Hạ Bối ngồi trong phòng nghịch nghịch điện thoại, ngón tay dừng lại ở một bài viết của một trang fanpage: [Tôi lỡ yêu một người, anh ấy lớn hơn tôi 15 tuổi. Quá trình theo đuổi anh ấy rất cực khổ, anh ấy không hề coi tôi là một cô gái. Vì chúng tôi bắt đầu bằng mối quan hệ anh em, thậm chí anh ấy còn nói đùa rằng tuổi của tôi có thể gọi anh ấy bằng “chú” cũng được. Các bạn nghĩ như vậy có đau lòng không? Đương nhiên là đau lòng rồi. Cứ nghĩ chuyện tình của tôi đến đây đã chấm dứt thì anh ấy lại đột nhiên tỏ tình với tôi. Chúng tôi vì vậy mà yêu nhau. Vì vậy tôi viết bài viết này nhằm cổ vũ tinh thần đến những bạn nữ đang trong tình trạng như tôi. Hãy kiên trì và nỗ lực, biết đâu được người ấy cũng sẽ thích lại mình thì sao?]
Hạ Bối đọc xong bài viết này, tinh thần cũng đỡ hơn vài phần. Không phải Mộ Triết và cô cũng giống như bài viết này sao? Vậy tính ra cô vẫn còn cơ hội rồi? Hai người họ chênh nhau tận 15 tuổi mà vẫn yêu nhau được thì chênh nhau 10 tuổi như anh và Hạ Bối thì hẳn là có thể rồi? Nghĩ đến ngày anh cùng Hạ Bối trở thành một cặp, trong lòng cô liền vui vẻ hẳn lên.
“Tiểu Hạ Bối, anh vào được không không?”
“Đ- Được ạ!” Anh ấy đến phòng cô làm gì?
Mộ Triết mở cửa đi vào, trên tay anh cầm theo hộp cứu thương.
Hạ Bối thấy anh có ý muốn giúp mình bôi thuốc liền lên tiếng từ chối trước: “Em tự bôi được. Không cần anh lo đâu.”
“Sao lại tránh mặt anh? Anh làm gì em giận sao?”
“Kh… Không có. Làm gì có chuyện em giận anh?” Hạ Bối bất ngờ. Anh ấy sao lại nói như vậy?
“Thật sao?”
“Thật mà!”
“Tiểu Hạ Bối, lúc sáng bị em hắt hủi thật sự anh rất buồn.” Mộ Triết giả vờ làm bộ mặt buồn tủi. Cô nhóc này xem ra cũng thật dễ lừa.
Hạ Bối ngồi xuống, đưa tay ra cho anh bôi thuốc: “Em xin lỗi. Sau này em sẽ không như vậy nữa!”
Mộ Triết khẽ cười: “Chiều nay em đi thi IELTS?”
“Không hẳn là thi. Em đến đó để test trình độ để đầu tháng 7 thi.”
“Chăm học như vậy. Ước mơ của em lớn lắm sao?”
Hạ Bối lắc đầu: “Em cũng không biết nữa. Em thích làm bác sĩ nhưng em lại rất sợ máu.”
“Không sao, lớn lên một chút sẽ biết mình nên chọn ngành nào thôi.”
Hạ Bối không nói gì chỉ gật đầu đáp lại. Lồng ngực của cô lúc này cũng nhẹ nhõm hẳn.
Buổi chiều, Hạ Bối được Hạ Sáng Dương đưa đến trung tâm Anh Ngữ. Cô tạm biệt anh trai rồi đi vào bên trong. Hạ Sáng Dương cùng Mộ Triết đi đến sân bóng rổ gần đó.
Mộ Triết nhìn mấy quả bóng rổ trong đầu dường như nhớ đến chuyện nào đó. Anh quay sang nhìn Hạ Sáng Dương: “Lần trước cậu nói Hạ Bối được miễn giảm môn thể dục. Em ấy bị bệnh sao?”
“À chuyện đó hả?” Hạ Sáng Dương uống một ngụm nước, tiếp tục nói: “Gần cuối học kì 2 năm lớp 7, Bối Bối bị gãy xương bả vai trái do bị bạn thân đẩy ngã xuống cầu thang. Tuy phục hồi từ lâu nhưng di chứng của đợt đó làm cho bả vai trái em ấy không thể cầm nắm được vật nặng. Ba mẹ sợ môn thể dục quá sức với Bối Bối nên mới đề nghị nhà trường miễn giảm môn thể dục.”
“Bị bạn thân xô ngã?” Mi mày anh nhíu lại.
“Ừm, cô bé đó thành tích học khá tốt nhưng nhìn chung vẫn còn kém xa Bối Bối nên mới ghen tị. Năm đó gia đình mình rất tức giận còn muốn gửi cô bé đó vào trại giáo dưỡng vài tháng nhưng Bối Bối không chịu. Tính tình của Bối Bối xưa nay rất hòa đồng, nhờ vụ việc lần đó mà cũng trầm tính hẳn ra.”
