Crush Có Chút Bất Lương - Hạ Bối

Chương 7 - Chương 7




“Bà dì của em đến rồi.”- câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Hạ Bối. Khuôn mặt cô nóng bừng, hốc mắt nhanh chóng đỏ hoe. Cô, cô thật sự rất muốn tìm cái hố để chui vào…

Mộ Triết nhìn thấy bộ dạng mít ước của Hạ Bối liền có chút bối rối: “Đừng khóc, Hạ Bối ngoan đừng khóc. Bên kia có nhà vệ sinh công cộng, em vào đó chờ anh đi.” Như chợt nhớ ra việc gì, anh liền nói tiếp: “Anh đi sau che cho em cho!”

“…” Hạ Bối gật đầu. Cô không ngại bị người ngoài nhìn được, cô chỉ ngại vì bị anh nhìn. Biết thế ở nhà cho rồi…

Mộ Triết đi đằng sau Hạ Bối, dùng thân thể mình che chắn cho cô. Dù gì Hạ Bối cũng chỉ là một cô bé, gặp phải loại chuyện này hẳn là sốc lắm. Đứng trước nhà vệ sinh công cộng, anh nhỏ giọng bảo Hạ Bối đợi mình đi mua băng vệ sinh.

Anh chạy đến cửa hàng tiện lợi gần đó, nhanh chân tìm chỗ bán băng vệ sinh. Đứng ở quầy hàng bán đồ nhạy cảm này, Mộ Triết có chút bối rối, nhiều loại thế này anh làm sao biết Hạ Bối dùng loại nào?

Anh nhìn cô gái bên cạnh, giọng nói có chút gượng gạo: “Xin lỗi, có thể giúp tôi chọn một loại tốt nhất không?”

Cô gái niềm nở hỏi chuyện: “Tất nhiên là được rồi! Anh mua cho bạn gái sao?”

“Tôi mua cho em gái.”

“À… Đây là loại tôi hay dùng. Rất mềm và không có cảm giác vướng víu. Anh xem thử đi.”

“…” Anh nhận lấy món đồ từ tay người kia, thuận miệng nói tiếng cảm ơn. Cũng đâu phải là anh dùng, cần gì phải miêu tả chi tiết như vậy.

Mộ Triết nhanh chóng đến quầy thu ngân để tính tiền. Anh đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ, chết tiệt, ngay cả số di động của Hạ Bối mà anh cũng chưa có. Vậy làm sao để đưa băng vệ sinh cho em ấy đây?

Hạ Bối ngồi trong nhà vệ sinh, đôi mắt đỏ ửng vì sự cố quá mất mặt này. Nhìn mảng màu đỏ dính trên quần lót càng làm Hạ Bối mất mặt hơn, nó còn thấm ra quần ngoài…

“Hạ Bối? Em ở phòng nào vậy? Có anh trai gửi đồ vào cho em này.”

“…” Là anh Mộ Triết sao? “Em, em ở đây!”

Người kia chuyển gói đồ qua khe hở phía dưới, thuận miệng nói: “Em sướng thật. Có anh trai chu đáo như vậy. Thật ghen tị!”

Hạ Bối không nói gì, cầm lấy túi ni long, bên trong là cuốn băng vệ sinh. Khuôn mặt Hạ Bối đỏ bừng, anh ấy mua thật sao?

Mẹ Hạ từng nhắc nhở cô nhiều lần về việc đánh dấu ngày đèn đỏ nhưng Hạ Bối lại lười nên không mấy để ý, mẹ Hạ cũng vì vậy mà lúc nào cũng để băng vào trong cặp cho cô phòng ngừa. Không ngờ được Hạ Bối lại có ngày nhục nhã không biết trốn đâu cho thỏa như hôm nay.

Hạ Bối đi ra ngoài, nhìn thấy Mộ Triết đang đứng đợi mình liền hỏi: “Anh đợi em có lâu không?”

“Không lâu mấy…” Mộ Triết nhíu mày nhìn Hạ Bối: “Em khóc sao?”

Hạ Bối nghe vậy cảm xúc trong lòng như chực chờ trào dâng, khuôn mặt mếu máo, nước mắt trào ra.

Mộ Triết luống cuống: “Sao vậy? Sao lại khóc? Anh làm em giận à?”

Hạ Bối lắc đầu, tiếng khóc bắt đầu lớn hơn. Làm sao cô có thể nói cho anh biết được nguyên nhân khiến cô khóc đây? Không lẽ cô nói rằng vì quá mất mặt nên bức xúc dẫn đến khóc?

Anh thở dài, cô nhóc này vì chuyện đó mà khóc sao?

“Tiểu Hạ Bối ngoan nào. Đừng khóc nữa! Nếu như anh sai thì cho anh xin lỗi.” Anh xoa đầu Hạ Bối, nhẹ nhàng dỗ dành.

Hạ Bối lắc đầu, ngừng khóc: “Anh làm gì có lỗi mà xin. Rõ ràng là do em…”

“Vậy bây giờ còn muốn đi ăn hay không? Hay anh đưa em về nhà ha?”

