Công Tố Viên Của Tôi

Chương 67




"Sơ Nhất?" Kiều An Sâm nghi ngờ gọi, người vừa nãy còn bối rối lập tức tỏ ra hoảng sợ, ngẩng đầu, mở to mắt, ngơ ngác nhìn anh

Kiều An Sâm thuận theo động tác của cô nhìn xuống thì thấy một vật thể không xác định trong góc vali, anh cất bước, muốn tiến lại gần nhìn cho rõ.

"Anh, anh, đừng lại đây!" Sơ Nhất lắp bắp, hai má nóng bừng, vừa xấu hổ vừa lúng túng, trong đầu rối bời, lớp vải nắm chặt trong tay ướt đẫm mồ hôi.

Thấy bóng dáng càng lúc càng gần của Kiều An Sâm, can đảm cũng mất sạch, theo phản xạ, cô bật dậy khỏi mặt đất, nắm chặt thứ trong tay lao vào phòng tắm.

"A a a a!"

Trước mặt Kiều An Sâm không một bóng người, "rầm" một tiếng thật lớn, cánh cửa phòng tắm đóng mạnh lại, Sơ Nhất giấu đầu hở đuôi cảnh cáo anh.

"Anh đừng vào! Em đi toilet!"

Kiều An Sâm: "..."

Sơ Nhất chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như bây giờ, nhìn bộ đồ lót gợi cảm mỏng như cánh ve trong tay, cô hận không thể đánh Trình Lật một trận.

Cô điên rồi mới đi nghe lời Trình Lật???

Sơ Nhất ôm đầu xoay tròn trong phòng tắm, cuối cùng ánh mắt chạm phải thùng rác, cô lập tức duỗi một ngón tay ra, ném mảnh vải kia vào đó, giống như ném thứ gì đó không sạch sẽ, cuối cùng vẫn không yên tâm lấy khăn giấy che lại, đảm bảo rằng không có dấu vết nào lọt ra ngoài.

Làm xong xuôi hết thảy, cô thở dài nhẹ nhõm, mở vòi nước trước bệ rửa mặt, cẩn thận xoa hai tay một lần nữa, nhìn vào gương để chỉnh lại biểu cảm, vỗ nhẹ gò má vẫn còn đỏ bừng, lấy hết can đảm đi ra ngoài.

Kiều An Sâm vẫn đứng đó đợi cô, trong lúc đợi cô, anh tranh thủ sắp xếp lại chiếc vali lộn xộn của Sơ Nhất, treo quần áo của hai người vào tủ, lấy những vật dụng hàng ngày ra.

Tâm trạng vừa mới khôi phục của Sơ Nhất lại bị vỡ vụn khi nhìn thấy anh, mặt cô lại đỏ lên, cúi thấp đầu.

"Thu dọn xong chưa?" Kiều An Sâm ân cần hỏi, không hề nhắc đến biểu hiện khác thường của Sơ Nhất.

"Xong rồi ạ..." Giọng cô như tiếng muỗi kêu, nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.

"Anh đưa em đi xem suối nước nóng bên ngoài, cảnh vật rất đẹp." Kiều An Sâm đẩy vai cô bước ra ngoài, Sơ Nhất bị ép đi hai bước, vượt qua cánh cửa đằng sau, cô đã thấy sân vườn và hồ nước nóng kia.

"Wow..." Chỉ một thoáng, tất cả những thứ lộn xộn đều biến mất, chỉ còn lại sự kinh ngạc trước cảnh tượng trước mặt.

"Ngâm mình trong hồ nước nóng ở đây thật là tuyệt quá đi mất!" Sơ Nhất đi một vòng quanh hồ nước nóng xem xét, khoảng sân trước mặt là không gian thoáng đãng, xung quanh là cây cối, những bụi hoa hồng lớn nở rực cả một góc, màu đỏ màu hồng điểm lẫn với những chiếc lá xanh thẫm.

