Công Lược Trái Tim

Chương 61




Chương 61: Sở thích đặc biệt

Tên khốn này!

Lâm Hi Thần trợn sắp lồi cả tròng mắt.

Tông Cảnh Hạo cười khẽ, không hiểu sao khi thấy thằng nhóc thối này tức giận là anh vui vẻ.

Lâm Tân Ngôn va vào đẩy anh sang một bên rồi ôm Lâm Hi Thần lên xe rời đi.

Mặt cô hơi bối rối, Lâm Hi Thần nhìn ra ngoài làm mặt quỷ với tên khốn đáng ghét kia.

Tông Cảnh Hạo cau mày, thẳng nhóc thối này.

Trần Hạo bước tới và nhìn chiếc xe đã đi xa: “Chúng ta về được chưa?”

Tông Cảnh Hạo cởi áo khoác vest ném lên người Trần Hạo, sau đó đi về phía xe.

Trần Hạo nhếch môi cầm áo vest, không dám phàn nàn gì mà bước nhanh theo sau.

Tông Cảnh Hạo ngồi trong xe xoa bóp ấn đường, khi nhớ lại khoảnh khắc Lâm Tân Ngôn xuất hiện thì không khỏi bật cười.

Trần Hạo lái xe nhìn anh qua gương chiếu hậu, ngọn lửa nhiều chuyện cháy hừng hực trong lòng.

Người phụ nữ đó là ai?

Mà lại có thể làm cho Tông Cảnh Hạo cười mê mẩn?

Má ơi, kỳ lạ, thực sự kỳ lạ.

“Tổng Giám đốc Tông, anh thích kiểu phụ nữ đó à?” Trần Hạo rất tò mò, người phụ nữ đó rất xinh đẹp, nhưng người ta đã có con lớn vậy rồi mà còn trêu ghẹo người ta.

Lẽ nào anh ấy thích phụ nữ đã có chồng?

Phụ nữ đã có chồng thì có mùi vị, nhưng cũng không thể tìm một người đã sinh con cơ chứ?

Lỡ như người ta đã có chồng thì sao?

Anh ấy làm kẻ thứ ba, làm người tình cho người phụ nữ đó à?

Trần Hạo càng nghĩ càng muốn cười.

Cảnh tượng đó nghĩ thôi cũng rất kích thích rồi.

Tông Cảnh Hạo thong thả ngước mắt lên, giọng anh không nghe ra được vui hay buồn: “Kiểu nào?”

“Thì là anh thích kiểu phụ nữ đã sinh…”

Không đúng, Trần Hạo dừng lại kịp thời và ngượng ngùng cười làm lành: “Đã sinh con mới thú vị, nhìn con của người ta trông như thế là biết ngay không phải phẫu thuật thẩm mỹ.”

Nghe thấy từ sinh con.

Tông Cảnh Hạo không khỏi bực bội, anh kéo kéo cổ áo: “Cậu không nói gì là sẽ chết à!”

Trần Hạo lập tức ngậm miệng, thỉnh thoảng nhìn người đàn ông tính khí thất thường qua gương chiếu hậu.

Mới nãy thì vui lắm, bây giờ nói tức giận là tức giận ngay.

Có thể vui vẻ nói chuyện được không?

Trần Hạo đã đặt sẵn khách sạn.

Tông Cảnh Hạo ở lại đó một đêm, anh trở qua trở lại, trong đầu chỉ toàn hình bóng của người phụ nữ kia.

Anh không ngủ được.

Cô thực sự đã thay đổi. Trước đây cô mang lại cho người ta cảm giác trong sáng, rụt rè, mà bây giờ… cô tự tin trong lời nói cử chỉ, đặc biệt là khi nhắc đến chuyên ngành của mình, dáng vẻ nói chậm rãi ấy cực kỳ quyến rũ.

Chỉ là…

Trong những năm cô ở đây, bên cạnh cô có người nào khác không?

