Công Lược Tra Nam

Chương 17: Thế thân (16)




Hai người cùng lúc thấy thân hình Lâm Dĩ Nhu lung lay sắp đổ, Dung Tự quay đầu nhìn Giang Thừa Minh bên cạnh. Đem vẻ mặt phức tạp, lo lắng còn có do dự nhìn thấy rõ, ở trong lòng nhướng mày, lại nhìn về phía Lâm Dĩ Nhu ở đối diện sắp không đứng vững.

Cười nhạo một tiếng, cmn hai anh em họ Giang quả là cặn bã, những cô gái hai người họ gặp gỡ trước kia, trước có Dung Tự giờ có thêm Lâm Dĩ Nhu, cô thấy sự cặn bã của hai người họ là nhờ mấy người này giúp đỡ.

Con người luôn phạm tiện, có được quá nhiều ưu ái, có một cách dễ dàng, lựa chọn càng nhiều, liền không để ý mà lựa chọn.

Ha ha

Nói thật ra, Dung Tự cảm thấy trong cốt truyện, không chỉ có nguyên chủ cùng Giang Thừa Diệc là đôi tra nam tiện nữ, Lâm Dĩ Nhu cùng Giang Thừa Minh cũng như vậy, sau khi kết hôn dựa vào tình cảm không bình đẳng giữa hai người, kẻ chịu thiệt chắc chắn là Lâm Dĩ Nhu.

Em gái, yêu một người không phải như vậy...

Trong lòng cô than một tiếng.

Thấy đối phương cũng không nhìn thấy mình chỉ biết liếc mắt đưa tình nhìn về phía Giang Thừa Minh, Dung Tự buông lỏng tay anh ra, cảm nhận được hành động của Dung Tự, Giang Thừa Minh cúi đầu nhìn về phía cô.

Lại thấy Dung Tự nở nụ cười miễn cưỡng với anh: " Hai người nói chuyện đi, em xem sắc mặt chị Dĩ Nhu rất tệ, anh chăm sóc chị ấy, em về trước đây, anh nhớ ăn cơm đúng giờ, em..... Ngày mai em lại mang đồ ăn đến được không? À đúng rồi, lúc nào có thời gian anh về nhà thấy bộ quần áo? Anh có ngửi thấy trên người mình có mùi không đấy.... Thôi, em đi về trước, anh chăm sóc tốt cho bản thân, chăm sóc tốt cho... chị Dĩ Nhu..."

Nói xong Dung Tự liền lui về sau hai bước, sau đó nhìn về phía Lâm Dĩ Nhu mỉm cười.

Có thể do bước chân quá vội vàng, không cẩn thận suýt đâm vào Tần Dịch từ cổng viện vào.

Nghe xong lời Dung Tự nói vẻ mặt Lâm Dĩ Nhu ngẩn ra, trong thời gian ngắn không biết tỏ vẻ mặt như nào mới tốt, cô không ngờ tới Dung Tự sẽ đối tốt với mình như vậy, còn bảo Thừa Minh chăm sóc tốt cho mình, muốn cô chú ý thân thể. Nhưng cách nói chuyện của đối phương cùng Giang Thừa Minh lại giống như vợ chồng, so sánh mà nói, cô như người ngoài, một kẻ không chen chân vào giữa bọn họ được.

Lúc này trái tim Lâm Dĩ Nhu đau thật, ở đằng kia Dung Tự liếc mắt nhìn Tần Dịch, nhếch môi cười nhìn cậu ta liền đi ra ngoài.

Đối với màn biểu diễn bông hoa sen rộng lượng vừa rồi của bản thân cô rất là hài lòng, không có tâm trạng cãi nhau với người đàn ông này, vẫn là rời đi trước, về sau cơ hội biểu diễn càng nhiều, cũng không vội vã lúc này.

" Tiểu Tự, để anh đưa em đi! Tần Dịch cậu cũng là bạn bè của Dĩ Nhu, phiền cậu chăm sóc cô ấy một lúc, tôi đưa Tiểu Tự ra ngoài lấy xe..."

Tần Dịch nhìn Dung Tự cười cười đi qua cọ vào bờ vai của cậu, ngay sau đó Giang Thừa Minh cũng chạy đuổi theo, để lại lời nói cho cậu.

