau đó nói: "Đại sư, ta là quỷ, cho dù ta nằm lên cũng không bị bẩn, ta không cần phải bồi thường."
"Ta mắc bệnh sạch sẽ. Nếu có ai chạm vào thứ gì trong nhà này thì phải lập tức thay thế." Lăng Hoa An nhìn thẳng vào con quỷ không đầu, nói: "Vậy ngươi còn chạm vào cái gì nữa?"
Con quỷ không đầu nhanh chóng bay xuống từ ghế sô pha và nói: "Không, không, ta không chạm vào bất cứ thứ gì ngoại trừ ghế sô pha."
Lăng Hoa An quay lại thư phòng, lấy khăn ướt lau hết chữ trên chuông, lại lấy từ ngăn kéo ra một hộp chu sa, pha với nước, cầm bút lông tập trung vẽ chữ trên chiếc chuông. Viết xong chữ, đã là nửa giờ sau, anh đem cái chuông đặt ở bậu cửa sổ cho khô, mò mẫm tìm một cái chuông khác đã được phơi khô rồi rời khỏi thư phòng.
Sau khi im lặng niệm chú, Lăng Hoa An đặt con quỷ không đầu trở lại chuông, Uông Lỗi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi lại vào chiếc ghế dành riêng cho mình.
"Ding Dong Ding Dong", chuông cửa vang lên, Lăng Hoa An hơi cau mày, quay người đi tới cửa, hỏi: "Là ai?"
"Anh, là em đây, nhanh mở cửa đi, em mang đồ ăn ngon cho anh nè."
Giọng nói quen thuộc cùng giọng điệu thân thiện, Lăng Hoa An mới nhẹ nhàng đi ra, mở cửa nói: "Hôm nay không phải cuối tuần, sao em lại tới đây?"
"Sáng nay không có lớp. Anh à, em đã đi đường xa để mua cho anh tào phớ và bánh quẩy, anh chặn cửa không cho em vào à?"
Nghe cậu làm nũng, Lăng Hoa An không nói nên lời, mở cửa nói: "Vào đi."
Lục Hạo đặt đồ trong tay lên bàn ăn, lấy đồ ăn từ trong bếp ra một cách quen thuộc, vừa dọn dẹp vừa nói: "Anh à, chúng ta mới mấy ngày không gặp, em có cảm giác như anh gầy đi rồi đó. Có phải gần đây lại không ăn cơm đầy đủ không?"
"Do em ảo giác thôi." Lăng Hoa An đi tới bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống.
Lục Hạo đặt một bát tào phớ trước mặt Lăng Hoa An, nói: "Là ảo giác à? Có lẽ gần đây em không đến đây nhiều... Anh à, em muốn chuyển đến ở cùng anh."
"Không được." Lăng Hoa An quả quyết từ chối, chỗ ở của anh thường xuyên bị quỷ lui tới, âm khí rất mạnh, người bình thường ở đây lâu ít nhiều sẽ bị tổn hại.
"Anh, anh từng nói em còn nhỏ không biết tự chăm sóc bản thân. Bây giờ em đã trưởng thành, biết nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa, em có thể chăm sóc cho anh."
Lời nói của Lục Hạo khiến Lăng Hoa An cảm thấy rất đau lòng, từ khi cha anh qua đời, mẹ anh tái hôn, mối quan hệ giữa anh và mẹ ngày càng trở nên xa cách. Cho đến khi Lục Hạo ra đời, không hiểu vì lý do gì mà Lục Hạo lại rất gắn bó với anh, lớn hơn một chút, thậm chí còn chưa kịp nói chuyện đã nhìn anh cười ngốc nghếch. Sau này, khi cậu có thể đi lại, sẽ chạy theo anh cả ngày, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lục Hạo, trái tim cô đơn của Lăng Hoa An như được sưởi ấm, mối quan hệ giữa anh và Lục Hạo càng ngày càng thân thiết hơn. Kể từ khi anh rời khỏi ngôi nhà đó vào năm 18 tuổi, đứa nhỏ này thỉnh thoảng tới chỗ của anh gây rối, thoáng cái đã mười năm rồi, cậu vẫn như cũ bám theo anh.
"Khi lớn lên, em nên có cuộc sống của riêng mình, hơn nữa anh đã quen với việc ở một mình."
"Anh à, đây là đang chơi xấu đó!" Lục Hạo trách cứ nói: "Lúc nhỏ thì anh chê em còn nhỏ, lớn lên anh vẫn ghét bỏ em, em nghĩ anh chẳng qua là không còn thương em nữa."
Lăng Hoa An bất đắc dĩ nhéo nhéo lông mày, nói: "Anh nghĩ người làm nũng với chơi xấu là em thì có."
"Anh, em không quan tâm, em chỉ muốn ở cùng anh, hơn nữa nơi này còn gần trường học của em." Lục Hạo nắm lấy tay Lăng Hoa An, nũng nịu nói: "Anh, anh đồng ý với em đi."
