Cú Lừa Hôn Ngoạn Mục

Chương 30




Tăng Lam rất rõ, chuyện chia tay này đối với tại Quý Thù mà nói cơ bản là chuyện thường ngày. Năm năm nay, gần như mỗi lần Quý Thù kết thúc một đoạn tình yêu cũng gọi Tăng Lam ra cùng nhau "Ăn mừng", mà cô chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt Quý Thù có một tia đau xót vì chia tay. Nhưng giờ đây, cô vì nét mặt chán nản trên mặt Quý Thù mà động lòng. Người đàn ông kia, Quý Thù từng nói đó là người sinh ra đứa nhỏ của cô ấy, xem ra lần này đã làm tổn thương Quý Thù.

Tăng Lam không nói gì, chỉ giang hai cánh tay ôm Quý Thù, cho cô một vòng tay ôm ấp.

Quý Thù lại cười, "Cậu cũng hỏi chúng tôi vì cái gì chia tay?"

Tăng Lam nhẹ nói: "Dù sao đã chia tay, cần gì phải quan tâm là vì ai gì đây. Tớ biết là cậu yêu anh ta, cho nên khẳng định vấn đề không phải là từ cậu."

Quý Thù ngả đầu trên bả vai Tăng Lam, cười khổ nói: "Tớ từng nói đó là người tớ muốn sinh con cùng, cậu còn nhớ rất rõ?"

"Ừ."

"Có thể anh ấy không cần tớ sinh con cho anh ấy. Sau đó tớ mới biết, thì ra anh ta đã từng kết hôn, vợ trước của anh ta đã đưa con gái của anh ta rời đi. Mà anh ta cả cuộc đời này cũng chỉ yêu nhất người phụ nữ kia cùng với con gái của họ."

"Có khi anh ta chỉ là không muốn cậu phải chịu khổ, sinh con không phải là chuyện dễ dàng."

"Thôi đi, tớ chỉ là một bến tạm không có nhiều ý nghĩa trong cuộc sống của anh ta, không phải là điểm dừng mà anh ta thật lòng mong muốn.”

Tăng Lam thấy hơi thở của Quý Thù trở nên dồn dập, nhàn nhạt hỏi: "Cậu có cần khăn giấy không?”

Quý Thù nở nụ cười: "Tớ còn không có yếu ớt như vậy. Chẳng qua là cảm thấy chút không cam lòng thôi, không công bằng tí nào. Tăng Lam, quan hệ trong tình yêu thật là đáng giận, người yêu ít hơn một chút thì vĩnh viễn cao cao tại thượng. Tớ lần này thất bại, may quá lại thua bởi Nhật Bản, không tính là mất mặt.”

"Tâm tình của cậu tối hôm qua tệ lắm đúng không? Tớ thấy quầng mắt của cậu thâm hết cả, không ngủ được à?” Trong lời nói của Tăng Lam mang theo áy náy.

Quý Thù sửng sốt một chút, cười ra tiếng, "Không phải vậy, buổi tối hôm qua của tớ trôi qua rất đặc sắc. Tăng Lam, để phòng ngừa sau này có người không kín miệng mà tung tin linh tinh, tớ nói trước với cậu là tối hôm qua tớ ngủ cùng Sở Thần.”

Tăng Lam ngơ ngẩn, sau đó hỏi: "Sở Thần? Không phải là bạn không có cảm tình với anh ta hay sao?"

"Đâu chỉ là không có thiện cảm, cơ bản chính là ghét. Nhưng tối hôm qua tâm tình tệ quá nên mới thế, không, người này như con ruồi đuổi không đi. Cho nên tớ thành toàn cho hắn vậy.”

"Ừ, nếu có tình một đêm với anh ta mà có thể làm cho tâm tình của bạn tốt đẹp hơn lên một chút thì cũng coi như là bố trí tài nguyên hợp lý.” Tăng Lam nói.

"Ha ha ha!" Quý Thù cười toàn thân đều run rẩy, "Tăng Lam, Logic của cậu thật sự là quá thú vị!"

