Công Tố Viên Của Tôi

Chương 66




Có trùm phá hỏng bầu không khí Kiều An Sâm ở đây, Sơ Nhất không thể làm bộ làm tịch được nữa, cô mím môi, giơ chân lên đá người trước mặt một cái.

"Anh lấy giúp em ly nước, lạnh một chút, cảm ơn anh."

Kiều An Sâm khựng lại, đang định nói không phải em vừa mới uống rồi sao, nhưng trực giác của đàn ông lại bảo anh nên ngậm miệng.

Một lát sau, anh chậm rãi ừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài rót nước cho cô.

Chuyện này tạm bỏ qua, kết quả là tết năm nay vẫn không được yên ổn, sau khi từ nhà bố mẹ chồng trở về, hai người về nhà Sơ Nhất để chúc Tết như thường lệ.

Họ hàng thân thích đều có mặt, bọn họ hiển nhiên tiêu điểm, vẫn về chủ đề trẻ con, lần này Sơ Nhất không hiền như trước nữa, cô cười cười, không mềm không cứng nói.

"Chưa, không sinh, không vội."

"Cháu với An Sâm cũng lớn tuổi rồi, sao lại không vội được..." Người nói chuyện là một người dì từ xa tới chơi, nghe thấy câu trả lời của Sơ Nhất thì không nhịn được lên tiếng, người bên cạnh thoáng thấy sắc mặt của Sơ Nhất bèn khuých một cái.

Tiếng nói im bặt, tình huống có chút khó xử, bà Văn Phương nhìn quanh bàn một vòng, vội vàng lên tiếng hòa giải.

"Nào, nào, nào, mọi người ăn đi, đây là móng heo em hầm cách thủy suốt cả trưa mới được đấy, mau nếm thử đi."

Bữa tiệc kết thúc, họ hàng lần lượt rời đi, sau khi tiễn khách xong, bà Văn Phương liếc nhìn Sơ Nhất đang ngồi trên sô pha, nghiêm mặt nói với cô.

"Theo mẹ qua đây."

Cả hai người đều ngẩng đầu lên, bà Văn Phương cười trấn an Kiều An Sâm, sau đó lại đưa mắt về phía Sơ Nhất, trừng mắt nhìn cô.

Sơ Nhất chậm chạp đứng lên, đi theo bà vào phòng.

Mẹ cô còn khóa trái cửa lại.

"Con sao vậy? Định không sinh con thật sao?" Bà quay đầu nhìn Sơ Nhất, hai tay chống nạnh, cau mày hỏi.

"Mẹ, sao mọi người cứ mãi hỏi con câu này thế, chẳng lẽ kết hôn xong phải sinh con ngay sao?" Sơ Nhất vô cùng hoang mang, phiền não lẫn chán chường.

"Mẹ không biết hiện giờ người trẻ như bọn con nghĩ gì, nhưng thế hệ của bọn mẹ đều như vậy, chuyện ưu tiên hàng đầu sau khi kết hôn chính là sinh con." Bà Văn Phương dứt khoát nói.

"Với cả... con và An Sâm kết hôn gần hai năm rồi vẫn không có động tĩnh gì, mọi người quan tâm chuyện này không phải hết sức bình thường sao?"

"Nhưng bây giờ có nhiều cặp vợ chồng không muốn sinh con lắm, tụi con vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng."

"Là con chưa sẵn sàng hay An Sâm chưa sẵn sàng?" Bị bà Văn Phương nói trúng tim đen, Sơ Nhất không còn gì để nói.

Im lặng cả buổi, cô mới lên tiếng, giọng điệu ỉu xìu.

"Bản thân con vẫn còn trẻ con, sao có thể gánh vác một sinh mệnh khác được, con không dám." Sơ Nhất lí nhí nói, trong mắt hiện lên sự bối rối và sợ hãi, bà Văn Phương thở dài nhìn cô.

"Bà mẹ nào trên thế giới này chẳng như vậy, con cho rằng lúc mẹ sinh con ra đã chuẩn bị sẵn sàng rồi hay sao? Còn không phải bị thúc giục sao, giờ cũng nuôi con lớn bằng chừng này, vui vẻ khỏe mạnh đó thôi."

"Nhưng bây giờ với trước kia khác nhau..." Sơ Nhất thì thào nói: "Bọn con có thể tự chọn."