"Không, anh có cuộc sống riêng tư, em chuyển đến đây sẽ không tiện."
"Đời sống riêng tư?" Lục Hạo giật mình, sau đó hưng phấn hỏi: "Anh ơi, anh đang yêu à? Chị dâu là ai thế? Cô ấy có xinh đẹp không? Làm nghề gì?"
"Em nghĩ anh đây như thế nào, có thể nhìn thấy được không?"
"Anh, em xin lỗi, em không cố ý."
"Không sao đâu. Ăn nhanh đi. Tào phớ đã nguội rồi."
Sau khi thành công trấn tĩnh Lục Hạo, Lăng Hoa An không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đứa nhỏ này cái gì cũng được, nhưng lại nói quá nhiều, điều này khiến cho Lăng Hoa An, người vốn luôn thích yên tĩnh, có một cảm giác khó chịu, đau đầu.
Cảm thấy áy náy, Lục Hạo An lặng lẽ ăn xong bữa ăn, đè nén sự tò mò to lớn trong lòng, mãi đến khi dọn xong bát đĩa, cậu mới bước tới trước mặt Lăng Hoa An, hỏi: "Anh ơi, cô ấy là ai? Hai người làm sao gặp được nhau? "Khi nào anh cho em gặp chị dâu được?"
Lăng Hoa An trầm mặc một lát, bình tĩnh nói: "Cậu ấy là nam."
"Cái gì?" Lục Hạo kinh ngạc nhìn Lăng Hoa An nói: "Anh ơi, em không nghe nhầm chứ? Anh đang nói chị dâu tương lai của em là đàn ông à?"
Lăng Hoa An bình tĩnh gật đầu, nói: "Anh thích đàn ông, là gay."
"Cho nên đây là lý do tại sao em không được phép chuyển đến đây hả? Anh sợ em không thể tiếp nhận à?"
"Em không bài xích chuyện này sao?" Lăng Hoa An mặc dù biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng khi đối mặt với Lục Hạo, hắn vẫn cảm thấy bất an, dù sao cậu cũng là người thân cận nhất với anh.
"Tại sao lại bài xích?" Lục Hạo nắm lấy cánh tay Lăng Hoa An, cười nói: "Anh à, anh là người thân thân yêu nhất của em, chỉ cần anh cảm thấy vui vẻ, thích nam hay nữ không quan trọng. Hơn nữa anh tốt như vậy, nếu chúng ta không phải anh em, em liền muốn theo đuổi anh."
Lăng Hoa An vui vẻ nhếch khóe miệng, xoa đầu cậu nói: "Tiểu tử ngốc, anh vừa mù vừa là gay, không biết anh lại có điểm gì tốt?"
"Anh à, anh mà nói về mình như vậy nữa thì em sẽ không vui đâu. Dù anh gặp khó khăn trong việc di chuyển nhưng anh đã sống tự lập sau khi mười tám tuổi. Nhà này, còn cả xe nữa, đều mua bằng tiền của anh, với lại còn tiền trong ngăn kéo kia nữa, mười năm qua anh đã hỗ trợ hàng trăm học sinh vùng núi nghèo khó. Những điều này em đều biết. Trong lòng em không có ai tốt hơn anh cả."
"Thằng nhãi này, trong nhà của ta có chỗ nào mà em chưa chạm tới không hả?" Lăng Hoa An vỗ một cái lên trán Lục Hạo.
"Không phải lúc em dọn dẹp nhà anh, đã vô tình nhìn thấy sao?" Lục Hạo xoa xoa trán, tò mò nói: "Anh, anh còn chưa nói cho em biết chị dâu của em là ai đâu."
"Chị dâu cái gì mà chị dâu? Anh nói với em là anh thích đàn ông chứ anh có nói mình yêu đương lúc nào đâu?"
"Không có? Vậy vừa hay em có thể chuyển đến ở cùng anh."
Nói xong, chủ đề lại chuyển sang đây, Lăng Hoa An không khỏi cảm thấy đau đầu, bất đắc dĩ nói: "Mặc dù bây giờ không có, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không có. Em ở đây sẽ không thuận tiện lắm đâu."
"Anh, anh nói thật đi, trong lòng anh thật sự có ai rồi đúng không?"
Nghe Lục Hạo hỏi như vậy, tên của Giang Thừa Ngạn tự động hiện lên trong đầu Lăng Hoa An.
"Anh à, chỉ cần anh nói anh đã có người mình thích, em sẽ từ bỏ ý định chuyển đến đây, sẽ không bao giờ quấy rầy thế giới ngọt ngào của anh."
Lăng Hoa An tức giận nói: "Đừng đến đây, anh nói không được là không được. Nếu em lại nháo tiếp, về sau không cần đến nữa."
"Anh, anh cứ việc nói cho em biết, em cam đoan sẽ không hỏi đông hỏi tây, nếu không em sẽ ở lại đây luôn."