Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo

Chương 23: Giả Bệnh Thành Công




Sáng hôm sau, Bạch Nhã Băng đi xuống lầu ngồi vào bàn ăn sáng thấy Bạch Huyền Nghị cũng đang ngồi ăn cô lên tiếng nói với anh:

"A Nghị! Chị đã đăng ký cho em học ở Ái Tư rồi đấy ngày mai em bắt đầu đi học cho chị."

Bạch Huyền Nghị bĩu môi trong lòng không thích nhưng cũng chỉ có thể miễn cường đồng ý:"Em biết rồi!"

Bạch Nhã Băng ăn xong liền đi đến Bạch thị ngay đang trên đường đi thì cô nhận được cuộc điện thoại của Bạch Triết:"Alo! Có chuyện gì mà ông gọi cháu sớm thế?"

Bên kia, Bạch Triết thở dài một hơi giọng nói ủ rũ, buồn bã nghe rất đáng thương:"Không có gì chỉ là đột nhiên ông thấy nhớ cháu thôi."

Bạch Nhã Băng cau mày, ngơ người ra gương mặt dần vặn vẹo, méo mó:

"Ông ngoại! Ông lại muốn giở trò gì đây? Có chuyện gì thì ông cứ nói đi."

"Ông thì có thể giở trò gì chứ? Ông thật sự nhớ cháu nên mới gọi thôi bây giờ cháu hãy đi làm đi ông hơi mệt ông phải đi nghỉ đây."

Bạch Nhã Băng vừa định nói thì Bạch Triết đã cúp máy cô thở dài lắc lắc đầu cất giọng đều đều bảo với Jack:"Quay về Bạch gia."

Bạch gia

Thư ký Niên thấy xe của Bạch Nhã Băng anh liền nhanh chóng chạy lên phòng báo với Bạch Triết:"Chủ tịch! Đại tiểu thư đã đến rồi sắp lên đây."

Bạch Triết vội nằm lên giường đắp chăn lại khẽ hỏi thư ký Niên:

"Bây giờ nhìn tôi có thê thảm, đáng thương chưa? Có giống người bị bệnh không?"

Thư ký Niên gật gật đầu cười như không:"Rất...rất giống ạ."

Cạch! Bạch Nhã Băng bước vào đôi mắt hơi nheo lại nhìn Bạch Triết, thư ký Niên khom người lên tiếng:"Chủ tịch! Đại tiểu thư đến chăm sóc ngài rồi tôi xin phép ra ngoài trước."

Bạch Triết khẽ gật đầu, Bạch Nhã Băng khoanh tay đứng tựa lưng vào tường không nhanh không chậm hỏi ông:

"Ông ngoại! Ông có chuyện gì thì cứ nói thẳng cho cháu biết đi đừng chơi chiêu này nữa."

Khụ...khụ...khụ...Bạch Triết giả vờ ho không ngừng ông thở một hơi vô cùng nặng nề từ từ cất giọng đáp:"Cháu thấy ông thật sự đang giả vờ sao? Sắc mặt ông kém như thế cháu còn nhẫn tâm nói ông như thế sao? Cho dù lúc trước ông có giả vờ thật nhưng bây giờ ông không hề giả vờ chút nào nếu không tin cháu hãy đến xem đi."

Bạch Nhã Băng dần tin đôi mày hơi nhíu lại từ từ bước đến ngồi xuống giường sờ trán của Bạch Triết cô giật tay lại trợn mắt, hốt hoảng vội vàng hỏi:

"Ông bị làm sao vậy? Sao trán của ông lại nóng như vậy? Ông bị bệnh sao? Có nặng không?"

Bạch Triết như mở cờ trong bụng tỏ vẻ yếu ớt nắm lấy tay của Bạch Nhã Băng:

"Tiểu Băng! Cháu xem lần này ông ngã bệnh không biết còn có cơ hội khỏi hay không nữa ông chỉ có một nguyện vọng thôi cháu sẽ không nỡ từ chối ông đúng không?"

Đột nhiên, trong lòng Bạch Nhã Băng dâng lên một cảm giác chẳng lành cho bản thân nhưng thấy ông như thế cô đành gật đầu đồng ý:

"Cháu biết ông muốn cháu có bạn trai nên ông yên tâm cháu nhất định sẽ tìm."

"Không! Ông muốn cháu lấy chồng ông muốn có một đứa cháu rể cháu cũng biết đó ông đã gần đất xa trời rồi không thể chăm sóc cháu được bao lâu nữa nên ông muốn cháu lấy chồng để có chỗ dựa, yêu thương, bảo vệ cháu." Bạch Triết lắc lắc đầu nửa thật nửa giả nói với cô.