"Được rồi, được rồi." Bà Văn Phương không muốn nói nhiều với cô nữa, chỉ bỏ lại một câu.

"Dù gì mẹ cũng phải nói cho con biết, con có thể trì hoãn, nhưng An Sâm cũng lớn tuổi rồi, con không suy nghĩ cho người khác cũng nên suy nghĩ cho nó nhiều một chút."

"Lớn tuổi chỗ nào, rõ ràng hai năm nữa cũng chưa muộn!" Sơ Nhất tức giận phản bác, bà Văn Phương lườm cô một cái, mặc kệ cô ta đẩy cửa đi ra ngoài.

So với lời nói của người ngoài, lời cảnh báo của mẹ là chí mạng nhất.

Có lẽ trước đây, Sơ Nhất luôn mang cảm giác lạ lẫm sợ hãi xen lẫn một chút khác thường khi đón một sinh mệnh mới đến, nhưng bị nhiều bên thúc giục như vậy, dường như nó đã trở thành một nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành, ngoài khoáng cự, Sơ Nhất còn cảm thấy có chút phản cảm.

Cô đã xem rất nhiều thứ liên quan đến phụ nữ mang thai ở trên mạng, có khi là tin tức, có khi là các blogger chia sẻ về cuộc sống khi mang thai của họ trên đó.

Phụ nữ mang thai luôn kèm theo những cơn đau khác nhau.

Từ lúc ốm nghén, cơ thể khó chịu, đi đứng phải cẩn thận từng li, sau đó phù nề tay chân, bụng càng lớn càng khó đi lại, nằm ngang không ngủ được, đôi khi ngực còn bị đè ép nến nỗi không thở được.

Còn có một số người cả đời không thoát khỏi những vết rạn da xấu xí, vóc dáng thay đổi, da dẻ xấu đi, thậm chí còn có người bị chàm, bị mề đay.

Mỗi một điều đều khiến Sơ Nhất run lên vì sợ.

Chưa kể đến sự đau đớn và nguy hiểm khi sinh nở.

Ngoài ra, tin tức một sản phụ nhảy lầu tự tử vì gia đình không đồng ý sinh mổ vẫn còn nguyên trong ký ức của Sơ Nhất, loại đau đớn khiến người ta từ bỏ cả mạng sống của mình phải đáng sợ cỡ nào.

Tất cả những điều này mới chỉ là bắt đầu.

Sau khi con ra đời, bạn buộc phải thay đổi thành một người mẹ.

Bạn dành phần lớn cuộc đời mình để chăm sóc, che chở con đến khi trưởng thành.

Khi đứa trẻ mới chào đời cần phải bú sữa suốt một khoảng thời gian sao, bạn phải chăm sóc, chịu đựng những cơn khóc nỉ non không dứt.

Khi trẻ bi bô tập nói, tập di, bạn phải ở cạnh dạy dỗ và quan sát con, đảm bảo con có thể khỏe mạnh, thuận lợi lớn lên.

Khi đi học, con dần có nhận thức riêng, suy nghĩ cũng dần khác với bạn, bước vào giai đoạn nổi loạn, sẽ bất đồng quan điểm với bạn.

Tất cả những điều này đòi hỏi cha mẹ và gia đình phải giúp trẻ tạo dựng nên lối suy nghĩ, nhận thức, thái độ đúng đắn, hướng dẫn trẻ, giáo dục trẻ đi đúng hướng.

Dạy dỗ một đứa trẻ khó hơn việc nuôi dưỡng nó rất nhiều.

Sơ Nhất thừa nhận mình là người hèn nhát, nhu nhược, ích kỷ, suy nghĩ quá nhiều thứ linh tinh, từ một việc rất đơn giản có thể suy ra rất nhiều thứ, ngay cả những chuyện trong vài thập kỷ tới cũng nghĩ ra được.

Nhưng sinh con không phải nói là được, phải chuẩn bị mọi thứ, có thể chịu trách nhiệm với một người, khiến cuộc sống của người ấy suôn sẻ, hạnh phúc.

Thay vì đợi đến một ngày, đứa trẻ ấy khổ sở bất lực nói với thế giới này.

Sinh ra làm người thật đau khổ.