Tăng Lam cũng cười, " Cái kiểu công tử đó đối với kiểu chuyện tình một đêm như thế khẳng định cũng đã là thói quen, cho nên hai người không có ai nợ ai cái gì. Cậu cải thiện tâm tình, anh ta thỏa mãn dục vọng, xem như cả hai bên cùng có lợi.”

"Có điều cái tên kia rất tốt với tớ, có vẻ còn cảm thấy rất hứng thú, như thể là muốn đeo đuổi tớ." Quý Thù lắc đầu nói, người đàn ông với chỉ số thông minh kiểu đấy thật khiến cho người ta luống cuống.

"Đó là chuyện của anh ta, dù sao thì cậu cũng vẫn có biện pháp để vứt bỏ anh ta.” Tăng Lam đối với lần này một chút cũng không lo lắng.

Quý Thù khẽ mỉm cười, đây là Tăng Lam, nói chuyện với Tăng Lam vĩnh viễn đều rất dễ dàng, không cần một câu nói nhảm. Rất nhiều chuyện, không phải là cô không hiểu, chỉ là cô không thèm để ý. Cách nhìn đơn giản siêu thoát như thế mới làm cho Quý Thù phục nhất. Cho nên cô thích Tăng Lam, cô cùng Tăng Lam làm bạn bè tốt nhất.

"Lát nữa đi đâu đấy đi? Tớ cùng cậu đi ăn cái gì đấy.” Tăng Lam rất tâm lý hỏi.

"Ừ, tới nghĩ ra Mạnh Ký." Quý Thù uống một hớp nước.

Mạnh Ký là một quán ăn nhỏ của một cặp vợ trung niên ở cửa đông A Đại. Vì hai vợ chồng họ làm ăn lương thiện phúc hậu, thức ăn vừa rẻ lại vừa ngon nên buôn bán mấy chục năm nay vẫn tốt. Nơi đó cũng được coi là một điểm đến trong trường đại học. Năm đó Quý Thù và Tăng lam rất yêu thích món bún xào tại cửa hàng này, không ngán chút nào ăn đặc biệt ngon. Có điều từ sau khi tốt nghiệp, Quý Thù và Tăng Lam đều cùng xuất ngoại, cửa hàng ấy cũng đã lâu lắm rồi họ không đến được.

Quý Thù muốn đến Mạnh Ký ăn, Tăng Lam lập tức hiểu tâm tình của cô. Bởi vì một đêm năm năm trước Tăng Lam cũng đã cùng cô ăn tại đó.

Hai phụ nữ ngồi lên xe, Tăng Lam mới nhớ ra cần phải gọi điện cho Mạc Tiếu Bạch. Quý Thù lập tức nhìn cô lộ ra nụ cười quỷ quái, đúng là người đã có gia đình.

Lúc Mạc Tiếu Bạch nhận được điện thoại là thời điểm đang ở trong phòng làm việc làm thêm giờ, nghe được Tăng Lam muốn cùng Quý Thù ăn cơm cũng không có ý kiến gì, chỉ cẩn thận nên hỏi một câu, « Chỉ có hai người phụ nữ đi thôi à?”

Trong câu nói của anh có hai trọng âm, trọng âm thứ nhất rơi vào "Hai người", trọng âm thứ hai thì rơi vào "phụ nữ".

Tăng Lam nhìn sang cái người đã cười đến đau bụng bên cạnh là Quý Thù mà bất đắc dĩ trả lời “ Đúng vậy, chỉ có hai người phụ nữ chúng em.”

"Thế thì về sớm nhé, bằng không có hai người phụ nữ đẹp như vậy ở ngoài không an toàn, khu vực phụ cận a đại buổi tối rất loạn." Mạc Tiếu Bạch bình tĩnh nói tiếp.

Quý Thù ở một bên nghe được giơ ngón tay cái lên.

"Anh cũng phải về nhà sớm nhé, không nên làm việc mệt quá." Tăng Lam thuận miệng nói.

"Chỉ sợ tối nay là không được, còn nhiều việc chưa làm xong quá.” Mạc Tiếu Bạch nhìn nhìn một chồng văn kiện trên mặt bàn."Buổi tối em vấn phải đến phòng thí nghiệm à?”