“…”
–
Hạ Bối đứng trước cổng trung tâm đợi anh trai đến đón. Lần test thử này kết quả không giống như mong đợi của Hạ Bối. Môn tiếng anh là thế mạnh của cô, ba mẹ đã cho cô theo học trung tâm từ bé, cũng tiếp xúc nhiều giáo viên nước ngoài. Vậy mà điểm lại không giống như cô mong đợi.
Hạ Bối mệt mỏi ngồi thụp xuống đất, bụng của cô vẫn còn rất đau. Đôi lúc Hạ Bối rất ganh tị với những cô gái dù cho tới kì cũng không hề có dấu hiệu đau bụng kinh.
“Hạ Bối?” Viên Hạo đi lại chỗ Hạ Bối. Quả đúng như dự đoán, đúng thật là Hạ Bối. Nhưng cậu ấy bị gì vậy? “Cậu không khoẻ sao?”
Hạ Bối ngẩng đầu nhìn Viên Hạo: “Có chuyện gì sao?”
“Không hẳn. Vô tình thấy cậu nên mới lại hỏi thăm thôi.” Viên Hạo nhìn biển trung tâm Anh Ngữ rồi nhìn Hạ Bối: “Vừa học xong sao?”
Hạ Bối hờ hững ừ đáp lại.
“Ừm… Tay cậu đã bớt đau chưa?”
“Còn đau nhưng không đến nỗi.” Cô thuận miệng hỏi thăm: “Cậu đang đi chơi sao?”
“…” Viên Hạo muối mặt, trông anh giống đang đi chơi lắm sao?
“Mình đến nhà sách kế bên để mua sách, thấy cậu đứng đây nên mới lại bắt chuyện.” Anh gãi gãi đầu: “Dạo gần đây mình cũng chăm học hành. Cũng nhờ có lời khuyên của cậu.”
“Chúc cậu cuối học kì sẽ đạt được thành tích khá hơn.”
“Cậu định học trường cao trung nào?”
“Nam Vân.”
“…” Trường Nam Vân? Ngôi trường chuyên hàng đầu ở Bạch Sa? Anh có nghe nhầm không? Điểm sàn trường đó lấy cao như vậy, anh làm sao đậu nổi?
“Thật ra nếu cậu chịu cố gắng một chút thì đậu trường Nam Vân không phải không được.” Hạ Bối lên tiếng. Dù thừa biết rằng cậu ta sẽ không đậu nổi trường đó nhưng cô cũng không muốn làm cậu ta lụi tàn ý chí.
“Nếu mình đậu nổi trường Nam Vân thì sao?” Viên Hạo đỏ mặt: “Cậu có thể làm bạn gái mình không?”
“…” Hạ Bối đứng dậy, nhíu mày nhìn cậu ta: “Cậu bị hâm sao?”
“Mình không hâm. Hạ Bối, mình không đủ đẹp… Mình không đủ tốt để lọt mắt mắt cậu sao?”
Hạ Bối không trả lời Viên Hạo. Động lực nào để cậu ta từ kẻ ăn hiếp cô khi bé mà giờ lại chuyển sang theo đuổi vậy?
“Tiểu Hạ Bối, về thôi!” Mộ Triết hạ cửa cổ xe xuống, lãnh đạm nhìn Hạ Bối. Cô nhóc đó sao lại ở cùng cậu nhóc kia nữa rồi?
Hạ Bối vừa nhìn thấy anh khuôn mặt liền đỏ ửng, cô quay ra nhìn Viên Hạo: “Viên Hạo, trẻ con thì nên tập trung học hành, không nên yêu đương.”
“…” Viên Hạo nhìn Hạ Bối ngồi ổn định trên xe cũng không có ý định nán lại lâu. Anh quay người đi vào hiệu sách. Chỉ cần học và đợi đến khi lớn là được chứ gì?
Hạ Sáng Dương nhìn em gái đã ổn định chỗ ngồi ở hàng ghế sau, nhanh chóng khởi động xe chạy đi.
“Bối Bối, mày với cái tên nhóc đó đang hẹn hò à?” Hạ Sáng Dương nhìn Hạ Bối hỏi.
Hạ Bối nhíu mày: “Con mắt nào của anh nhìn ra em và cậu ta đang quen nhau vậy?”
“Không phải sao?” Hạ Sáng Dương nhướng mi: “Hay là mình thích cậu ta?”
“… Anh điên sao?” Hạ Bối vội phản bác: “Cậu ta chỉ là bạn học cùng trường cùng khối thôi.”
“Vậy sao? Rõ ràng mặt mày đỏ bừng khi nói chuyện với cậu ta đó.”
“…” Hạ Bối im bặt. Đúng là mặt cô có chút đỏ nhưng không phải đỏ vì nhìn mặt Viên Hạo. Cô rõ ràng đỏ vì anh ấy mà…
Mộ Triết nãy giờ im lặng quan sát Hạ Bối, anh hững hờ, giọng nói có chút lãnh đạm: “Tiểu Hạ Bối, em biết yêu rồi sao”?