Ngô Thế Huân thời điểm sáng nay tỉnh dậy, đã cảm thấy thân thể không ổn lắm.
Bởi vì tối qua vội đi ngủ quá, không kịp tắm rửa thì cũng thôi đi, đến quần áo cũng không thay, vừa chạm vào cơ thể Lộc Hàm đã không tự chủ được chỉ muốn ôm thật chặt chẳng muốn buông tay ra nữa.
Huống chi đêm qua Lộc Hàm lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, tựa như đối với những chuyện xảy ra trước đây không có chút nào để trong lòng, chỉ thành thành thật thật cuộn tròn trong lòng anh ngủ, còn không từ chối nụ hôn ôn nhu đó.
Phía sau lưng cùng bả vai có hơi nhức mỏi, Ngô Thế Huân muốn nhúc nhích thân thể một chút nhưng lại phát hiện Lộc Hàm vẫn đang tựa sát vào lồng ngực mình.
Lộc Hàm thả lỏng hai cánh tay đặt ở ngang hông của Ngô Thế Huân,
Anh đành phải hết sức cẩn thận, đặt nhẹ cánh tay của cậu từ trên người mình xuống, để Lộc Hàm nằm yên ổn rồi mới một mình đi đến phòng tắm.
Sau đó ra khỏi phòng tắm, đi đến phòng đọc sách kiểm tra email mới nhất, quả không ngạc nhiên là do Ngô Diệc Phàm gửi đến.
Ngô Thế Huân mở ra xem, biểu tình trên gương mặt càng lúc càng trở nên trầm trọng.
Cuối cùng mới ngó đến đồng hồ, tắt máy tính đi, anh đứng dậy mặc đồ ở nhà xong xuôi mới quay lại phòng ngủ.
Lộc Hàm vẫn còn đang ngủ.
Như trong dự liệu.
Quản gia nói Lộc Hàm ngày hôm qua không ngủ trưa, còn không ngừng vận động hoặc chơi game.
Đêm trước bị dày vò đến như vậy, còn chưa nghỉ ngơi đầy đủ, cũng chẳng trách đến bây giờ vẫn còn đang ngủ.
Ngô Thế Huân trở về giường, nắm xuống bên cạnh Lộc Hàm, yên lặng ngắm nhìn gương mặt cậu.
Cái tên nhóc này rốt cuộc là đang nghĩ gì đây…
“Lộc…Lộc…”
Ngô Thế Huân nhỏ giọng gọi lên hai chữ này, còn khẽ cười một cái. Cái tên đáng yêu thế này, cùng Lộc Hàm bình thường hay xù lông kia thật đúng là không khớp cho lắm.
Nhưng mà nghe thật hay lại là sự thật. Chẳng trách đều thích gọi cậu như vậy.
Khi Lộc Hàm tỉnh lại, Ngô Thế Huân vẫn như trước nằm bên cạnh cậu, vẫn như trước dùng hai tay ôm lấy cậu. Nếu như không phải Ngô Thế Huân đã thay quần áo cùng mùi hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ người anh, Lộc Hàm ắt hẳn sẽ thật sự cho rằng Ngô Thế Huân chưa từng rời đi.
“Thế Huân!”
Lần này là Lộc Hàm lên tiếng trước, cái đầu cậu vẫn mệt mỏi dụi vào trong lồng ngực Ngô Thế Huân, khẽ gọi nhẹ một tiếng.
Đôi mắt đang khép lại từ từ mở ra, có chút nghi ngờ không biết có phải là xuất hiện hiện tượng ảo giác hay không, nếu không người trong lòng sao có thể cùng bản thân anh nói chuyện.
Yên lặng hồi lâu, cả hai người đều cùng không nhúc nhích.
Vòng tay vắt ở ngang hông lại càng thêm chặt chẽ, Ngô Thế Huân mới xác định được, Lộc Hàm thật sự đã gọi anh một tiếng.
“Lộc Lộc?”
“Đừng gọi em như thế, vẫn là…vẫn là gọi em là Lộc Hàm đi!”
Cái đầu của Lộc Hàm vẫn như cũ không chịu ngẩng lên, trong giọng nói có chút buồn bực.