Hết tết, mùa đông cũng sắp kết thúc, nhiệt độ ngày một ấm hơn, có lần ra ngoài chơi, Sơ Nhất đã thấy những chồi non xanh mơn mởn trên những cành cây trơ trọi bên vệ đường.

Nhìn xuống, đám cỏ bị vùi sâu dưới đất khi mùa đông đến cũng đã trồi lên, tươi tốt, xanh mởn như muốn báo cho mọi người biết mùa xuân đang đến.

Bộ phim truyền hình chuyển thể từ truyện tranh của Sơ Nhất dự kiến ​​sẽ chiếu vào mùa hè năm nay. Trình Lật vẫn dây dưa không rõ với giáo sư lạnh lùng đó, dựa theo những gì cô ấy chia sẻ, có lẽ chiến thắng đang tới, rạng đông sắp xuất hiện rồi.

Kiều An Sâm bận rộn như trước, nhưng thỉnh thoảng hai người vẫn ra ngoài đi dạo, ăn uống, đi mua sắm các thứ... chuyện về con cái thì hiển nhiên đã bị gác lại.

Nếu nói cuộc sống an nhàn thoải mái này có gì không tốt thì có lẽ là vì quá bình yên.

Sơ Nhất chán ở nhà cả ngày lắm rồi, cô đành phải ngồi dậy, sáng tác một bộ truyện tranh mới, chính thức tiến vào giai đoạn chăm chỉ.

Nhờ Qúy Mộc Bạch kéo lưu lượng, truyện tranh mới của Sơ Nhất đã nhận được lượt view tương đối lớn vào ngày đầu tiên đăng tải, thậm chí còn cao hơn số liệu trước đó.

Cô cũng hăng hái xắn tay áo lên, vùi đầu vào công việc.

Lúc Kiều An Sâm đi làm về, lần đầu tiên anh không thấy ai đó nằm liệt trên ghế sofa hay trên giường nghịch điện thoại di động hay ipad, mà đang ngồi trước bàn làm việc miệt mài vẽ tranh.

Kiều An Sâm ồ lên một tiếng, trên mặt có một chút ngạc nhiên.

"Sơ Nhất?" Anh gọi cô, Sơ Nhất bận bịu ngẩng đầu lên nhìn một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu.

"Dạ."

"Anh về rồi đấy à?"

"Em đang làm gì vậy?" Kiều An Sâm đi tới xem, trên màn hình máy tính là một bản phác thảo đen trắng, có thể nhìn ra hình dáng của một cô gái, đường nét thanh tú, sắc nét, rất xinh đẹp.

"Em đang làm việc." Sơ Nhất đáp, Kiều An Sâm nhíu mày, không nói gì.

Vẽ tranh là một công việc dài dằng dặc và tốn thời gian, thường thì độc giả chỉ cần lướt vài cái đã xem hết nội dung một trang, mà lượng công việc tác giả cần phải bỏ ra là một tuần hoặc lâu hơn nữa, đương nhiên nó chỉ đúng với những tác giả truyện tranh Phật hệ (*) như Sơ Nhất.

* Phật hệ: Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được.

Tối nay tâm trạng cô khá tốt, lúc nghỉ tay, cô xoa xoa cái cổ đau nhức của mình, liếc mắt nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rưỡi rồi.

Sơ Nhất ngáp một cái, đẩy cửa phòng ngủ ra.

Kiều An Sâm còn chưa ngủ, nhìn thấy Sơ Nhất đi vào, anh ngẩng đầu hỏi: "Xong việc rồi à?"

"Dạ..." Sơ Nhất gật gật đầu, cầm đồ ngủ đi thẳng vào phòng tắm.

Khi cô bước ra, Kiều An Sâm đã nằm xuống, trông giống như sắp ngủ.

Sơ Nhất vén chăn, chui vào bên cạnh anh, nhắm mắt lại, vẻ mặt chút mệt mỏi.

"Gần đây em không đủ tiền tiêu hả?" Kiều An Sâm đột nhiên hỏi, Sơ Nhất ngạc nhiên nhìn sang.

"Sao tự nhiên anh lại hỏi vậy?"

"Em bắt đầu làm việc." Kiều An Sâm trầm tư đáp, còn nghiêm túc gật nhẹ đầu một cái, dù sao, trong ấn tượng của anh, mấy tháng nay Sơ Nhất đều nhàn rỗi ở nhà.

