Crush Có Chút Bất Lương - Hạ Bối

Chương 72 - Chương 72




“Hai đứa sau này nhớ cẩn thận một chút. Mấy cái dấu hôn đó người lớn nhìn vào ngứa mắt lắm!”

Mộ Triết rời khỏi nhà Hạ Bối, anh chạy xe đi đến một cửa hàng hoa. Tỉ mỉ lựa từng cây hoa, Hạ Bối không thích hoa hồng, loài hoa cúc dại mới chính là hoa mà cô thích. Sau khi đặt hoa xong, anh lái xe đến quảng trường Đỏ thương lượng mới đám đông ở đây. Anh mong cô sẽ thích món quà đặc biệt này!

Buổi tối, Hạ Bối đứng trước gương soi, chăm chú chỉnh lại áo quần. Cô mỉm cười, tỏ ý hài lòng với bản thân hiện tại. Vừa đi xuống nhà đã nhìn thấy anh ngồi chờ sẵn ở dưới. Cô mỉm cười:

“Anh đến lâu chưa?”

Mộ Triết nhìn cô, khuôn miệng khẽ cong lên: “Anh cũng vừa mới đến! Hạ Bối hôm nay xinh quá!”

“…” Cô định đáp lại lời khen của anh nhưng lại thấy ba Hạ đang nhìn mình nên cô cũng không dám làm gì. Hạ Bối nhìn ba mẹ: “Con xin phép ạ!”

Mẹ Hạ vui vẻ: “Hai đứa cứ tự nhiên đi đi!”

Hạ Bối chào ba mẹ, cùng anh rời khỏi nhà. Nhìn bộ vest màu xám mà anh đang mặc, Hạ Bối bật cười:

“Lúc sáng bảo anh khoác áo vest vào, rõ ràng anh nằng nặc không chịu. Vậy mà bây giờ anh lại mặc vest.” Cô khoác tay anh, gặng hỏi: “Bộ hôm nay có chuyện gì quan trọng hả? Sao anh lại mặc vest vậy?”

“Không phải Hạ Bối khen anh mặc vest trông đẹp trai hơn sao?”

“Cơ mà đi chơi với em thì cần gì phải mặc vest?”

“Hôm nay anh thích mặc!”

Mộ Triết lái xe Hạ Bối đi ăn ở một nhà hàng Âu, cô có chút khó hiểu, thường ngày anh ấy không thích đến những nơi như thế này dùng bữa. Tại sao hôm nay lại trịnh trọng như vậy?

Thấy cô không chịu ăn khẩu phần của mình, anh vội mở lời hỏi han: “Đồ ăn không hợp khẩu vị em à?”

“Không có! Chẳng qua là hôm nay nhìn anh hơi lạ…”

“Hơi lạ sao?” Anh cười cười: “Đúng là hôm nay anh có chút hơi lạ thật!”

“Bộ anh có chuyện gì giấu em sao? Cái người tên Liễu Giai kia lại gây khó dễ cho anh nữa hả?”

“Một lát sẽ kể em nghe. Còn giờ thì tiếp tục ăn đi!”

“…”

Sau khi dùng bữa xong, Mộ Triết lái xe đưa cô đến quảng trường Đỏ. Anh cầm trên tay bó hoa cúc dại, giơ ra trước mặt cô: “Tặng em!”

“…” Hạ Bối nhận lấy bó hoa, khuôn mặt khó hiểu: “Sao lại tặng hoa cho em?”

“Tự nhiên hôm nay muốn tặng! Chúng ta đi dạo một chút ha?”

Hạ Bối còn đang không hiểu chuyện gì thì bị anh cầm tay dẫn đi. Hạ Bối vui vẻ nhìn bó hoa cúc dại trên tay, khuôn miệng không cười mỉm cười. Bó hoa này thật sự rất đẹp!

“Em thích không?”

Hạ Bối cười cười: “Rất thích ạ!”