Không biết là vì sao, mỗi lần trong miệng Ngô Thế Huân cơ hồ như muốn gọi ra hai chữ đó đều sẽ khiến cho gương mặt của Lộc Hàm ửng đỏ. Rõ ràng đã từng nghe Ngô Hựu Kỳ và Bạch Hiền gọi qua như vậy, nhưng lời từ trong miệng Ngô Thế Huân mà ra vẫn là cảm thấy khác biệt.
“Em vẫn đang giận anh sao?”
Ngô Thế Huân nhìn vào xoáy tóc trên đỉnh đầu Lộc Hàm, khẽ hỏi.
Người trong lòng yên lặng rất lâu, mới đáp lại: “Chúng ta nói chuyện tử tế đi!”
“Việc em bỏ đi quả thực là quá kích động, khiến anh giận rồi!”
Lộc Hàm vừa nói, vừa từ trong lồng ngực của Ngô Thế Huân khẽ ngẩng đầu lên, đem gò má mình dựa vào.
“Vì vậy bây giờ em đã nghĩ thông suốt rồi sao? Nguyên nhân?”
Qua hồi lâu, Lộc Hàm vẫn không trả lời.
Một lát sau, cậu mới ngẩng hẳn đầu lên, đón nhận ánh mắt của anh, nói: “Bởi vì em không vĩ đại như thế! Em rất ích kỷ.”
“Bởi vì em không thể rời bỏ anh!”
Chỉ là hai câu nói đơn giản, không có bất kỳ lời lẽ nào dư thừa, cũng chính bởi sự thành tâm thành ý này nên mới càng khiến người nghe thêm cảm động.
“Con người ai mà chẳng ích kỷ chứ, làm những chuyện mà em thích là được rồi!”
Con người vốn là đều tự kỷ, lại càng không phải là Thánh hiền, đặc biệt là khi đối diện với tình yêu.
“Vậy nên… anh định tính thế nào?” Lộc Hàm hỏi.
Lúc này hai người đã ngồi trong phòng ăn, bữa sáng trên bàn cũng được bày biện vô cùng phong phú chẳng qua là Lộc Hàm chẳng có lòng dạ nào muốn ăn, chỉ đồng ý ăn bát cháo trắng trước mặt.
“Tử Thao và Ngô Diệc Phàm đang xử lý chuyện này rồi!”
“Anh muốn đem đứa bé…”
Lộc Hàm không nói tiếp được nữa, chỉ nghi hoặc nhìn Ngô Thế Huân, theo phản xạ má há miệng ra nhận lấy miếng trứng Ngô Thế Huân đưa đến bên miệng của cậu.
“Nó không nên xuất hiện trên đời này, sau này cho dù nó có thực sự được sinh ra, anh cũng không thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh được, những chuyện bất hòa lớn hơn nữa cũng sẽ xảy ra.”
“Nhưng mà… Thế Huân, nếu như anh muốn… chúng ta có thể…”
“Em muốn để nó ngay khi hiểu chuyện đã biết mình có hai người bố chăng? Còn mẹ đẻ của nó nữa phải giải thích thế nào?”
“…Nhưng mà khiến nó… cũng quá tàn nhẫn, đó cũng là một sinh mạng mà!”
Ngô Thế Huân không nói gì thêm nữa, chỉ nhìn chăm chú vào Lộc Hàm, cậu cũng chẳng có bụng dạ nào ăn tiếp bèn đặt cái thìa xuống.
“Nếu như biết rõ việc đứa bé ấy ra đời cũng sẽ không có được một gia đình yên ổn, một cuộc sống an yên, mà vẫn để nó đến với thế giới này, đó mới là tàn nhẫn.”
——————————————————-
Trương Nghệ Hưng rốt cuộc cũng đợi đến ngày được ra mắt, cậu đảm nhiệm vai trò main dancer của nhóm đồng thời cũng là em út.
Lần đầu tiên xuất hiện trên sân khấu, phía dưới khán đài là một mảng tối tăm, cho dù không có quà nhiều fans đến ủng hộ nhưng trái tim không thể bình tĩnh được vẫn đập rộn ràng.
Vài tiếng trước, sau khi trang điểm xong cậu đều yên lặng ngồi cùng các thành viên khác trong phòng tập, không ai nói điều gì, có lẽ đều vì giây phút này mà muốn dốc hết sức biểu diễn.
