Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 479: Thâm nhập hang hổ (5)




Sắc mặt Tử Bất Sinh thầm khó coi trong nháy mắt.

"Ả quá gian xảo, không uống Mạnh bà thang, ả nhận ra ta rồi!"

"Lúc nào ả không gian xảo? Ngươi cũng không phải ngày đầu tiên biết ả."

Người kia nói rất chậm, nghe không ra quá nhiều cảm xúc, nhưng giọng nói phát ra lại khiến người ta vô cùng áp lực.

Tô Tử Câm nghe thấy mà sững sờ, những người này hình như rất quen thuộc với nàng, là dáng vẻ người quen cũ.

Tô Tử Câm cảm giác vẫn ổn, nhưng Thẩm Mộc Nhiễm bên cạnh liền không nhịn được, nàng sắp bị giọng nói của hư ảnh bên trong ép tới hít thở không thông.

Tô Tử Câm quay đầu cầm tay Thẩm Mộc Nhiễm, ngăn phía trước nàng, giúp nàng dễ chịu hơn một chút.

"Hiện tại trừ ả, còn có một tên Thương Lăng, nếu như Thương Lăng nhúng tay vào, sợ rằng chúng ta rất khó giải quyết."

Nhắc tới Thương Lăng, sắc mặt Tử Bất Sinh rất khó coi.

"Ngươi không phái người đi cản trở Thương Lăng sao?"

"Có chứ, nhiều lần muốn giết hắn, để cho hắn rời khỏi thế gian, nhưng đều chưa thành công. Thương Lăng chuyển thế rất thông minh, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn."

Tô Tử Câm nghe đến đó, rốt cuộc hiểu ra vì sao Hạ Dực Thần lại muốn giết Thương Lăng, thì ra là không hy vọng hắn tiến vào, phá hỏng kế hoạch của bọn chúng!

"Giết không được thì không biết dùng trí sao? Chỉ Hề vốn có thù oán với Thương Lăng, bọn họ không có khả năng tín nhiệm lẫn nhau, lợi dụng điểm ấy ngươi có thể làm rất nhiều việc, quan trọng là đầu óc."

Sắc mặt Tô Tử Câm trắng nhợt, nàng, nàng và Thương Lăng có thù oán?

Nàng không có ký ức của nguyên chủ, nhưng Thương Lăng lại không mất trí nhớ, vì sao nàng lại không cảm giác được chút nào?

Lẽ nào Thương Lăng đang tận lực che dấu cái gì?

Nghĩ tới đây, tim Tô Tử Câm tình thịch đập mạnh.

"Chỉ sợ Chỉ Hề lợi dụng Thương Lăng hạ phàm không có ký ức, cuốn hắn vào, từ đó lợi dụng thoát thân."

Bỗng nhiên, bóng đen u ám bên trong cười rộ lên.

"Nếu như điểm này cũng không nghĩ ra, làm sao chúng ta lại tốn nhiều như vậy năm cũng không thể bắt được ả?"

"Ta đã đưa ả đến, Thương Lăng ở bên ngoài, chỉ cần sớm động thủ, phỏng chừng không có vấn đề lớn."

"Đừng quá sơ suất, nhưng cũng không thể quá nao núng, bỏ qua cơ hội tốt lần này sẽ không có lần nữa. Nhất định phải bắt được hồn phách ả, bức chân thân ả ra, bước cuối cùng này của chúng ta còn thiếu máu của ả."

Tim Tô Tử Câm đập rộn lên, máu của nàng? Tại sao là máu của nàng?

Thân thể này rốt cuộc có thân phận gì?

Tô Tử Câm bỗng nhiên hoài nghi, nàng là một Tư Mệnh bình thường như Thanh Ly nói sao?

Có phải huynh ấy cũng đang lừa gạt mình không?

Vậy Thương Lăng thì sao? Hắn biết cái gì?

Hồ ly thì sao? Phải chăng hồ ly cũng gạt nàng cái gì đó?

Đầu Tô Tử Câm lập tức muốn nổ tung.

Đột nhiên phát hiện người nàng tin tưởng, người nàng yêu, tất cả đều đang gạt nàng, nàng bỗng thấy khủng hoảng.

Vậy nàng còn có thể tin ai?

"Chỉ tiếc nơi này bị hạ cấm thuật, trừ người phàm không ai vào được, nếu không thì không cần phiền toái như vậy!

Tử Bất Sinh oán giận một câu.

Bỗng nhiên, bóng đen kia giễu cợt.

"Nếu không phải nơi này có cấm chế, chỉ có thể có người phàm tiến đến, khi Chỉ Hề khôi phục chân thân, ngươi còn có thể tóm được ả sao?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tử Bất Sinh triệt để trắng bệch, hết sức khó coi.

"Chúng ta không phải còn có nhược điểm của ả sao?"

"Không có nhược điểm của ả mà chúng ta có thể xoay ả lâu vậy à?"

Tử Bất Sinh thở dài.

"Lợi dụng cơ hội lần này cho tốt đi."

"Được!"

Vừa dứt lời, người kia lại "Ừ" một tiếng.

"Lại có người vào được."

Tử Bất Sinh mãnh liệt xoay đầu lại: "Ai?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.