Hương thơm thoang thoảng của hoa quyện với làn gió, tươi mát trong lành, vừa được ngâm mình tận hưởng dưới dòng nước ấm, vừa có thể ngắm cảnh xung quanh.

Bữa trưa cũng do khu nghỉ dưỡng cung cấp, theo lời nhân viên thì nguyên liệu đều do những hộ nông dân gần đó trồng và giao hàng, nghe vậy, Sơ Nhất cảm thấy rau xanh bình thường không có gì đặc biệt trong miệng bỗng trở nên ngon miệng lạ thường.

Cơm nước xong xuôi, hai người đi dạo trong khu nghỉ dưỡng để tiêu cơm, Sơ Nhất nôn nóng kéo Kiều An Sâm về ngâm suối nước nóng, khoảng ba, bốn giờ chiều, Sơ Nhất thích thú ngâm mình trong nước ấm.

Kiều An Sâm ngồi đó nhìn Sơ Nhất coi hồ nước nóng thành bể bơi, quẫy tay đạp chân ở trong hồ, sau đó thở hổn hển đi về phía anh, ngồi phịch ở bên bờ.

"Mệt quá." Cô thở dài một hơi, Kiều An Sâm lắc đầu không nói gì.

"Hồ nước nóng để em ngâm mình, không phải để bơi."

"Em biết... còn không phải là... không kìm lòng được ư." Sơ Nhất liếc anh một cái, nhàn nhạt nói: "Anh không hiểu bản năng của những người thích thích bơi lội khi gặp nước đâu."

Kiều An Sâm nhớ lại kiểu bơi chó của cô, anh giữ vững thái độ mỏi mắt trông mong với "Người thích bơi lội" là cô.

Ngâm mình dưới hồ nước nóng cực kỳ sảng khoái, tay tựa lên bờ đá, đá cuội lành lạnh, trên khay còn bày đồ uống và trái cây

Sơ Nhất ngẩng đầu thì thấy đàn chim bay trên bầu trời bao la, chao đảo mấy lần rồi khuất hẳn trong rừng sâu.

"Kiều An Sâm, anh nhìn kìa, nơi này có chim!"

"Ừ, nghe nói trên núi còn có thỏ nữa."

"Thật không?" Là một đứa trẻ sống ở thành thị, Sơ Nhất vô cùng hưng phấn, mong đợi nói: "Chúng ta đi bắt đi!"

"Không được." Kiều An Sâm quay lại nói với cô.

Sơ Nhất: "..."

Hai người ngâm mình một lúc đến khi cảm thấy hơi nhức đầu, không chịu nổi nữa mới lên bờ, lúc choàng khăn tắm, Sơ Nhất vẫn còn hơi lưu luyến

"Em muốn ngâm mình trong hồ đến khi thiên hoang địa lão..."

"... Đêm nay hay ngày mai, chúng ta vẫn có thể tới ngâm mình, em muốn ngâm bao lâu tùy thích."

Kiều An Sâm tàn nhẫn phá vỡ tâm hồn trữ tình của cô, ánh mắt lưu luyến của Sơ Nhất trở nên sắc lẹm.

Ngâm một lúc lâu rất buồn ngủ, hơn nữa sáng nay còn phải lái xe cả buổi sáng không được chợp mắt, hai người thay đồ ngủ nằm bẹp trên giường, ai nấy giải trí xong, cả hai rúc vào nhau ngủ một giấc thật ngon.

Không ai đặt báo thức, lúc tỉnh lại, bầu trời đã tối sầm, bên ngoài cửa sổ là một mảng xám đen mờ ảo, tầng mây tỏa ra một thứ ánh sáng yếu ớt, bao phủ núi rừng, cây cối, chỉ còn lại hình dáng lờ mờ của căn phòng, căn phòng càng tối hơn.