Nếu Boss của công ty đến nói mấy lời động viên những nghệ sỹ chuẩn bị được ra mắt là điều bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, thì đối với Trương Nghệ Hưng lại mang ý nghĩa khác biết bất đồng.
Bởi vì người kia chính là Ngô Diệc Phàm.
Lần đầu tiên, cậu dùng thân phận là nghệ sỹ của công ty đứng trước mặt anh.
Không phải là chàng trai bán thân thuở đầu nữa, cũng không phải là người yêu bí mật như hiện tại.
Từ một đứa trẻ có gia cảnh bình thường đi đến được bước này, tất cả đều là vì được Ngô Diệc Phàm tạo nên.
“Cùng cố gắng nhé, cố lên!”
Đây là lời mà anh nói với cả năm thành viên, mà khi anh nhìn về hướng Trương Nghệ Hưng liền thấy trong ánh mắt cậu tràn đầy niềm vui cùng yêu thích.
“Cảm ơn anh!”
Lối thoát an toàn của công ty, cầu thang ở đó hiếm có người qua lại. Trương Nghệ Hưng tìm một lý do để chạy ra khỏi phòng luyện tập, cậu hẹn gặp Ngô Diệc Phàm ở đó chỉ vì muốn nói một câu cảm ơn.
Ngô Diệc Phàm nhìn cậu, khẽ mỉm cười.
Vươn tay ra ôm lấy Trương Nghệ Hưng vào lòng mình, rồi đánh rơi nụ hôn lên trán cậu.
“Thỏ con của anh phải cố lên nhé, sau này sẽ có rất nhiều fans yêu em đó!”
Trương Nghệ Hưng cúi thấp đầu, gò má cũng được nhiễm lên một tầng đỏ ửng.
Bởi vì đã trang điểm, đường kẻ mắt lại càng khiến cho đôi mắt của Trương Nghệ Hưng có thêm thần thái, tăng phần quyến rũ.
Dáng vẻ của cậu phản chiếu trong đôi mắt Ngô Diệc Phàm, để anh khắc ghi cậu trong lòng. Thật muốn lại được hôn lấy cậu, ôm ấp cậu, nhưng mà không thể được.
“Quay trở về đi, đợt lát nữa phải đến nơi diễn rồi! Diễn xong anh sẽ đón em đi ăn mừng.”
“Ừm, vậy em đi đây!”
Ngô Diệc Phàm tiễn Trương Nghệ Hưng đi xong, liền đứng yên một chỗ gọi điện cho Ngô Thế Huân.
“Alo!”
“Tôi định tối nay bắt đầu hành động, đại khái ngày kia có thể thu lại tám phần tiền vốn bên NewYork.”
“Chắc chắn?” Ngô Thế Huân ở đầu dây bên kia hỏi.
“Đúng!”
“Hậu quả sẽ như thế nào?”
“Cậu không phải trước nay vẫn là không sợ điều gì sao? Còn lo lắng hậu quả??”
“Nếu như có người bắt cóc Trương Nghệ Hưng của anh, dùng cậu ta để uy hiếp anh…”
“Ok, ok, anh đây hiểu rồi, vậy cậu chuẩn bị dần đi, đừng quên rằng Ngô Diêm Sâm là kẻ khét tiếng trong giới xã hội đen. Lộc Hàm nhất định phải giấu cho kỹ vào!”
“Tôi đề nghị anh cũng nên đem Trương Nghệ Hưng cùng giấu cho kỹ đi!”
Ngô Diệc Phàm có chút sửng sốt, nghĩ đến tên nhóc vừa mới ra mắt kia, nếu như bây giờ giấu cậu ấy đi sẽ đồng nghĩa với việc phá hỏng con đường trở thành ngôi sao của cậu ấy…
“Nhưng mà em ấy chỉ vừa mới…”
“Nếu cậu ấy bị thương thì làm sao?”
“…” Ngô Diệc Phàm trầm ngâm hồi lâu, rồi mới nói: “Cứ làm theo kế hoạch của cậu đi!”
Về chuyện đứa trẻ, kể từ sau lần nói chuyện hôm đó, Lộc Hàm cũng không muốn nghĩ thêm nữa, Ngô Thế Huân cũng nói tất cả mọi việc hãy để anh giải quyết.