“Không muốn về… Em đói!” Hạ Bối đỏ mặt. Áo phông mà cô mặc rất rộng, chỉ cần bỏ ra ngoài cũng đủ che gần hết quần rồi. Không sợ người khác sẽ nhìn thấy vết bẩn đó.

“Đi thôi. Quán đó gần đây lắm!” Mộ Triết bật cười. Cô nhóc này có cần phải đáng yêu như vậy không?

Mộ Triết dẫn Hạ Bối đến quán đồ nướng ‘ruột’ của mình. Hạ Sáng Dương cùng Lý Đồng đã đợi ở đó từ sớm. Vừa thấy bóng dáng hai người, Hạ Sáng Dương đã đùng đùng nổi giận.

“Có biết tụi này ăn bao nhiêu món rồi không?”

Mộ Triết nhìn Hạ Bối rồi nhìn Hạ Sáng Dương: “Gặp chút trục trặc nửa đường nên đến trễ.”

Hạ Sáng Dương nhìn tay em gái, có chút đau lòng: “Lại đây anh xem thử.”

Hạ Bối đi lại ngồi cạnh anh trai, ngoan ngoãn đưa tay cho Hạ Sáng Dương xem: “Lúc học thể dục không may bị ngã.”

“Học thể dục? Không phải nhà trường miễn giảm môn đó cho mày rồi à? Bản thân không được vận động mạnh mà cứ đòi học thể dục.”

“Em đói…”

“…” Hạ Sáng Dương thở dài: “Gọi món đi.”

Mộ Triết nhìn Hạ Bối, anh khá để tâm đến câu nói của Hạ Sáng Dương. Bản thân không vận được vận động mạnh? Sức khỏe Hạ Bối kém thế sao?

“Cô nhóc đó là em gái của cậu ta à?” Lý Đồng ghé tai hỏi Mộ Triết.

“Ừm, tên Hạ Bối.”

Lý Đồng tươi cười nhìn Hạ Bối: “Anh tên Lý Đồng, là bạn cùng phòng với Hạ Sáng Dương. Hân hạnh làm quen!”

Hạ Bối lễ phép: “Em tên Hạ Bối. Ở cùng phòng với cái người phiền phức này chắc các anh đã vất cả lắm nhỉ. Thay mặt anh trai, em xin lỗi ạ!”

Hạ Sáng Dương: “…”

Cả bốn người trò chuyện hồi lâu, phục vụ mang đồ ăn ra. Hạ Bối không kiên nể mà ăn phần của mình. Mùi thịt nướng thơm phức thật làm cho cô kìm lòng không đặng.

“Anh hai, em muốn ăn thịt…”

Hạ Sáng Dương lấy thịt heo bỏ lên vỉ nướng, giọng nói có dịu dàng: “Đợi một lát. Thịt chín rồi ăn. Em ăn tạm mì xào hải sản đi.”

“Thịt trên vỉ nhiều như vậy sao lại không cho em ấy ăn?” Mộ Triết nhìn Hạ Sáng Dương hỏi.

“Nhóc con nhà mình bị dị ứng với thịt bò và thịt dê.”

Mộ Triết ồ lên, thuận miệng hỏi thêm: “Ngoài những món đó ra em ấy còn không thích ăn gì nữa không?”

“Không phải không thích mà là dị ứng. Nhóc con đó còn dị ứng với cà phê nữa.” Hạ Sáng Dương ngừng lại, nhíu mày nhìn cậu ta: “Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?”

“Thuận miệng hỏi thăm thôi.” Anh nhìn sang Hạ Bối: “Kén ăn như vậy thảo nào người gầy như que tăm.”

Hạ Bối hờn dỗi: “Là do em bị dị ứng không ăn được chứ không phải vì em kén ăn.”

Mộ Triết à ừ cho qua chuyện. Nhóc con này nhỏ bé như vậy thật sự làm cho người ta luôn muốn bảo vệ.

“Lão Triết, tốt nghiệp xong cậu định ở đây hay trở về Đông Bắc làm việc?” Lý Đồng rót bia vào ly Mộ Triết, thuận miệng hỏi.

Mộ Triết đẩy ly bia ra, cầm lấy ly nước lạnh bên cạnh uống, giọng nói bình thản: “Đương nhiên là về quê làm việc rồi.”

“Cũng đúng. Ngành IT phổ biến ở Đông Bắc. Tiết thật, anh em chúng ta chỉ còn vài tháng nữa là phải chia xa rồi.”

Hạ Sáng Dương nhíu mày: “Đồng Béo hôm nay sao sống tình cảm quá vậy?”

“Chậc… Biết sao được. Tôi chỉ có mỗi mấy cậu là anh em chí cốt. Xa nhau hẳn là nhớ rồi.”

“Nhớ thì gọi điện nhắn tin được rồi.” Mộ Triết gắp thịt heo bỏ vào bát cho Hạ Bối, nói tiếp: “Thỉnh thoảng rảnh rỗi tôi sẽ về đây thăm lại mấy cậu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.