"Vâng, chín giờ thì cần đến để tắt phản ứng khí đi. Nhưng nhanh lắm ạ.” Tăng Lam nói rồi nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay.

"Em không lái xe, nên phải chú ý an toàn." Mạc Tiếu Bạch lại dặn dò một lần.

Quý Thù trừng mắt nhìn, "Hai người sắp trở thành một đôi vợ chồng mẫu mực rồi đấy, thật sự là đáng hâm mộ quá đi.”

Tăng Lam cất điện thoại, cười nhạt một tiếng, không định tiếp tục đề tài này.

Chạng vạng, cửa đông A đại đèn đuốc sáng trưng vô cùng náo nhiệt. Trên cùng con đường này hai bên đều lần lượt là khách sạn, mỗi nhà đều chật kín người. Quý Thù nhìn vào một cái quán bán hàng lộ thiên phía bên trong cửa chật kín học sinh đang ngồi cả đám uống bia và ngấu nghiến ăn, nụ cười phát ra từ nội tâm nói: “ Lúc còn tuổi trẻ khẩu vị thật tốt, cậu xem bộ dạng những cô cậu này ăn uống, trông thật có sức sống quá.”

Tăng Lam cũng cười gật đầu: "Đúng vậy, gần như ăn cái gì vào cũng không hề biết đau bụng.” Cô thật sự không thể tiếp nhận thức ăn trong điều kiện vệ sinh như thế này.”

Cũng may cửa hàng Mạnh Ký từ trước tới giờ đều gọn gàng, sạch sẽ như thế, hai người phụ nữ ngồi xuống trước một mâm bún xào, mới ăn một miếng đã thấy cả thế giới thật tốt đẹp.”

"Ôi, thật hoàn hảo là bây giờ có cậu ngồi cạnh tớ ăn bún xào, cuối cùng chữa khỏi bệnh cho tớ rồi. Một đống tuổi trên đầu còn bị cái thất tình làm cho bị thương thành như vậy, tớ đúng là không có tiền đồ mà.” Quý Thù thở dài.

"Chẳng cần biết là khi nào, đồ ăn ngon thì vĩnh viễn cũng không biến vị.” Tăng lam nói.

"Tớ vẫn còn nhớ rõ khi đó cậu cũng ngồi đối diện với tớ y như thế này, thoáng một cái đã là năm năm. Tăng Lam, cậu chẳng thay đổi chút nào. Còn tớ đã hoàn toàn không còn giống trước. Nhưng mà ai cũng có thay đổi đi, cậu xem Cao Hưng, thay đổi của cậu ấy so với tớ cũng chẳng ít hơn.” Quý Thù nói.

Nhắc tới Cao Hưng, Tăng Lam ánh mắt hơi chậm lại.

"Cậu đã làm gì cậu ấy rồi? Tên này dường như biến mất rất lâu rồi. Quý Thù hỏi.

“ Từ lần trước ở nhà cậy ấy, tớ chưa hề gặp lại. Tớ bây giờ cũng không biết cậu ấy thế nào." Tăng Lam thành thật trả lời.

"Nhất định hẹn cậu ấy đến đi, các cậu như thế là không được, không thể phá hỏng cái tam giác sắt của chúng ta." Quý Thù nói xong không đợi Tăng Lam hồi phục liền bấm điện thoại cho Cao Hưng.

"Quý Thù,có việc gì thế?" trong điện thoại đầu kia của Cao Hưng có tiếng âm nhạc rất lớn.

"Goi cậu ra đây với tớ, lão nương thất tình." Quý Thù không nói có Tăng Lam.

"A? Chị gái, thất tình mà chị coi là có chuyện hay sao?" Cao Hưng cười hỏi.

"Sao lại không tính, ruột gan đứt từng khúc đấy!" Quý Thù quát.

"Nóng thế, bạn ở đâu, một tý nữa tôi sẽ tìm cậu. Hoạt động của tớ bên này chín giờ kết thúc." Cao Hưng đầu hàng.