Ngô Thế Huân nói chuyện điện thoại với Ngô Diệc Phàm xong, từ trước bàn làm việc trong văn phòng đứng lên, đi đến trước tấm cửa sổ bằng kính to lớn nhìn thành phố dưới chân mình.
Quay đầu lại nhìn đống giấy tờ chất đống trên mặt bàn, anh liền day day huyệt Thái dương.
Áp lực công việc nặng nề cùng với phiền phức về đứa trẻ đột ngột xuất hiện khiến trong lòng anh mệt mỏi bực bội, cũng chỉ có được nhìn thấy Lộc Hàm mới khiến anh có cảm giác dễ chịu.
Lộc Hàm, đúng rồi, về nhà đi thôi!
Nghĩ như vậy, Ngô Thế Huân liền gọi thư ký ở bên ngoài vào, để anh ta chuyển đống giấy tờ kia về nhà cho anh.
Sau đó, Ngô Thế Huân tự mình cầm lấy chìa khóa xe rời khỏi nơi này.
Thời điểm về đến nhà bầu trời cũng đã tối, trong phòng khách không có bóng dáng của Lộc Hàm, phòng ngủ cũng không mà phòng giải trí cũng vậy.
Nhưng khi đẩy cửa phòng đọc sách đang khép hờ ra, Ngô Thế Huân liền nhìn thấy Lộc Hàm đang ngồi trước bàn sách của anh đọc một cuốn sách.
“Anh về rồi!” Lộc Hàm đứng dậy, thuận tay lấy thẻ kẹp sách, đánh dấu vào giữa trang sách đang đọc rồi khép lại.
“Ừ, em đang đọc gì thế?” Ngô Thế Huân cởi áo khoác ngoài ra treo lên cây treo đồ bên cạnh cửa, rồi đi về phía Lộc Hàm.
“Không có gì đâu, buồn chán quá nên đọc tiểu thuyết thôi!”
“Tiếng Anh sao?”
“Ừm! Quyển này là lấy từ trển giá sách của anh xuống đó, có tên là 《Star》đọc cũng hay lắm!”
“Chỗ nào đọc không hiểu, có cần anh dịch cho em không?”
“Được đó! Nhưng mà bây giờ không cần, em không đọc nữa đâu đi tắm đã!”
Tiếng nước rào rào từ trong phòng tắm vọng ra, truyền đến tai Ngô Thế Huân, anh ngồi ở trên giường nhàm chán mà lướt điện thoại, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt.
Nên mở lời nói thế nào với Lộc Hàm đây? Thật đúng là vấn đề khiến người đau đầu.
Làm thế nào mới khiến em ấy yên tâm rời khỏi nơi đây? Nếu như quá nghiêm túc, em ấy nhất định sẽ nghĩ bản thân sắp gặp phải mối nguy hiểm rất lớn.
“Cạch–” Cửa đang khóa được mở ra, Lộc Hàm khoác trên người áo choàng tắm, làn da vì nước nóng mà hơi ửng đỏ, tóc tai vẫn còn ướt nhẹp.
“Sao không sấy khô tóc hãy ra ngoài?”
“Gió nóng quá, sấy một lúc mắt khô, em thấy khó chịu.”
“Nào, qua đây!”
Lộc Hàm bước qua, Ngô Thế Huân từ trên tay cậu nhận lấy khăn tắm, rồi thuận tay lấy chiếc khăn tắm mà anh vừa dùng lúc tắm xong đặt lên chân mình, sau đó mới kéo cả người Lộc Hàm nằm xuống giường, đầu gối lên đùi anh.
“Anh lau tóc cho em!”
Lộc Hàm không nói gì, chỉ nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên.
“Mấy ngày nay anh bận lắm đúng không? Em thấy anh phải nhận nhiều điện thoại lắm!”
“Ừ, có hơi bận.”
“Thế thì anh cứ ở lại công ty mà làm thêm đi, không cần lúc nào cũng phải về đây với em đâu.” Nói xong, Lộc Hàm nâng tay mình lên nắm lấy tay Ngô Thế Huân, khiến động tác đang lau tóc cho cậu của anh dừng lại, hai người đều nhìn thẳng vào mắt nhau.
