Khuôn mặt Hạ Bối nóng bừng, nhịp tim ngày càng đập rộn ràng hơn.
“Có thật không?” Hạ Bối nhỏ giọng: “Có thật là ôm em sẽ thoải mái?”
“…” Mộ Triết im lặng, anh nhẹ nhàng mân mê lọn tóc ngắn của Hạ Bối, tóc em ấy rất mềm.
“Tiểu Hạ Bối sẽ hợp với tóc dài hơn là mái tóc ngắn đấy.”
Hạ Bối không nói gì. Nếu như anh thích cô để tóc dài thì cô sẽ vì anh mà nuôi dưỡng tóc.
“Liệu chúng ta có thể không?” Hạ Bối cầm nhẹ áo anh, hỏi nhỏ.
“Có thể chuyện gì?”
Có thể làm người yêu không?- câu nói mà Hạ Bối rất muốn hỏi anh lúc này nhưng mà…
“Có thể buông em ra không?” Rất nhiều lần anh ấy đã luôn miệng nói chỉ xem cô như em gái trong nhà. Nếu như Hạ Bối lỡ lời nói ra điều không hay thì sợ rằng hai từ “em gái” này cũng không thể nào giữ được.
Mộ Triết lập tức buông tay, anh nhìn Hạ Bối, khẽ cười: “Xin lỗi vì đã chiếm tiện nghi của em.”
“K- Không có gì đâu ạ!”
“Về phòng ngủ đi. Ngủ ngon!”
“… Vâng.” Hạ Bối nghe lời rời khỏi phòng của Mộ Triết. Có lẽ từ giờ Hạ Bối không còn đường lui nữa rồi…
Mộ Triết tựa đầu vào thành giường, vừa rồi anh đã làm chuyện khùng điên gì vậy? Sao lại có thể vồ vập đi ôm một đứa trẻ chứ? Nhóc con đó hẳn là sợ hãi lắm. Nhưng mà quả thật khi ôm Hạ Bối, tâm trạng trong lòng anh cũng vơi đi vài phần.
“Mộ Triết… Mày không được vô liêm sỉ như vậy. Nhóc con đó chỉ mới 15 tuổi, chưa kể còn là em gái của bạn mày… Mày nhất định không thể đi quá giới hạn với em đấy được.” Anh lẩm bẩm rồi lại thở dài.
Hạ Bối trở về phòng, mệt mỏi nằm xuống giường. Trong lòng cô lúc này rất khó chịu, rõ ràng Hạ Bối và anh là chuyện không thể nào…
“Hạ Bối, anh ấy chỉ xem mày là em gái nhỏ thôi. Trong mắt người ta, mày chỉ là một cô nhóc… Đừng ảo tưởng nữa… Anh ấy và mày… Sẽ không thể nào yêu nhau đâu…”
–
Hạ Bối ngồi nhìn cây cối bên ngoài cửa sổ, hết tiết này là đến tiết học thể dục. Hạ Bối vẫn được trường ưu ái miễn học nhưng cô cũng không thể không có mặt ở đó được.
“Dạo này cậu nghĩ ngợi gì mà lắm thế?” Viên Hạo đặt hộp sữa đậu xuống bàn cho Hạ Bối. Dạo này cô ấy rất hay không tập trung vào bài giảng.
“…” Hạ Bối nhìn hộp sữa trên bàn, không nóng không lạnh nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Viên Hạo mỉm cười.
Trong giờ học thể dục, Hạ Bối ngồi cạnh thùng đựng bóng để xem mọi người học thể dục. Giáo viên chia ra hai bên nam nữ, nam bóng rổ, nữ bóng chuyền. Chỗ Hạ Bối khá gần sân bóng rổ, cô thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Viên Hạo chơi bóng. Cậu ta chơi bóng rổ rất giỏi.
Viên Hạo biết rằng Hạ Bối đang theo dõi mình nên cũng nhân cơ hội thể hiện chút bản lĩnh. Anh không tự tin ở mảng gì nhưng với thể thao thì lại vô cùng tự tin.
“Con Hạ Bối đó nhìn đúng là đáng ghét thật. Trai trong khối đều bị nó mê hoặc hết rồi.”
“Chán thật, đến cả Viên Hạo cũng thích cậu ta.”
“Có nên nệm bóng vào mặt nhỏ đó không?”
“…” Viên Hạo vô tình nghe thấy đoạn đối thoại kia. Anh giả vờ đi đến bên Hạ Bối, quả bóng chuyền bay tới, anh nhanh tay đưa tay ra chặn lại. Viên Hạo nhăn mặt, lực đánh này không hề nhẹ nhàng chút nào.
“Cậu điên sao? Chắn giúp tôi làm gì?” Hạ Bối tức giận nhìn cậu ta. Phần da giữa cánh tay của Viên Hạo nhanh chóng ửng đổ một mảng lớn. Cô lo lắng nhìn anh: “Tôi đưa cậu đến phòng y tế.”
