Vương Ninh An là một người có bản lĩnh, nhưng không phải anh vừa tốt nghiệp đã vào công ty lớn hiện nay làm việc.
Nghe ba Vương nói, lúc anh cả tốt nghiệp vài năm đầu thực ra là muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, lúc đó đã xây dựng một công ty sản xuất thuốc, công ty chỉ có hai người, một người khác là bạn thân cùng phòng bốn năm của anh cả, nhưng vì tài chính không đủ, lại trùng hợp có một công ty lớn nhìn trúng muốn mua lại, nên cuối cùng cũng không làm được gì.
Lấy tính cách mạnh mẽ của anh cả, chắc chắn anh sẽ không muốn nhìn thấy công ty mình tự tay gây dựng bị công ty khác mua lại, nên sau đó đã đóng cửa công ty kia.
Tuy gặp thất bại, nhưng anh cả đúng là người có bản lĩnh, vào công ty hiện nay mới một năm rưỡi mà đã lên làm phó tổng của công ty, bởi vì năng lực xuất sắc, nên nửa năm trước công ty đã tặng một căn hộ cho anh cả, chính là căn hộ hiện nay anh cả đang ở.
Căn hộ nằm trong tiểu khu cao cấp ở trung tâm thành phố, cách công ty anh cả không xa.
Vương Thành đi taxi đến đó chỉ mất chưa đến mười lăm phút, nhưng vì xe taxi không được vào tiểu khu, nên lái xe chỉ có thể dừng xe ở bên ngoài.
Trước lúc tan làm, Vương Thành đã dùng điện thoại công ty gọi cho anh cả cậu, không may chính là, Vương Ninh An đúng lúc lại tham dự một cuộc họp khẩn cấp không thể đến đón cậu được, bởi vì không biết cuộc họp sẽ kết thúc lúc nào, Vương Ninh An bảo cậu tự đi đến, còn nói cho cậu biết chìa khóa căn hộ để ở đâu, chỉ là Vương Ninh An luôn thông minh lại tính sai một chuyển, là em trai mình là một người không biết cách ăn mặc, vì thế bị bảo vệ tiểu khu coi là người xấu mà ngăn lại.
Hành lý của Vương Thành chỉ có một cái rương đơn giản, bên trong chỉ có vài bộ quần áo, từ sau khi về nhà ở cậu cũng không đi mua quần áo mới, người nhà cũng không chú ý đến, chủ yếu là đã quen nhìn cậu thế này rồi, mà mẹ Vương mỗi ngày đều bận như con quay nên cũng quên đứa con thứ của mình sẽ vào thành phố làm việc, cứ mặc như bình thường là không thể được.
"Anh bảo vệ, tôi không phải là người xấu, tôi tới tìm anh trai tôi, anh ấy ở đây nè, không tin anh tra thử đi, anh trai tôi là Vương Ninh An, ở phòng 202 tầng 18 tòa B." Vương Thành kiên nhẫn giải thích cho bảo vệ đang ngăn cậu lại, nhưng dù cậu có giải thích thế nào, người nọ cũng không tin.
"Dù cậu nói đúng, nhưng tên trộm nào mà không điều tra trước tin tức về chủ hộ chứ." Bảo vệ một vẻ "Cậu tưởng tôi ngu à tôi không mắc mưu đâu", khinh người ta à.
"Vậy anh gặp tên trộm nào mà quang minh chính đại như tôi sao? Nếu tôi là trộm, thì sao tôi lại chủ động đến trước mặt anh chứ."
"Đúng là chưa từng thấy, nhưng tôi đã thấy tên trộm lôi thôi như cậu."
Vương Thành chán nản, nhưng cậu vẫn muốn giảng lý với anh ta, cậu cũng không muốn anh cả về thấy cậu vẫn đang đứng chỗ này không vào được.
"Anh bảo vệ, anh nhìn mặt tôi nè, có phải rất đoan chính rất đẹp trai hay không? Người vừa đoan chính và đẹp trai như tôi sao có thể là trộm chứ, anh vẫn nên để tôi vào đi."
"Đẹp trai thì sao chứ, ai nói đẹp trai không thể làm trộm, nhìn bộ dạng này của cậu, nói không chừng là chuyên đi ăn trộm, cậu cứ nói là mình không phải, trừ khi cậu có thể lấy ra được chứng cứ, nếu không tôi tuyệt đối không để cậu vào, đây là chức trách của tôi, mời cậu đừng làm tôi khó xử, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát." Bảo vệ chưa từng gặp người nào da mặt dày như vậy, có đẹp trai không phải vẫn bị anh ta chặn ở ngoài sao.
Vương Thành bực bội trong lòng, người này rõ ràng là ghen tị cậu đẹp trai mà.
Đang lúc này, một chiếc xe thể thao màu đen chạy về phía cửa tiểu khu, bảo vệ lập tức vứt cậu đi, cúi người một bộ nịnh nọt quả thực khác hoàn toàn với lúc nãy, cư xử khác biệt thế nào hiện ra ngay lập tức, quả nhiên là người nhờ ăn mặc phật nhờ kim trang? Vương Thành đã được lĩnh hội sâu sắc.
Cậu tức giận khó nhịn cũng đi ra ngoài, cửa sổ xe thể thao màu đen lại hạ xuống đúng lúc này, khuôn mặt quen thuộc của Chử Diệc Phong tựa như thiên sứ phát ra ánh sáng ấm áp lập tức chiếu sáng trái tim "âm u" của cậu, suýt nữa đã vui quá mà khóc.
"Vương Thành?"
Vương Thành đang kích động, Chử Diệc Phong đã gọi tên cậu ra, hiển nhiên là cũng đã thấy cậu, thấy cậu xuất hiện ở đây, đầu tiên là kinh ngạc, rồi lập tức nghĩ đến có thể anh trai cậu ở đây.
"Ông chủ, gặp anh đúng là tốt quá." Vương Thành chạy đến trước mặt anh, "Ông chủ, anh có thể đưa tôi vào được không, bảo vệ ở đây đúng là khinh người quá mà, tôi đã nói anh trai tôi ở đây là anh ta không tin, nói gì mà tôi giống kẻ trộm, tôi rõ ràng là một thanh niên tốt đức trí thể mỹ lao [1] phát triển toàn diện, sao lại là kẻ trộm được, mắt của anh ta chắc chắn là đã đầy ghèn rồi, là loại nhiều năm chưa từng rửa."
[1] Đức trí thể mỹ lao: phẩm hạnh, trí tuệ, sức khỏe, bề ngoài, lao động.
Chử Diệc Phong nhìn cậu từ trên xuống dưới, khó trách sẽ bị xem là trộm, da mặt còn dày hơn anh nghĩ nữa, "Đi lên."
Vương Thành nhìn bảo vệ đã trợn mắt há mồm, mắt đắc ý nói: "Nhìn thấy chưa, tôi đã nói tôi không phải trộm mà, sau này nhớ rửa mắt cho nhiều vào."
Sau đó xe nghênh ngang đi mất.