Hạ Bối cùng Mộ Triết trở về nhà, ba Hạ vừa nhìn thấy Hạ Bối đã đau lòng.
“Tay ổn hơn chưa?” Dù đã nghe vợ nói con gái cưng bị thương ở tay nhưng gần hai tháng nay ông bận rộn quá không về nhà được. Lúc về thì Hạ Bối đã về quê ở với bà.
Hạ Bối kéo hành lý vào trong, vui vẻ trả lời: “Chăm bôi thuốc trị sẹo sẽ ổn thôi.”
Mẹ Hạ nhìn con gái: “Lên phòng thay đồ đi.”
Hạ Bối dạ một tiếng rồi đi lên lầu.
“Cháu xin phép mang hành lý em ấy lên ạ.” Mộ Triết lễ phép.
Ba Hạ gật đầu nhìn cậu ta. Sau khi nhìn bóng dáng Mộ Triết khuất dần, ông quay ra nhìn vợ.
“Cậu nhóc này quả thật là một đứa trẻ đáng thương.”
“Ừm.”
Mộ Triết đem hành lý bỏ vào góc phòng cho Hạ Bối, anh tỉ mỉ quan sát cô nhóc. Chỉ mới hơn một tháng mà trông cô nhóc này có chút khác biệt.
“Tiểu Hạ Bối, hình như em cao lên thì phải.”
“Vậy ạ?” Hạ Bối vui vẻ: “Em mong đến khi ngừng phát triển sẽ cao đến 1m70.”
“Để làm gì?”
Hạ Bối nhún vai: “Không biết nữa, có lẽ không khí trên đó ôn hòa hơn chăng?” Thật ra cô cũng chỉ muốn nhìn anh cho đỡ mỏi cổ hơn thôi. Anh trai Hạ Bối cao 1m82 nhưng anh ấy lại còn cao hơn Hạ Sáng Dương một đoạn. Đoán chừng chắc tầm 1m86. Cao như vậy mà Hạ Bối chỉ mới 1m60.
“Nghe nói gần đến kỳ thi chuyển cấp phải không?”
“Dạ. Giữa tháng 8 sẽ tổ chức thi chuyển cấp.”
“Tiểu Hạ Bối đã ôn bài để thi chưa?” Anh nói thêm: “Thành tích học tập của anh khá tốt, lại còn có kinh nghiệm gia sư. Nếu em cần thì có thể hỏi anh.”
Hạ Bối bối rối nhìn anh: “Em được tuyển thẳng nên không cần thi…”
“…” Sao anh có thể quên cô nhóc này là học bá chứ?
“Cơ mà dù gì cũng cảm ơn anh…”
“Ừm… Em nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Hạ Bối sai khi tắm rửa, liền nhanh chân ngả người lên giường ngủ. Đột nhiên trong đầu Hạ Bối nảy ra một ý nghĩ, nếu như cô học không giỏi thì bây giờ đã được anh ấy dạy học cho rồi.
Hạ Bối ngủ đến tận buổi chiều, cô mệt mỏi ngồi dậy. Ngủ quá lâu khiến đầu có chút nhức. Hạ Bối xuống nhà, trong bụng có chút đói. Cả ngày chỉ ăn mỗi bát mì sao có thể không đói được.
“Dậy rồi sao?” Hạ Sáng Dương nhìn em gái hỏi.
“Ba mẹ đâu?” Hạ Bối hỏi.
“Ra ngoài rồi. Đói chưa? Anh dẫn đi ăn.”
“Ừm… Anh Mộ Triết đâu ạ?”
“Nghe điện thoại ngoài sân.”
Hạ Bối ồ một tiếng. Đi lại ngồi cạnh anh trai, nũng nịu: “Tự nhiên em muốn ăn dâu tây.”
“Trong tủ lạnh có.”
“Lười đi quá à…”
“Bộ tay chân bị liệt à?” Hạ Sáng Dương bực bội. Anh bỏ điện thoại sang một bên, ngồi dậy đi lại tủ lạnh lấy dâu tây cho Hạ Bối.
Hạ Bối vui vẻ nhận lấy hộp dâu từ tay anh trai.
Mộ Triết đi vào nhà, nhìn thấy Hạ Bối mi tâm liền dãn ra.
“Tiểu Hạ Bối dậy rồi? Đói chưa? Chúng ta đi ăn ha?”
“Vâng ạ…” Quả nhiên là bạn thân của nhau. Hai người đề ăn nói hệt nhau.
–
Ba người đi đến một nhà hàng nhỏ để dùng bữa. Nhà hàng chuyên về hải sản nên Hạ Bối cực kì thích thú. Cô từ nhỏ đã rất thích ăn hải sản.
“Nhóc ăn gì?” Hạ Sáng Dương hỏi.
“Đồ nướng với lẩu ha?”
Hạ Sáng Dương gọi món. Nhóc con nhà anh cực kì thích hải sản, đặc biệt là khô mực nướng.