“Lộc Hàm!”
“Vâng?”
“Em có còn muốn trở thành nghệ sỹ không?”
“Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
“Em trả lời anh đi!”
“Muốn… Nhưng không phải là anh không cho sao…”
“Vậy em sang Hàn rèn luyện đi, đi cùng Trương Nghệ Hưng.”
Lộc Hàm đột ngột ngồi dậy, rũ mái tóc còn chưa kịp khô một cái rồi nhìn thẳng vào Ngô Thế Huân.
“Sao đột nhiên lại…”
“Công ty nhiều việc quá, anh sợ sau này sẽ làm tổn thương đến em. Vậy nên em cứ rời khỏi đây một thời gian đi.”
“Vì chuyện bên phía NewYork sao?”
“Đúng!”
“Tại sao em lại phải đi, anh cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, không phải sao?”
“Bọn họ nhận ra em, biết em là điểm yếu của anh, anh chỉ sợ bọn họ vì muốn đối phó với anh, sẽ làm hại đến em.”
“Em không…” Sợ.
Lời còn chưa nói ra hết, thì những lời Lâm Vũ Hàm nói với cậu trước đây không lâu, bỗng nhiên lại xuất hiện trong đầu óc của Lộc Hàm.
〖Cậu nói xem nếu như cậu bị bắt cóc, bọn họ muốn anh Thế Huân dùng công ty để đổi lấy cậu, vậy cậu thử đoán xem anh ấy có đổi hay không?〗
Lời bị nghẹn nơi cổ họng, Lộc Hàm cũng chẳng biết nên nói hay nên làm thế nào. Cảm giác tự trách bản thân quá yếu đuối lại xuất hiện, cảm giác giống như cậu là một tên phế vật.
Nói dễ nghe thì là “điểm yếu”, nhưng khó nghe một chút chẳng phải là “gánh nặng”.
“Đừng nghĩ nhiều quá! Anh chỉ là không muốn em lại phải chịu thêm tổn thương mà thôi!”
“Cho dù chỉ là nguy hiểm tiềm ẩn, cũng không được.”
“Vậy… phải đi bao lâu?”
“Ít nhất là ba tháng.”
Lộc Hàm trầm ngâm, trong ánh mắt cậu đong đầy mất mát cùng bất lực.
Ngô Thế Huân biết được trong lòng cậu thấy không dễ chịu, lại tự trách bản thân cùng đau lòng, nhất định là như thế. Nhưng đã chẳng còn cách nào cả, thà rằng bây giờ khiến Lộc Hàm đau buồn một chút, chứ tuyệt đối không thể để cậu phải sống một cuộc sống, mà trong đó đầy rẫy những nguy hiểm tiềm tàng.
Kéo Lộc Hàm ôm vào lòng mình, một tay ôm lấy lưng cậu tay còn lại xoa xoa đầu cậu, giống như đang an ủi vỗ về một đứa trẻ.
“Mấy hôm trước không phải còn đùng đùng đòi bỏ đi sao? Sao bây giờ để em đi thì lại không đi nữa rồi!” Ngô Thế Huân khẽ cười.
“Anh vẫn còn tâm trạng để nói đùa à…”
Nụ cười trở nên cứng đờ.
Hai người không có ai lên tiếng, cứ yên lặng mà ôm lấy nhau như thế. Qua hồi lâu, Lộc Hàm mới nói: “Em đi cũng được, nhưng anh phải hứa với em, anh cũng nhất định phải không có việc gì!”
“Lớn thế này rồi, còn muốn giống như trẻ con với nhau sao? Có muốn ngoắc tay hứa hẹn không?”
Gương mặt Lộc Hàm nặng nề, nhìn vào dáng vẻ của Ngô Thế Huân lúc này, trong lòng cậu lại càng thêm buồn bực.
Rõ ràng người phải chịu nguy hiểm nhất là bản thân anh, nhưng cuối cùng anh vẫn giống như không có chuyện gì cười đùa với cậu còn an ủi cậu.
“Chuyện của các anh, em không hiểu, em chỉ biết rằng anh sẽ rất nguy hiểm thôi.”
“Có Ngô Diệc Phàm và Tử Thao rồi, em đừng lo lắng nữa! Anh bảo đảm đấy, được không em?”