Nghĩ đến đây, anh lấy điện thoại ra gọi cho Quan Kình, tiện thể nhờ anh ta điều tra tình hình cuộc sống của Lâm Tân Ngôn trong mấy năm qua, bên người cô có những ai.

Cuộc gọi này ba lần bảy lượt đều liên quan đến Lâm Tân Ngôn.

Anh ấy đã động lòng rồi ư?

Quan Kình lặng lẽ nghĩ.

Anh ấy chưa từng để bụng đến người phụ nữ nào như vậy cả.

Dù là Bạch Trúc Vi trước đây hay Lâm Thụy Lâm bây giờ, anh ấy cũng không để bụng đến thế.

Mấy năm qua, tính khí của anh ấy ngày càng trở nên lạnh lùng, giờ đây đột nhiên trở nên nhiệt tình chỉ vì một người phụ nữ biến mất đã lâu, nói không có ý thì chắc chắn là nói dối.

Chỉ là Quan Kình không hiểu, mặc dù người phụ nữ đó có quan hệ hôn nhân với anh ấy, nhưng thời gian sống chung không lâu, sao có thể có tình cảm được?

Anh ta nghĩ mãi không ra, cũng không ai giải thích nghi hoặc cho anh ta.

Tông Cảnh Hạo vừa cúp máy, ông Tông lập tức gọi đến.

Tông Cảnh Hạo không bắt máy cũng biết ông ấy gọi điện để làm gì.

Đôi mắt anh lập lòe sóng lớn, ngay lập tức rũ xuống để giấu đi suy nghĩ, không còn dịu dàng như vừa rồi nghĩ đến Lâm Tân Ngôn, thay vào đó là lạnh lùng, anh ấn nghe.

“Có chuyện gì xảy ra với con và Lâm Lâm vậy, con bé nói con muốn hủy đính hôn…”

“Chờ con về rồi nói.” Tông Cảnh Hạo nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ bằng ánh mắt nặng nề. Đây cũng là lý do tại sao anh không ở lại mà nhờ Quan Kình điều tra Lâm Tân Ngôn.

Cuộc đính hôn này không chỉ đơn giản là anh cưới vợ, mà là nhà họ Hà và nhà họ Tông kết thông gia.

Tin tức đính hôn đã loan truyền tới tấp, bây giờ anh muốn hủy đính hôn, bên phía nhà họ Hà và gia đình anh đều cần anh khai báo.

Thế là ngày hôm sau, anh trở về nước.

Quan Kình đã đến nước A điều tra Lâm Tân Ngôn, người tới đón anh là tài xế. Chuyến đi kéo dài mấy tiếng đồng hồ cũng không làm anh có vẻ mệt mỏi, anh bảo tài xế chở đến nhà cũ nhà họ Tông.

Cảnh vật thụt lùi, chẳng mấy chốc xe đã dừng lại trước một ngôi biệt thự trang nghiêm gò bó, với vòm cổng cao, cánh cổng khí thế, cửa sổ vòm tròn, vách đá xếp xen kẽ đều thể hiện sự khoan thai và sang trọng.

Tài xế dừng xe lại rồi đi ra sau mở cửa xe, Tông Cảnh Hạo ung dung khom người bước xuống, đứng trước cổng chính thứ nhất, anh ngửa đầu nhìn, trên mặt không có quá nhiều sắc thái, rồi điềm tĩnh bước vào.

Đi trên sàn lót đá cẩm thạch và vào trong nhà.

“Cậu chủ.” Quản gia của gia đình, chú Phùng bước tới đón: “Ông chủ đang chờ cậu ở bên trong.”

Tông Cảnh Hạo khẽ gật đầu, biểu thị rằng anh đã biết.

Đại sảnh rộng lớn trang nghiêm nhưng không mất vẻ cách điệu, phía bên phải được trang trí theo phong cách rất retro, màu sắc thiên tối làm cả đại sảnh trở nên điềm tĩnh hơn, người đang ngồi trên ghế sofa gỗ đỏ dựa vào nệm êm là ông Tông, ba của Tông Cảnh Hạo.