“ Này cô……”

Thật ra đoạn đối thoại vừa rồi của Dung Tự, Tần Dịch cũng nghe thấy, thậm chí nhất thời bị cô mê hoặc, cảm giác Dung Tự cũng không tệ, nhưng lúc sau thấy nụ cười của cô, cậu liền biết cô gái này có chín mười phần là cố ý, lấy lùi để tiến, đoán được Giang Thừa Minh sẽ đuổi theo, sao lại có người phụ nữ đáng sợ như vậy? Dĩ Nhu sao có thể là đối thủ của cô ta? Nói không chừng cô ấy sẽ cảm thấy người này không tệ...

“Thừa Minh……”

Lâm Dĩ Nhu khóc lóc chạy về phía trước đuổi theo, mới hai bước, liền bắt đầu cảm thấy đầu choáng mắt hoa lên, một cái không đứng vững, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, may mắn Tần Dịch xông lên đỡ lấy cô ta.

Thấy Lâm Dĩ Nhu sắp ngất xỉu còn luôn kêu tên Giang Thừa Minh, trong khoảng thời gian ngắn cậu liền cảm thấy có chút không đành lòng, cậu sai rồi sao? Cậu không nên ích kỷ như vậy, có lẽ cậu sớm để Dĩ Nhu cùng Giang Thừa Minh biết rõ gương mặt thật của người phụ nữ kia mới đúng……

Đúng lúc này nụ cười Dung Tự thế nhưng lại xuất hiện ở trong đầu cậu, mang theo dáng vẻ cười nhạo, khiến trong lòng Tần Dịch bị dồn nén muốn nổ, chỉ có thể bế Dĩ Nhu lên chạy về phía phòng bệnh.

Cứ mặc kệ đã, xem tình hình Dĩ Nhu rồi nói!

Phía bên kia, Dung Tự vui vẻ nắm tay Giang Thừa Minh, đi dạo bên trong khuôn viên bệnh viện, vừa đi vừa nhìn trộm anh, nụ cười bên miệng che giấu không nổi.

" Sao vậy? Anh thấy đi từ nãy đều thấy em cười..."

“Em…… em vui vẻ mà…… Tuy rằng, em biết thân thể chị Dĩ Nhu không tốt, cần có anh tạm thời chăm sóc một đoạn thời gian, nhưng em lại lo lắng, nếu anh thích chị ấy thì sao? Em còn ghen tị, hai người không phải chiều tối bên nhau, trước kia lại còn từng đính hôn, không như em, em với anh bên nhau mới có mấy hôm, một chút đảm bảo em đều không có, em chính là lo lắng.... À đúng rồi, anh đi có sao không? Lúc trước em thấy sắc mặt chị Dĩ Nhu rất khó nhìn.....

" Được rồi, em đừng quan tâm việc của Dĩ Nhu, có Tần Dịch ở đấy, chăm sóc đều tốt hơn anh."

" Có thật không?"

Dung Tự gật gật đầu, “ Vâng ạ, bến xe buýt ở phía trước rồi, em đi xe về trước, ngày mai lại làm đồ ăn ngon mang đến cho anh, anh thích ăn gì, em bảo Lan mẹ làm cho không thì em tự tay làm, đến lúc đó đến anh cũng không phân biệt được...."

Đúng lúc này, Dung Tự bỗng nhiên liền nhìn thấy phía sau Giang Thừa Minh có người đàn ông bỗng nhiên cười hi hi ha ha đi tới, còn thỉnh thoảng vuốt đồ vật căng phồng trong lòng ngực, như sợ người ta sẽ cướp đi bảo bối của hắn, khi thấy Giang Thừa Minh, đôi mắt chợt sáng ngời.

Dung Tự híp híp mắt.

“Anh ăn cái gì đều được? Anh tùy tiện đều được, đối ăn anh không kém chọn, chẳng qua tay nghề của Lan mẹ với em rất khó đoán.…”

“Cẩn thận!”

Đôi mắt Dung Tự bỗng nhiên trợn to, sau đó liền nhìn người đàn ông cao lớn kia rút con dao trong ngực ra đâm về phía sau lưng Giang Thừa Minh.

Dung Tự vội vàng đẩy anh, đối phương dường như bị hoảng sợ, tay run lên, lưỡi dao trượt qua mu bàn tay cô, thấy máu chảy, tên kia vui vẻ nhảy lên, nói lời kịch của mình.