Bên cạnh có tiếng hít thở nhẹ nhàng mang theo hơi thở ấm nóng, sau lưng là cơ thể ấm áp, lồng ngực phập phồng vững vàng, Kiều An Sâm ôm cô từ phía sau, hình như nh vẫn chưa tỉnh, Sơ Nhất nhắm mắt lại, yên lặng không nhúc nhích.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô lại ngủ một giấc, không biết đến bao lâu, người bên cạnh cô giống như đã thức dậy, khẽ cựa mình, Kiều An Sâm khẽ buông cô ra, bàn tay chui vào trong lớp quần áo, di chuyển lên trên.

Sơ Nhất không mở nổi mắt, lúc tỉnh lúc mê, nụ hôn ẩm ướt mềm mại dọc theo cần cổ lên gò má, cô ngẩng đầu lên để anh hôn dễ hơn, khoang mũi khẽ "ưm' lên một tiếng.

Bên dưới chăn màn bắt đầu giằng co, cơn buồn ngủ của Sơ Nhất dần biến mất, cô nắm lấy bàn tay đang đặthai bên hông cô của Kiều An Sâm, siết chặt lại.

Hơn nửa mặt của Sơ Nhất vùi trong gối, cô khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn dục vọng đơn thuần.

Động tĩnh trong phòng kết thúc, bầu trời ngoài cửa sổ tối đen, đợi đến khi tiếng hít thở đều lại, Kiều An Sâm đứng dậy bật đèn đầu giường, Sơ Nhất nằm đó, cả người mềm nhũn, vùng da lộ ra bên ngoài có màu hồng nhạt.

"Đi tắm không?" Mặc quần áo tử tế xong, Kiều An Sâm hỏi cô, Sơ Nhất lấy tay che mắt, giọng nói mang theo chút nức nở, như đang làm nũng.

"Em muốn ngâm mình trong hồ nước nóng."

Một chút bất lực thoáng hiện trên mặt Kiều An Sâm, như thể không hiểu tại sao cô lại cố chấp với hồ nước nóng kia đến vậy, dù vậy, anh vẫn cúi người bế cô ra khỏi chăn, lấy khăn tắm che người cô lại.

"Được, bây giờ anh ôm em qua đó."

Cơ thể lại chìm trong dòng nước ấm, Sơ Nhất nhắm mắt, thở dài thỏa mãn, vừa mở mắt ra đã thấy Kiều An Sâm chuẩn bị rời đi, cô lập tức vươn tay nắm lấy ống quần anh.

"Anh đi đâu vậy? Không ngâm mình với em hả?"

"Anh đói rồi, đi đặt cơm." Kiều An Sâm đáp, Sơ Nhất ồ một tiếng, miễn cưỡng buông anh ra.

"Anh đi nhanh về nhanh đấy."

"Ừ."

"Em sẽ nhớ anh." Cô trông mong nói, Kiều An Sâm dừng lại, khuỵu gối ngồi xổm ở mép hồ, vươn tay giữ lấy cằm cô, cúi xuống.

Nụ hôn này vừa sâu vừa lâu, đến khi Sơ Nhất cảm thấy mình sắp không thở nổi, đầu óc choáng váng, Kiều An Sâm mới buông cô ra, anh bình tĩnh nhìn cô một lát rồi lại mổ lên môi cô một cái.

"Được rồi, ngoan ngoãn ở đây đợi anh."

Anh khẽ nói, Sơ Nhất bị hôn đến nỗi đầu óc choáng váng, chỉ biết ngây ngốc nhìn anh, Kiều An Sâm nhìn cô vài lần, đột nhiên bật cười.

"Ngốc." Anh vỗ nhẹ lên đầu cô, sau đó đứng dậy rời đi.

Sơ Nhất: "..."

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đàn ông vừa ăn mặn một lần liền bùng nổ hormon sao???

Cô ôm ngực, trái tim dưới lồng ngực đập dữ dội.

Sơ Nhất hít một hơi, cảm thấy Kiều An Sâm trêu người quá đáng.

Quá đáng lắm!

Quang cảnh ở ngoài sân về đêm khác hẳn ban ngày, những chiếc đèn lồng nhỏ nhắn treo trên cây trong góc, gió đêm mang hương hoa đến, hình như có tiếng ếch nhái kêu, phía trên đỉnh đầu, bầu trời đầy ắp những ngôi sao nhỏ.