Hạ Bối lén nhìn Mộ Triết, từ nãy đến giờ anh ấy rất lạ. Cảm giác như đang gượng gạo trò chuyện, bộ có chuyện gì làm anh không vui sao?
“Anh có chuyện buồn sao?”
Mộ Triết nhìn Hạ Bối, cười nhẹ: “Không có. Cảm ơn Hạ Bối lo cho anh nha.”
“…”
–
Hạ Bối nằm trên giường, rõ ràng là anh ấy không vui sao lại nói dối cô chứ? Hạ Bối không chịu được liền ngồi dậy đi đến phòng của anh. Cô lấy hết can đảm để gõ cửa.
“Anh Mộ Triết, em vào được không.”
Bên trong không có chút phản hồi, trời cũng đâu quá trễ không lẽ anh ngủ sớm? Nhưng mà đèn phòng vẫn còn bật mà? Hạ Bối không kìm lòng được, bèn lén lút mở cửa đi vào. Bên trong không thấy bóng dáng của anh, Hạ Bối có chút lo lắng. Anh ấy đâu rồi nhỉ?
“Cạch…” tiếng mở cửa phát ra, Hạ Bối nhìn theo tiếng động, Mộ Triết cả người không mặc đồ chỉ quấn mỗi khăn tắm ở ngang hông. Cô gái nhỏ mặt màu đỏ bừng, đưa tay che mặt, quay người vào tường.
“Em xin lỗi… Em chưa thấy gì hết…”
“…” Mộ Triết cũng có chút bất ngờ, không nghĩ nhóc con này lại tự ý vào phòng anh: “Chờ anh một lát nhé?”
Hạ Bối không đáp lại, vẫn cố chấp với bức tường.
Mộ Triết quay trở lại phòng tắm, nhanh chóng thay đồ. Khuôn miệng anh khẽ cong lên, bộ dạng mắc cỡ của Hạ Bối cũng thật đáng yêu.
“Tiểu Hạ Bối có chuyện muốn nói với anh sao?”
“…”
“Anh thay đồ xong rồi.”
Hạ Bối lén quay đầu lại nhìn, quả thật đã thay đồ rồi. Kì lạ, Hạ Bối không phải chưa nhìn thấy thân thể con trai, Hạ Sáng Dương vẫn thường phè phỡn thân thể trước mặt cô nhưng khi nhìn thấy anh ấy như vậy, cả người Hạ Bối nóng bừng như lửa đốt.
“Em lại đây ngồi đi.”
Hạ Bối nghe lời, đi lại ngồi lên ghế.
Mộ Triết ngồi trên giường, đối diện với Hạ Bối, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Rõ ràng anh đang có chuyện không vui… Sao phải giấu diếm?”
“Hạ Bối đang lo lắng cho anh sao?” Mộ Triết mỉm cười.
Hạ Bối gật đầu: “Nhìn anh không vui, em cũng không vui.”
“Đúng thật là anh đang gặp phải chuyện không vui. Nhưng anh không kể cho em nghe được.”
“Khó nói lắm sao?”
“Thật ra… Anh nợ một số tiền rất lớn.”
Hạ Bối bất ngờ, không nghĩ anh lại gặp khó khăn như vậy.
“Anh… Anh nợ bao nhiêu?”
“Rất nhiều.”
“Em học rất giỏi. Đợi em lớn thêm một chút sẽ kiếm tiền giúp anh trả nợ.”
Mộ Triết bật cười, cô khóc có cần phải nghiêm túc đến vậy không? Anh cũng chỉ nói đùa thôi mà?
“Xem ra anh đành phải đợi Hạ Bối lớn thôi. Hạ Bối nhớ mau ăn chóng lớn rồi kiếm tiền nuôi anh ha?”
Hạ Bối mỉm cười lập tức gật đầu đồng ý. Chỉ cần anh chờ cô lớn, cô sẽ cố gắng vì anh mà kiếm tiền.
–
Thời gian trôi nhanh chóng đã kết thúc kỳ nghỉ hè. Hạ Bối đã bắt đầu đi học, điều làm cô bất ngờ đó là Viên Hạo. Cô không ngờ được chỉ trong vòng mấy thấy hè mà cậu ta đã thi đỗ trường Nam Vân lại còn học cùng lớp với Hạ Bối.
Hạ Bối bực bội nhìn người bên cạnh, cậu ta sao lại ngồi cùng bàn với cô?
Viên Hạo vui vẻ nhìn Hạ Bối: “Hạ Bối, được học cùng lớp với cậu, tôi rất vui.”
“…” Hạ Bối không thèm nhìn cậu ta. Câu nói của cậu ta khác nào đang nói- “Chúng ta bây giờ có thể cùng đẳng cấp rồi” sao? Nhưng mà cũng phải công nhận, đầu óc Viên Hạo không phải tầm thường. Kẻ bẩm sinh học ngu sẽ không bao giờ vào lớp chọn của trường chuyên chỉ với ba tháng học hè.