Ngoài ra ngoài đi ăn, đi chơi với Trình Lật thì ôm điện thoại chơi game, cả ngày vui vẻ nhàn nhã nằm dài ở nhà.

Hoàn toàn khác với anh.

Không biết tại sao, mỗi khi tan làm trở về, nhìn thấy Sơ Nhất thoải mái nằm ở đó, thần kinh căng thẳng của anh lập tức giãn ra.

"Em đầy tiền." Nghe thấy lý do của anh, Sơ Nhất thận trọng nói nhỏ bên tai anh, giống như kẻ trộm.

Kiều An Sâm đảo mắt, ngạc nhiên nhìn cô.

Sơ Nhát bắt đầu bẻ ngón tay.

"Một, hai, ba... sáu, bảy." Cô đếm cẩn thận, cuối cùng ngẩng mặt lên, ngây ngô nói.

"Bảy con số."

Kiều An Sâm: "..."

"Anh quên rồi sao?" Sơ Nhất nhắc nhở: "Truyện tranh của em được chuyển thể thành phim truyền hình, riêng tiền bản quyền cũng xấp xỉ con số này rồi."

"Với cả, cho dù mấy tháng nay em không làm việc thì vẫn có tiền thu được từ trang web, cho nên em làm việc không phải vì thiếu tiền, mà là vì em chơi chán rồi."

"..."

Kiều An Sâm im lặng một lúc lâu, cuối cùng lẳng lặng nói: "Tắt đèn đi."

"Anh sao vậy, hình như anh không vui lắm?" Giọng nói của Sơ Nhất truyền đến, Kiều An Sâm khựng lại, đáp.

"Không có gì."

"Sao đột nhiên không nói nữa?"

"Anh chỉ là..."

"Không còn gì để nói nữa thôi."

"Hả?"

"Em giỏi lắm." Kiều An Sâm xoa đầu khen ngợi.

Anh không ngờ cô vợ nhỏ trông như chưa trưởng thành của anh ở một lĩnh vực khác lại xuất sắc đến vậy.

Mặc dù, đó là một thế giới rất thần kỳ.

Có một số người ngày nào cũng làm thêm giờ không biết mệt còn kém hơn người hết ăn rồi lại ngủ ở nhà.

Lần đầu tiên Kiều An Sâm cảm thấy bế tắc như vậy.

Sinh nhật của Sơ Nhất vào tháng Tư, trải qua sự kiện chấn động năm trước, lần này Kiều An Sâm cũng không dám quên.

Vừa đúng vào thứ bảy và chủ nhật, cả hai đã lên kế hoạch trước, quyết định đến một khu nghỉ dưỡng gần đó để ngâm mình trong suối nước nóng.

Lam Thành có bốn mùa rõ rệt, tháng tư trời mới vừa ấm trở lại, nhưng trong người vẫn còn sót lại cái lạnh mùa đông, đi suối nước nóng là sự lựa chọn không thể tốt hơn.

Ngày nghỉ của Kiều An Sâm không nhiều lắm, ít khi có cơ hội ra ngoài chơi, Sơ Nhất rất trân trọng cơ hội này, cô kéo Trình Lật đến trung tâm thương mại mua đồ bơi từ rất sớm.

Sơ Nhất thử vài bộ, tất cả đều mang phong cách tươi trẻ ngọt ngào, đồng thời cũng có chút bảo thủ.

Trình Lật đánh giá bộ đồ kín trên kín dưới của cô, đột nhiên nhớ ra gì đó.

"Mà này, bộ đồ mình tặng cậu đâu rồi? Cậu đã mặc chưa? Sao không thấy phản hồi gì thế?"

"Bộ nào?" Sơ Nhất ngạc nhiên, suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra, mặt đỏ bừng.

"Này! Đầu óc cậu nghĩ đi đâu đấy!" Cô hờn dỗi, nhớ lại mảnh vải đã nhét trong góc tủ kể từ lễ tình nhân đầu tiên.

Nếu Trình Lật không nhắc đến, cô cũng quên mất nó.

"Vợ chồng già cả rồi, còn ngại ngùng gì nữa." Thấy bộ dạng thỏ trắng ngây thơ của cô, Trình Lật liếc mắt một cái.

"Đôi khi đàn ông thích sự kích thích, biết không? Nhất là những người đã kết hôn lâu như cậu, cuộc sống nhàm chán càng cần chút tình thú!"