"Tôi với Tăng Lam đang ngồi ở Mạnh Ký đây, cậu ở đâu, hoạt động đó có gì thú vị à?” Quý Thù lúc này mới đắc ý đem Tăng Lam khai ra.

"Mạnh Ký, ha ha, đúng dịp quá. Tôi đang ở sân thể dục A đại đây, đem nay công ty của tôi đang tổ chức hội diễn tại sân trường, tôi đang ở đây trông, các bạn ăn xong đến đây luôn đi.” Giọng Cao Hưng rất kích động.

Sân thể dục tấp nập người, chương trình biểu diễn miễn phí trên sân trường luôn luôn là những tiết mục được học sinh hoan nghênh nhất. Một sân khấu lớn lộ thiên với bóng bay vờn quanh, ánh sáng đủ màu, dưới sân khấu cả biển ánh huỳnh quang cổ vũ dập dềnh từng lớp, không khí vô cùng náo nhiệt. Quý Thù lôi kéo tay của Tăng Lam chen lấn lên trước đám người tới hội trường, nhìn thấy Cao Hưng đang ôm bả vai đứng ở khu vực điều khiển, trước mặt nguyên một đám nhân viên gấp rút đi lại, tư thế giống như đang điều kiển cả giang sơn lẫn mọi cảm xúc. Nhìn thấy hai người phụ nữ, anh mỉm cười vẫy tay.

"Thế nào đây, cậu không phải là giám đốc à, sao lại chạy đến tận cơ sở làm chỉ huy rồi?” Quý Thù hỏi lớn tiếng, bối cảnh tiếng âm nhạc bây giờ lớn quá, dư chấn âm thanh làm màng nhĩ cô đau.

Cao Hưng nhìn nhìn cô, lại đưa mắt rơi xuống trên người Tăng Lam, "Vốn là gia cho một quản lý phụ trách, nhưng hôm nay người đó từ chức không làm, tạm thời chưa tìm được người thay thế nên tôi tự mình phải xuất mã vậy.”

Ánh mắt Tăng Lam giao nhau với anh, cười nhạt một tiếng, rồi cũng chẳng biết nói cái gì.

"Nơi này ồn quá, hay là các bạn đi qua bên kia chờ tôi một chút, tôi báo người,khác làm một chút rồi sẽ sang chỗ các bạn.” Cao Hưng nói.

Hai người phụ nữ song song đi tới bãi cỏ phía xa ngồi xuống, gió đầu thu thổi đến một làm thấm lạnh, vừa vặn làm dịu đi sự hành não của tiếng nhạc quá lớn. Quý Thù nắm tóc, thở ra một hơi, "Quả nhiên là lớn tuổi, đối với tiếng nhạc lớn như vậy chỉ cảm thấy đau đầu."

Tăng Lam cũng cười, "Hôm nay cậu cảm thán hơi nhiều." Dùng luôn lời Quý Thù trước đây hay nói, chịu để mình già đi không phải là thái độ mà phụ nữ nên có.

"Ha ha, nói cũng đúng." Quý Thù lập tức tỉnh lại một chút, thuận tiện rời đề tài đi: “ Tớ thấy Cao Hưng không sao, năng lực khôi phục của cậu nhóc này quả thực rất mạnh. Quý Thù nói

"Ừ, như vậy là không còn gì tốt hơn." Tăng Lam trả lời.

" Nhưng cậu cũng đừng để Cao Hưng biết quá sớm, nhỡ lúc cậu ta biết hai người sau sáu tháng sẽ li hôn, khẳng định là sẽ nổi cơn điên.” Quý Thù duỗi hai tay ra làm bộ dạng nhe nanh múa vuốt ra mà nói.

Tăng Lam lại ngây ngẩn cả người, nhìn phía sau lưng Quý Thù, ánh mắt thoáng hiện lên một tia bất đắc dĩ. Quý Thù quay đầu lại, nhìn thấy mặt Cao Hưng trầm mặc, le lưỡi một cái, đúng là họa từ miệng mà ra.

Cao Hưng lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt vô tội như chảng hề phát sinh điều gì, “ A, các cậu đang nói cái gì, cái gì sáu tháng?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.