Có điều, dù cảnh đẹp đến đâu, một người ngắm cũng không thú vị, ngâm mình trong hồ một lát, Sơ Nhất nghe thấy tiếng động ở căn phòng bên ngoài, cô đứng dậy.

Vừa mở cửa ra, cảnh tượng trong phòng lập tức hiện ra, Sơ Nhất dừng chân, nhìn c cảnh tượng trước mặt.

hằm chằm

Trước mặt cô là ánh đèn mờ ảo, chiếc bàn trên sân thượng ngoài cửa kính sát sàn cách đó không xa bày biện đầy đồ ăn, bên trên đặt một bó hoa hồng lớn, điểm thêm vài ngọn nến, làm nổi bật nên cảnh núi rừng sau lưng, đẹp ngoài sức tưởng tượng.

Kiều An Sâm bưng bánh kem đứng đó.

"Sơ Nhất, sinh nhật vui vẻ."

Anh khẽ nói, dưới ánh đèn, ánh mắt anh nhìn cô trở nên rất đỗi dịu dàng và tình cảm, Sơ Nhất vịn khung cửa, trong nháy mắt, viền mắt đã đỏ lên.

Một năm qua, đối mặt với sự lãng mạn và sự bất ngờ mà Kiều An Sâm dành cho cô, Sơ Nhất không hề khóc, nhưng lúc này, chỉ một câu nói đơn giản của anh cũng khiến mắt Sơ Nhất đỏ hoe.

Sự tiếc nuối bấy lâu nay đã được bù đắp vào giờ phút này.

Sơ Nhất luôn nói mình không để bụng, dù sao quá khứ cũng đã qua, nhưng sự chờ đợi trong vô vọng và nỗi mất mát đêm đó luôn là khoảng trống trong tim cô, chỉ là bị thời gian vùi lấp dưới đáy lòng mà thôi.

Nhưng bây giờ, cuối cùng nó cũng đã biến mất.

"Kiều An Sâm, cảm ơn anh." Cô cố để mình không khóc, bước tới ôm chặt lấy anh.

"Được rồi, được rồi." Anh vỗ nhẹ vào lưng cô, giọng nói dịu dàng xen chút bất lực.

"Em đi thay quần áo đi, ướt hết anh rồi."

"Em mặc kệ ư ư ư."

"Anh cầm bánh kem bằng một tay, sắp rơi mất rồi."

"A!" Nghe vậy, Sơ Nhất lập tức buông anh ra, nhìn bánh kem trên tay phải anh, lo lắng quấn chặt khăn tắm.

"Quần áo anh ướt không sao, nhưng bánh kem không được phép có vấn đề gì!"

"...Được rồi, đi thôi."

Những món ăn trong bữa tối vẫn rất ngon miệng, núi non bên ngoài hòa cùng gió đêm tạo thành bầu không khí mát mẻ, yên tĩnh, khác hẳn với nhịp sống hối hả ở thành phố, yên tĩnh như thể cả thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Ăn tối, cắt bánh kem xong, Sơ Nhất chắp tay cầu nguyện, lắng nghe Kiều An Sâm hát chúc mừng sinh nhật, khi bài hát kết thúc, cô mở mắt ra, phồng má thổi tắt ngọn nến.

"Nếu điều ước có thể thành hiện thực, hy vọng Sơ Nhất và Kiều An Sâm có thể bên nhau mãi mãi, không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ rời xa nhau.Đến khi cả hai cùng già đi, tóc bạc trắng, đi đứng khó khăn, hai vợ chồng sẽ ngồi trước nhà phơi nắng cùng nhau, nắm tay nhau đi dạo trong công viên, cùng nhau chơi đùa với con cháu."

Điều ước của tôi có thể hơi dài, nếu lần này không nghe kịp cũng không sao, năm sau tôi lại ước thêm một lần nữa.

Một ngày nào đó, nó sẽ trở thành hiện thực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.