Crush Có Chút Bất Lương - Hạ Bối

Chương 74: Từ đây về sau anh cút ra sô pha ngủ đi!




"Anh không muốn nuôi giặc trong nhà đầu. Hạ Bối, sao em lại sinh tên nhóc này ra vậy..."

Hạ Bối nhíu mày: "Giặc? Anh gọi con của mình là giặc? Mộ Triết, anh đòi em sinh con cho đã rồi giờ anh coi con mình là giặc?"

"..." Trong lòng Mộ Triết đột nhiên có chút rén. Lần trước thấy An Sơ Hạ sinh con gái, lòng anh liền

muốn Hạ Bối sinh con cho mình. Cứ nghĩ sẽ sinh ra một cô công chúa đáng yêu, nào có ngờ đâu lại lòi ra tên tình địch nhỏ này.

Thấy anh không nói gì, Hạ Bối lên giọng chỉnh đốn: "Nếu lần sau em còn nghe anh nói ra những lời này nữa thì anh tự động cuốn gói ra đường ở đi!"

"Hạ Bối... Em nỡ lòng nào đuổi anh ra khỏi nhà sao? Vì thằng nhóc này?" Mộ Triết không phục, tại sao anh lại ra đường còn thằng nhóc này thì không?

"Anh còn dám nói được hả? Tối nay anh ngủ ở ngoài đi. Đừng có vào phòng ngủ với mẹ con em nữa!"

Sau bữa cơm tối, Mộ Triết được vợ trợ cấp chăn gối đặt trước Ở ghế sô pha. Anh bàng hoàng nhìn Hạ Bối:

"Vợ yêu, em làm thật đó hả?"

D)

Hạ Bối hờ hững nhún vai: "Vâng, em không có ý định giỡn!"

"..." Mộ Triết vội vàng níu kéo vợ: "Hạ Bối, anh sai rồi, anh biết lỗi rồi... Ngủ ngoài này lạnh lắm!"

III

-

"Trời đang vào mùa hạ, lạnh lẽo ở chỗ nào?"

"Lạnh lẽo ở trong lòng!"

"Kệ anh!"

Mộ Thiết bất lực nhìn vợ mình bế con trai lên lầu. Anh không ngờ được lại có ngày mình bị thất sủng như hôm nay. Tất cả nguồn cơn đều vì thằng nhóc tên An An đó, thân làm con trai anh mà lại đi cướp vợ của anh.

Hạ Bối bế con lên phòng, nhanh chóng ru con ngủ. Đầu óc đột nhiên nhớ đến cảnh anh ở dưới nhà không ngừng nài nỉ, khuôn miệng Hạ Bối cong lên. Lúc trước còn tưởng kết hôn rồi thì anh ấy sẽ bớt lại cái tính vô liêm, vô sỉ, nào có ngờ được anh còn vô liêm sỉ hơn cả trước khi cưới.

"An An ngoan của mẹ, sau này lớn lên con đừng học theo thói hư hỏng của ba nhé!" Cô bật cười: "Nhất là đừng học thói vô liêm sỉ từ ba con nha. Mộ Triết có thể có nhiều phiên bản nhưng mà người dại khờ, dễ dụ như Hạ Bối thì chỉ có một mình mẹ thôi."

Mộ Triết cô đơn nằm trên ghế sô pha, lòng buồn bực vì bị vợ đuổi ra đây ngủ. Anh chỉ nói lên suy nghĩ của mình thôi mà? Anh chỉ muốn con trai anh lớn thật nhanh để tự lập thôi mà?

Trằn trọc đến nửa đêm mãi không ngủ được, Mộ Triết ngồi bật dậy, không cam lòng ôm chăn gối lên phòng ngủ. Anh nhẹ nhàng mở cửa ra, nhìn thấy vợ con mình đã ngủ say. Lúc này anh mới yên tâm đi vào trong, anh nhẹ nhàng nằm cạnh vợ mình. Sờ thấy làn da lạnh tanh của vợ, lòng anh khẽ xót, An An còn nhỏ, chưa kể thằng nhóc này lại chịu lạnh tốt hơn Hạ Bối. Anh lấy chăn đắp lên người cô, tiện tay cầm chăn phủ lên đầu An An.

Anh lẳng lặng nhìn Hạ Bối, khuôn miệng khẽ cong lên: "Đến giờ vẫn không tin chuyện em là vợ anh."

"Thế ra anh muốn ly hôn rồi hả?" Hạ Bối mở mắt ra nhìn anh, giọng nói bỡn cợt.

"Có chết anh cũng không dám ký tên vào tờ giấy đó!"

"Sau này anh đừng có ghen tuông vô lý với An An nữa. Anh coi có người cha nào như anh không? Thân làm ba mà suốt ngày cứ ghen tuông với con."

"Anh biết rồi..." Mộ Triết ôm vợ làm lòng, đưa mặt úp vào ngực cô: "Nhưng em cũng không được vì con

mà bỏ bê anh. Anh thật sự cảm thấy tủi thân đó!"

Hạ Bối tạch lưỡi: "Sao em giống như đang làm mẹ của hai đứa trẻ vậy nè."

"Ra đường anh là cá mập, ở nhà anh là cá con!" Mộ Triết nhìn cô: "Hạ Bối, anh yêu em, thật sự rất yêu em!"

"Ừm, em cũng không ngừng yêu anh được, đành phải cùng anh sống đến hết đời thôi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.