“ Này, lão tặc chết tiệt kia có dám đại chiến 300 hiệp với ông nội ngươi không? Tiểu tử bé...."

Khí thế kia, vẻ mặt kia, cộng thêm ánh sáng chiếu vào con dao, trên tay Dung Tự đau nhức, lại có cảm giác buồn cười.

Bệnh tâm thần từ đâu chạy ra? Làm thương người khác còn không biết đường chạy, còn muốn đại chiến 300 hiệp? Đầu óc đúng là có vấn đề rồi?

“Dung Tự……”

Giang Thừa Minh thấy mu bàn tay Dung Tự bị người đàn ông chém thành vết thương sâu, trong lòng lo lắng, ôm lấy Dung Tự, quay đầu nhìn thoáng qua bệnh nhân tâm thần còn trong tư thế đánh võ, bước lên, một chân đá tên kia ngã xuống đất.

“ Mày là ai! Đang tốt lành ở bệnh viện làm người khác bị thương.... Tao báo cảnh sát, mày chờ ăn cơm tù đi...."

Tiếp theo hạ người nhìn kẻ điên kia ngã nằm xuống đất, chế ngực: " Công phu của thiếu hiệp là gì vậy? Thật lợi hại....."

Nghe vậy, Dung Tự nhìn hắn ta, đau đớn trên tay cũng quên. Trời ạ? Thật sự là bệnh nhân tâm thần? Là bị bệnh không đưa vào viện tâm thần thì thôi đi, phải để ý từng chút, nếu không giết người là phạm tội, xảy ra có biết bao ân oán!

“Đừng…… Đừng cảnh sát…… Không cần báo cảnh sát, tôi cầu xin hai người đừng báo cảnh sát, không cần cảnh sát, tôi chỉ là quên không nhìn nó, còn trai tôi bình thường rất ngoan, chỉ là đầu óc nó không được bình thường, về sau tôi sẽ dạy dỗ nó thật tốt, nhất định sẽ dạy bảo tốt, đừng báo cảnh sát, đừng báo, cầu xin hai người……”

Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên chạy đến, Dung Tự nhớ tới người phụ nữ này lúc tay cô bị thương, bà ta vẫn trốn sau gốc cây không ra, nghe Giang Thừa Minh muốn báo cảnh sát mới chạy ra cầu xin.

Giang Thừa Minh lời cầu xin của bà ta không hề để ý, nhìn vết thương trên mu tay Dung Tư: ". Là con trai của bà? Đầu óc có bệnh liền tùy tiện làm người khác bị thương à? Đây chính là bị tâm thần, nếu xảy ra chuyện khác bà có gánh được không? Cờ cảnh sát đến, tôi thấy bà vẫn nên đưa cậu ta vào bệnh viện tâm thần đi, để cậu ta chạy linh tinh ở bên ngoài, có chuyện không phải chỉ cần mấy giọt nước mắt cùng mấy câu giải thích của bà là giải quyết được...."

“Không, không cần, Tiểu Minh rất ngoan, không thể đưa vào bệnh viện, không thể đưa đi, tôi cầu xin các ngươi, tha cho nó đi, nó không phải cố ý, tôi cầu xin các người, tôi về sau sẽ để ý nó cho tốt, nhất định không để nó làm người ta bị thương....."

Giang Thừa Minh không để ý đến bà ta, Dung Tự nhìn dáng vẻ người phụ nữ này khóc không ngừng được, cũng không có ý định tha, ở trong bệnh viện, người đàn ông này còn mang theo vũ khí, cô có thể hiểu được lòng người mẹ muốn chăm sóc con mình, nhưng đối với người khác là vô trách nhiệm.

Người đàn ông được bà ta ôm trong ngực, ánh mắt mờ mịt, giống như không biết mình gây ra chuyện lớn gì.

Giang Thừa Minh gọi người nhìn hai mẹ con này, liền mang theo Dung Tự đi xử lý miệng vết thương.

Cũng là trong khoảng thời gian này, Dung Tự mới biết được, người phụ nữ này đã ly hôn chồng, mang theo con trai vào viện kiếm ăn, đáng tiếc còn trai bà ta trong lần ngã xuống nước tý chết đuối, đầu óc trở nên đần độn, luôn cho rằng mình là cao thủ võ lâm không ngừng tìm người bàn luận võ nghệ, lúc trước làm không ít người bị thương, nhưng lại không quá nghiêm trọng, dưới sự khẩn cầu của người mẹ với sự bồi thường cũng không truy cứu, không ngờ lần này đụng trúng phải Dung Tự cùng Giang Thừa Minh.