"Hả? Lấy...lấy chồng sao?...Thôi được rồi! Cháu sẽ lấy chồng." Bạch Nhã Băng nhăn mặt nhăn mày không muốn nhưng thấy ông như thế cô thật sự không đành lòng để cho ông thất vọng, buồn lòng suy nghĩ một lúc cô thở mạnh một hơi gật đầu đồng ý lấy chồng cho ông vui.

Bạch Triết ngồi bật dậy vui mừng như muốn nhảy lên mặt mày tươi tỉnh hẳn ra không có dáng vẻ gì gọi là bị bệnh cả:

"Cháu đã hứa với ông rồi đấy cháu không được nuốt lời đâu đó."

Bạch Nhã Băng mở to mắt đứng dậy bĩu môi chỉ chỉ vào ông cảm thấy lần này cô đã bị ông lừa một vố thật đau rồi:"Ông...ông lừa cháu ông không hề bị bệnh gì cả. Bây giờ, cháu cứ nuốt lời đấy cháu không lấy chồng."

Bạch Triết lấy điện thoại từ trong chăn ra giơ lên cho cô xem vẻ mặt vô cùng đắc ý:"Vô dụng thôi ông đã ghi âm lại hết rồi cháu không thể nào chối cãi, nuốt lời được đâu cháu lo mà kiếm cháu rể cho ông đi."

Cô nghiến răng tức tối nhưng không thể làm gì được chỉ có thể giận dỗi đi ra ngoài, Hoàng Việt thấy sắc mặt cô khó coi đi xuống liền vội chạy đến hỏi:

"Tiểu thư! Sao cô lại tức giận như vậy? Đã có chuyện gì rồi sao?"

"Anh đừng có hỏi gì nữa càng hỏi tôi càng điên lên hôm nay không đi làm gì nữa chở tôi đến quán cà phê Meteor đi." Bạch Nhã Băng ngay lập tức đáp lại rồi bước nhanh ra ngoài.

Quán cà phê Meteor

Hạ Tử Quyên cùng Clara xuất hiện ngồi xuống ghế, thấy sắc mặt khó coi của Bạch Nhã Băng khóe môi Clara khẽ nhếch lên hỏi Bạch Nhã Băng:

"Tiểu Băng! Sao sắc mặt của cậu lại trông khó coi đến như thế? Là ai đã to gan chọc giận cậu vậy?"

Bạch Nhã Băng tựa lưng vào ghế, chân vắt chéo tức tối trả lời:

"Hôm nay, ông tớ giả bệnh để lừa tớ lấy chồng mà lần này ông tớ giả bệnh như thật đến tớ còn tin và gật đầu đồng ý với ông luôn."

"Vậy ý của cậu là bây giờ cậu phải lấy chồng theo lời hứa với ông của cậu?" Hạ Tử Quyên tròn mắt bất ngờ, ngạc nhiên cười nhẹ thích thú.

"Chứ còn sao nữa ông ngoại đã ghi âm lại luôn khiến cho tớ không còn đường chối cãi bây giờ hai cậu hãy giúp tớ tìm một người để giả làm chồng của tớ đi."

Bạch Nhã Băng gật gật đầu trong lòng cô vẫn không cam tâm chút nào.

"Tìm cái gì nữa chứ đã có sẵn rồi chỉ cần cậu đến mở lời là được." Hạ Tử Quyên cầm tách cà phê lên uống một ngụm rồi nhướng mày nói.

Mày Bạch Nhã Băng cau chặt lại nhìn Hạ Tử Quyên:"Ý của cậu chính là Lục Dĩ Tường sao?"

Hạ Tử Quyên gật đầu khẳng định:"Tiểu Băng! Tớ không cần biết kết hôn thật hay kết hôn giả tớ chỉ cần biết cho dù như thế nào thì Lục Dĩ Tường vẫn là hợp nhất."

"Tớ cũng cùng suy nghĩ với Quyên Quyên." Clara gật gù tán thành ý kiến của Hạ Tử Quyên.

"Tớ sẽ cân nhắc chuyện này mà nhớ lại tự nhiên tớ bị ông lừa một vố đau như thế thật là tức điên mà. Tớ còn trẻ như thế không hiểu tại sao ông cứ bắt tớ lấy chồng sớm."

Hạ Tử Quyên thấy vẻ mặt giận dỗi của Bạch Nhã Băng mà không nhịn được cười nó có gì đó rất đáng yêu:"Tiểu Băng! Ông chỉ muốn cậu có một nơi để nương tựa để chia sẻ với cậu không muốn cậu phải chịu đựng một mình, cậu chính là kiểu người trong nóng ngoài lạnh."

"Đúng đó! Cái gì cậu cũng chịu đựng một mình không chịu nói với ai cả nếu đổi lại tớ là ông thì tớ cũng lo lắng mong cậu lấy chồng sớm thôi." Clara lên tiếng với ngữ điệu rất nghiêm túc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.