Còn người phụ nữ bên cạnh, anh không muốn nhìn chút nào.

Anh cởi áo khác đưa cho người hầu, sau đó bước tới ngồi xuống ghế sofa bên cạnh ông Tông.

“Có chuyện gì với con vậy?” Tông Khải Phong ngồi thẳng trên ghế sofa, khuôn mặt có dấu vết của thời gian đầy vẻ yên tĩnh chững chạc, giọng ông ấy hùng hồn nhưng không mất khí phách, xen lẫn bất đắc dĩ và u sầu.

“Con sẽ xử lý.” Chỉ là một câu trả lời đơn giản, không có quá nhiều cảm xúc.

Tông Khải Phong thầm hiểu tại sao Tông Cảnh Hạo lại lạnh lùng như vậy, có lẽ là vì mẹ thằng bé, chuyện năm đó…

Thằng bé không thường trở về, thích gì thì làm đó.

Nhưng chuyện kết thông gia này có liên quan đến sự phát triển trong tương lai của nhà họ Tông.

Ở thành phố B, nhà họ Tông thuộc loại “nhà giàu mới nổi”, doanh nghiệp lớn nhưng thiếu nền tảng.

Nhà họ Hà thì khác, họ có uy tín đã trăm năm, cho dù bây giờ làm ăn không được khá lắm, nhưng uy tín vẫn còn đó.

Kết thông gia với một gia tộc như thế này là đôi bên cùng có lợi.

“Những chuyện khác thì ba có thể mặc con làm bậy, nhưng cuộc đính hôn này không thể hủy!” Thái độ của Tông Khải Phong cũng kiên quyết.

Tông Cảnh Hạo lạnh nhạt, hời hợt: “Hôn nhân của con, chỉ có con mới được quyết định.”

“Con…” Tông Khải Phong giận dữ, ngực phập phồng nhanh chóng.

Dục Tú ngồi bên cạnh vội vàng vuốt lưng cho ông ấy: “Từ từ nói, đừng tức giận.”

“Có thể không tức giận à?” Tông Khải Phong sầm mặt.

“Cảnh Hạo, lần này con hãy nghe theo ba con đi…” Dục Tú cố gắng thuyết phục.

Giọng Tông Cảnh Hạo ngày càng lạnh, anh cười mỉa: “Bà lấy tư cách gì để nói với tôi những lời này?”

Sắc mặt Dục Tú trở nên khó coi.

“Dù gì bà ấy cũng là người lớn, con nói chuyện với bà ấy như vậy đấy hả?” Tông Khải Phong đập xuống tay ghế và đứng lên.

Dục Tú đứng lên theo đỡ ông ấy: “Đừng nóng giận, em hiểu tâm trạng của Cảnh Hạo mà.”

Tông Khải Phong thở dài, đưa tay nắm tay Dục Tú: “Mấy năm này khổ cho em rồi.”

Tông Cảnh Hạo cũng đứng lên, anh không muốn nhìn ba thân mật với người phụ nữ này.

Anh cầm lấy áo khoác vest từ tay người hầu rồi quay lưng về phía Tông Khải Phong: “Con sẽ xử lý bên phía nhà họ Hà.”

Dứt lời, anh cất bước rời đi.

Tông Khải Phong chỉ vào anh: “Nó, sao nó vẫn có thể ngang bướng như thế? Nó còn nhỏ à? Sao lại không biết nặng nhẹ chứ?!”

Dục Tú khẽ thở dài: “Chắc là không thích cô con gái của nhà họ Hà.”

“Không.” Tông Khải Phong không nghĩ vậy: “Trước đó nó đã đồng ý.”

Dục Tú nghĩ cũng thấy đúng, trước đó đã đồng ý, bây giờ sắp đính hôn thì lại lật lọng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.