Mộ Triết dẫn cô đến khu vực trung tâm quảng trường, nhìn đám đông phía trước, khuôn miệng anh khẽ cười.

“Hạ Bối có muốn xem người ta tỏ tình không?”

“Hửm? Ở đâu?”

Anh hếch cằm về đám đông phía trước: “Nghe nói phía trước đang có chương trình ghép đôi đường phố.”

Hạ Bối vui vẻ cùng anh đi lại chỗ đó. Vừa mới đi lại, mọi người đã nhanh chóng nhường đường đi cho cô. Hạ Bối tỏ ra ngại ngùng, sao bọn họ lại nhường đường cho cô vậy?

“Chị gái, tặng chị hoa nè!”

“… Cảm ơn!” Hạ Bối nhận lấy bông hoa hồng từ người kia. Cô còn chưa kịp lên tiếng hỏi nguyên do thì lại có thêm vài người đến đưa hoa cho cô nữa. Mỗi người tặng cô một cành hoa hồng, Hạ Bối khó hiểu nhìn anh: “Em…”

“Hạ Bối, em đứng vào bên trong vòng nến kia đi!” Mộ Triết cười cười.

Hạ Bối ngớ người, dùng cho đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo ý của anh.

Mộ Triết lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhung đen nhỏ, anh tiến lại gần chỗ Hạ Bối.

“Thời gian qua thật sự anh rất biết ơn Hạ Bối, cảm ơn em vì đã ở bên cạnh anh, luôn an ủi động viên anh. Cũng xin lỗi em vì một vài chuyện hiểu lầm không đáng có , khiến em đau khổ nhiều năm qua. Anh biết anh có chút hơi lớn tuổi, miệng mồm cũng không khéo ăn khéo nói. Nhưng anh tin anh thừa sức chăm lo cho em cả đời. Từ việc nhà cho đến việc bếp núc, nếu em không làm được thì anh tình nguyện thay em làm. Chăm sóc con cái sau này anh sẽ cố gắng thay em chăm lo…” Anh ngừng lại, mở chiếc hộp nhung ra, giọng nói hơi run run: “Hạ Bối, em có đồng ý làm vợ anh không?”

“…” Hạ Bối cảm động nhìn anh, nước mắt không kiềm được mà tuôn trào. Cô ngồi thụp xuống đất, ôm mặt khóc nức nở. Những giọt nước mắt này không phải là những giọt nước mắt đau buồn mà nó chính là những giọt nước mắt chứa đựng tất cả niềm hạnh phúc của cô. Cô đã chờ ngày này lâu lắm rồi… Chờ ngày anh cầu hôn đã lâu lắm rồi…

Nhìn thấy cô khóc, anh chỉ biết mỉm cười trấn an: “Hạ Bối ngoan nào, em khóc như vậy làm anh thấy bối rối lắm!”

Hạ Bối đưa tay lau nước mắt, hít thở một hơi sâu, khẽ cười nhìn anh: “Đồng ý… Mộ Triết, em đồng ý lời cầu hôn của anh!”

“Đưa tay em nào!”

Cô ngồi dậy, chìa tay mình ra cho anh. Mộ Triết lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, nhẹ nhàng đeo vô ngón áp út của cô. Thời khắc chiếc nhẫn vừa đeo vào tay cô, trái tim anh liền nhẹ nhõm hẳn ra. Cuối cùng thì mong ước của anh cũng đã trở thành sự thật…

“Hôn đi… Hôn đi… Hôn đi…”

Đám đông xung quanh nhiệt liệt reo hò, cổ vũ. Mộ Triết cũng không ngần ngại cúi đầu hôn môi cô. Hạ Bối ôm anh, cùng anh khoá môi nhau giữa chối đông người.

“Mộ Triết, em cuối cùng cũng đợi được anh rồi. Cuối cùng em cũng đợi được ngày anh nói lời cầu hôn rồi!”

“Ừm, cuối cùng anh cũng có thể gọi Hạ Bối là vợ rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.