Cho đến khi đi mua sắm về, lời nói của Trình Lật vẫn còn in sâu trong đầu Sơ Nhất, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô lật tủ quần áo lên.

Vậy mà cô lại tìm thấy nó.

Mảnh vải mỏng như cánh ve nằm chỏng chơ một góc, bị vo thành một cục, lâu nay không có ai đoái hoài tới.

Sơ Nhất nhìn chằm chằm nó, nuốt nước miếng, do dự duỗi tay ra.

Hôm khởi hành đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, thời tiết khá đẹp, mây hơi dày, bầu không khí mát mẻ, khoan khái.

Kiều An Sâm lái xe, cả hai mang theo một chiếc vali nhỏ đựng đồ dùng cần thiết hàng ngày và quần áo để thay.

Sơ Nhất nhìn Kiều An Sâm bỏ vali bỏ vào trong cốp xe, cô bỗng cảm thấy chột dạ.

Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng nằm ngoài thành phố, mất khoảng hai giờ lái xe, nửa là đường núi quanh co, càng xa thành phố càng thấy cây cối xanh tươi, không khí trong lành mét mẻ hơn.

Sống lâu trong thành phố, thấy nhiều xe cộ và bê tông cốt thép, được hòa mình với núi rừng, trong lòng cảm thấy bình yên đến lạ.

Sơ Nhất nằm ghé vào cửa sổ xe nhìn cảnh vật bên ngoài, làn gió thổi tới, cô thoải mái nheo mắt lại.

Kiều An Sâm lơ đễnh quay đầu nhìn, dường như tâm trạng của Sơ Nhất rất tốt, giống như chim nhỏ mới thả ra khỏi lồng, anh cười cong môi.

"Thích nơi này hả?"

"Thích!" Sơ Nhất gật đầu, cô duỗi tay ra, cảm nhận làn gió lướt qua đầu ngón tay, linh hồn như được trôi tự do.

"Lần sau rảnh chúng ta lại đến chơi." Sau khi Kiều An Sâm nói xong, Sơ Nhất ai oán nhìn anh.

"Lần đi Bali anh cũng nói y vậy."

"Kết quả là...chúng ta không có cơ hội đi du lịch cùng nhau nữa."

Kiều An Sâm cũng nhớ ra, một chút xấu hổ thoáng hiện trên mặt, anh ho nhẹ một cái.

"Nơi này không xa, chúng ta có thể đến bất cứ lúc nào."

"Để sau hẵng nói." Sơ Nhất lngả người ra sau, không mấy hào hứng nói, Kiều An Sâm không nói gì nữa, tập trung lái xe.

Đến nơi cũng đã gần trưa, ba mặt của khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này được núi bao bọc, cây cối rộng lớn bao quanh, màu xanh bát ngát, tầng tầng màu xanh thẳm, thanh tịnh như chốn bồng lai tiên cảnh.

Bước trên những bậc thang lát đá xanh, hầu hết các tòa nhà bên trong đều được làm bằng gỗ, gỗ nguyên khối màu vàng nhạt, tường gạch kiểu cổ điển, hoa được trồng ở các góc, hoa hồng nở rực rở, một cơn gió thổi qua, hương thơm thoang thoảng kéo tới.

Hai người đã đặt phòng trước, vừa vào cửa, Sơ Nhất đã giành thu dọn hành lý, Kiều An Sâm hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đi trước đẩy cửa và cửa sổ ra để kiểm tra môi trường xung quanh.

Bên ngoài ban công là núi rừng, xanh tươi bát ngát, phong cảnh rất đẹp mắt, xung quanh yên tĩnh không một tiếng người ngoại trừ tiếng chim hót véo von thỉnh thoảng truyền tới.

Trong phòng còn có cửa sau, mở ra là một sân vươn kiểu Trung, trồng đầy hoa và cây cỏ, chính giữa là một hồ nước nóng lớn, hơi nóng lan ra, đá cuội được phủ xung quanh hồ.

So với ảnh giới thiệu, cảnh vật ở bên ngoài vượt quá mong đợi, Kiều An Sâm hài lòng gật đầu, lúc về phòng định gọi Sơ Nhất lại xem thì bắt gặp cô lén lút nhét thứ gì đó vào trong vali, hai má ửng hồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.