Lộc Hàm bĩu môi một cái, hừ lạnh một tiếng rồi lại nằm xuống lồng ngực Ngô Thế Huân.
“Bao giờ phải đi?”
“Sáng mai.”
Lộc Hàm đã đáp ứng rời khỏi một đoạn thời gian, nhưng chẳng hề ngờ rằng thời khắc ly biệt lại chỉ là sau khi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ này.
Cũng chính là nói, những điều lưu lại để cậu trân trọng, chỉ còn có đêm nay.
Vòng tay ôm lấy ngang hông của Ngô Thế Huân vội siết chặt thêm, đầu cậu cũng vùi càng thêm sâu. Giống như muốn đem chính bản thân mình gắn chặt lên người anh, để rồi sẽ không còn phải tách ra nữa.
Hết thảy những lời nói dường như đều không có sức lực, Ngô Thế Huân từ trong lòng mình nâng Lộc Hàm dậy, cùng cậu đối mặt rồi nghiêng người về phía trước.
Sự chia lìa từ trên trời giáng xuống này, chính là từ sau đêm nay.
Chưa từng nghĩ qua, Lộc Hàm chưa từng nghĩ qua có một ngày mình thật sự phải rời xa Ngô Thế Huân.
Con người mà ngày nào cũng xuất hiện trước mắt bản thân, là người mà mỗi ngày đều nhìn thấy đầu tiên, cũng là người mà mỗi ngày nhìn thấy cuối cùng.
Seoul cách thành phố S này một đại dương mênh mông, có lẽ gió sẽ càng lạnh hơn, bầu trời cũng càng mờ mịt hơn. Rời xa Ngô Thế Huân đi đến nơi đó sinh sống ít nhất ba tháng, trái tim cậu nhất định rất cô đơn cũng sẽ rất ưu sầu.
Bởi vì người mà mình thương đang ở trong nước sôi lửa bỏng, bản thân cậu sao có thể an tâm.
Nhưng bất luận có không muốn không nỡ thế nào đi nữa, thì chuyện này vẫn sẽ như cũ không thay đổi. Chuyện có thể làm, chỉ là ôm lấy người trước mặt đây càng thêm chặt, nụ hôn càng thêm sâu..mà thôi…
“Em không nỡ…”
“Anh biết.”
“Em không muốn đi…”
“Anh biết.”
“Em sẽ rất nhớ anh…”
“Anh yêu em.”
Chuyện gì phải đến rồi cùng sẽ đến, dẫu sao cái thế giới hiện thực này không phải là mộng cảnh đẹp đẽ trong truyện cổ tích.
Con đường còn chưa biết đi thế nào, vẫn thường làm người cảm thấy lo sợ, nhưng vẫn là bức bách con người không thể dừng chân, chỉ có một con đường duy nhất đi đến ngày mai.
Trái tim thủy tinh đó của Lộc Hàm, đã từng bị Ngô Thế Huân vô tình làm vỡ, đã từng gắn lại, rồi lại vỡ nhưng vẫn tiếp tục gắn lại.
Nhưng bất luận có thế nào, anh cũng sẽ không bởi vì phức tạp rườm rà mà buông bỏ, sẽ chỉ toàn tâm toàn ý bảo vệ Lộc Hàm thật tốt để cậu không phải chịu tổn thương thêm nữa.
Bởi vì hiện thực không giống như trong truyện cổ tích, sẽ không yếu nhược như thế cũng sẽ không đẹp đẽ lộng lẫy như thế. Sự mệt mỏi của cuộc sống và tình yêu bị ngăn trở, thời thời khắc khắc đều sẽ đến lúc xuất hiện.
Nếu như đã không thể giống như trong cổ tích, mỗi ngày đều là trời trong nắng ấm, vậy thì nhất định phải có cái kết viên mãn như trong truyện, điều đó không hẳn là không thể.
“Đổi cho tôi chuyến bay 8h sáng mai thành 1h chiều.”
Một giờ bốn mươi hai phút sáng, Ngô Thế Huân cúp điện thoại, cúi đầu xuống hôn lên Lộc Hàm mệt mỏi ngủ thiếp đi trong lòng mình.
“Chúc em có một giấc mơ thật đẹp!”
“Ngủ ngon!”