“Ừm…” Viên Hạo cười cười, mấy khi được cô ấy quan tâm lo lắng. Tính ra anh còn phải cảm ơn ngược lại mấy bạn nữ kia rồi.
Hạ Bối cùng Viên Hạo đi đến phòng y tế. Cô đưa mắt nhìn xuống cánh tay của cậu ta, vết bầm dần hiện ra. Nghiêm trọng đến vậy sao?
“Cô ơi, bạn ấy bị thương rồi…”
“Chỉ là vết bầm thôi phải không? Em lại tủ đằng kia lấy bình xịt xịt cho bạn đi. À nhớ xịt xong thì dán miếng giảm đau vào.”
“Vâng.”
Hạ Bối đi lại tủ thuốc lấy bình xịt giảm đau cùng vài miếng dán đi lại chỗ Viên Hạo.
“Bỏ cái tay ra coi. Bộ cậu không biết đau à? Nắm gì mà chặt vậy?” Hạ Bối nhíu mày. Nào giờ có ai lại đi nắm chặt vết thương như cậu ta chứ.
Viên Hạo ngoan ngoãn buông tay ra. Hạ Bối cầm lấy cổ tay Viên Hạo, nhẹ nhàng xịt thuốc lên vết thương. Khuôn mặt Viên Hạo ửng đỏ, khoảng cách này cũng thật quá gần rồi.
“Đau không?”
“…”
“Bộ bị đau đến mức câm luôn rồi à?” Cô khó chịu.
“Đau…”
Hạ Bối nhẹ nhàng thổi hơi vào vết thương, dù gì lần đó cậu ta cũng đã giúp cô sơ cứu vết thương. Lần này coi như cô trợ nợ vậy.
Con tim Viên Hạo không ngừng đập rộn ràng, cô ấy liệu có cảm thấy ngại ngừng như anh không?
Cô y tế đưa mắt nhìn hai cô cậu học trò, giọng điệu có chút bỡn cợt: “Hai đứa là người yêu của nhau à?”
“Không ạ!” Hạ Bối nhanh chóng phản bác: “Bọn cháu là bạn cùng lớp!”
“…” Khuôn mặt Viên Hạo lộ ra vẻ thất vọng. Dù thừa biết là vậy nhưng lời nói lạnh lùng của cô ấy không khỏi làm lòng anh khẽ nhói.
“Vậy sao? Trông hai đứa không khác gì người yêu cả.”
“…”
–
Hạ Bối trở về nhà, vừa vào trong nhà đã nhìn thấy Mộ Triết nằm ngủ ở ghế sô pha. Cô rón rén đi lại chỗ anh, khuôn mặt lúc ngủ cũng không kém sắc là bao. Quả đúng mà nam thần!
Hạ Bối ngồi xuống, lặng lẽ quan sát anh. Lông mi anh ấy dài thật! Mũi cũng rất cao nữa… Hạ Bối khẽ nuốt nước bọt, cô lấy hết can đảm đưa tay chạm nhẹ lông mi của anh. Cô nhẹ nhàng lướt xuống cánh mũi, rồi tới cánh môi anh. Môi anh ấy rất mềm…
“Anh Mộ Triết…” Hạ Bối thủ thỉ hỏi nhỏ.
Không thấy phản hồi từ người kia, Hạ Bối bắt đầu làm càng hơn. Cô đưa tay đặt lên vùng mắt anh, khuôn mặt từ từ tiến gần hơn với mặt anh. Hạ Bối nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi anh, chầm chậm, chầm chậm hôn anh.
“Bối Bối, về rồi à?” Tiếng nói của Hạ Sáng Dương từ trên lầu truyền xuống.
Hạ Bối nhanh chóng ngồi thẳng dậy, đưa tay chạm vào môi mình. Khuôn mặt cô đỏ bừng, cô, cô vừa làm cái hành động điên khùng gì vậy? Hạ Bối quan sát Mộ Triết, cũng may là anh ấy vẫn còn đang ngủ. Hạ Bối nhanh chân chạy lên phòng, thẳng thừng lướt ngang qua người anh trai.
“Này…” Hạ Sáng Dương bị em gái lơ đẹp, liền có chút bực bội: “Đến cả chào anh trai cũng không thèm chào. Thật là…”
Mộ Triết từ từ mở mắt, tay anh chạm lên môi mình, nụ cười gian xảo hiện lên trên khuôn miệng. Cô nhóc đó quả thật rất đáng yêu mà…
“Mềm thật…”
“Cái gì mềm?” Hạ Sáng Dương nhìn Mộ Triết hỏi.
Mộ Triết nhún vai: “Đương nhiên là ghế sô pha nhà cậu mềm rồi.”
Hạ Sáng Dương nhíu mày: “Cậu bị hâm à? Ngủ quá nên lú hay gì?”
Anh bật cười: “Có lẽ là bị hâm nhưng cũng có thể là do ngủ nhiều nên bị lú.”
“…” Tên điên này!