Chờ lúc Dung Tự xử lý tốt vết thương trên tay, con trai của người phụ nữ kia đã bị Giang Thừa Minh gọi người đưa vào viện tâm thần, nơi Giang Thừa Minh tìm chắc chắn không trốn ra được, nói không chừng còn có khả năng chữa khỏi bệnh, tốt hơn ở bên ngoài doạ người khác.

Dung Tự cũng không để ý, khả quan sát của cô luôn luôn nhạy bén, phát hiện người đàn bà trung niên kia nhìn con trai kêu khóc không ngừng bị đưa lên xe, vẻ mặt không thay đổi cũng không có chống cự, lúc Dung Tự cùng Giang Thừa Minh đi qua còn nghe bà ta mói hai tiếng cảm ơn.

Dung Tự nhướng mày, lại liếc mắt nhìn bà ta, không nói thêm gì đi cùng Giang Thừa Minh ra ngoài.

Dọc theo đường đi, Giang Thừa Minh nói đi nói lại những điều cần chú ý không có ngừng nghỉ lặp đi lặp lại nhắc nhở.

Dung Tự vừa nghe vừa mỉm cười.

Nhìn cô ngoan ngoãn như vậy, Giang Thừa Minh không khỏi nhớ đến một màn vừa rồi Dung Tự vì cô mà không màng bản thân, còn có đám cháy lúc trước nữa.

Một Dung Tự dũng cảm, Dung Tự giảo hoạt, Dung Tự ngoan ngoãn, Dung Tự rộng lượng....

Đủ các dáng vẻ cô trong mấy ngày ở chung hiện lên, anh chưa bao giờ nghĩ Dung Tự lại lưu ấn tượng khắc sâu đến như vậy.

Giang Thừa Minh trong lòng vừa động, liền đem Dung Tự ôm vào trong lòng ngực.

" Lúc về em chăm sóc tốt cho bản thân, tay đừng để dính nước, cũng không cần làm đồ ăn nhớ chưa? Có chuyện gì bảo Lần mẹ cùng mọi người giúp...."

"Ừ... Em nhớ....."

" Anh...." Lời tiếp theo Giang Thừa Minh khó mà nói thành lời, anh trước đem Dĩ Nhu trấn an trước, bây giờ cô ấy là người cần chăm sóc, còn Dung Tự....

Đúng lúc này Dung Tự từ trong lồng ngực ánh chui ra.

" Được rồi được rồi, em đều biết.... Em còn không ngờ anh lại như bà mẹ đâu? Bây giờ đã muộn rồi, anh rời đi cũng lâu rồi, không biết Tần Dịch có chăm sóc cho chị Dĩ Nhu có tốt không? Không phải anh bảo A Thành đến đón em à? Không có việc gì, em cũng không phải trẻ con, đều biết mấy việc này.... Được rồi em đi đây, anh trở về đi!"

Đúng Tự chờ dù bị thương vì anh cũng không yêu cầu anh chăm sóc....

Giang Thừa Minh nhìn Dung Tự cười vẫy tay về phía anh, cẩn thận nhìn đèn xanh đèn đỏ rời khỏi bệnh viện sang đường, vải trắng cuốn trên tay nhìn rất rõ.

Không như em, em với anh bên nhau mới có mấy hôm, một chút đảm bảo em đều không có, em chính là lo lắng....

Lời nói Dung Tự bỗng nhiên vang bên tai anh.

Bỗng nhiên một cỗ xúc động chạy thẳng lên đầu Giang Thừa Minh, điện thoại kêu cũng chỉ là máy móc ấn, chân bước về phía trước, môi run rẩy.

“Dung Tự, chúng ta kết hôn đi!” Anh nhìn Dung Tự sắp sang đến bên kia đường, bỗng nhiên nói to.

Bảy chữ ngắn ngủi cùng lúc truyền vào trong tai ba người.

Giang Thừa Minh thậm chí đều không hiểu bản thân mình luôn luôn cẩn thận lý trí lại có lúc xúc động có một mặt lỗ mãng như vậy, nhưng sau khi nói xong, cảm giác mừng như điên ở trong lòng lại không lừa được anh.

Đây là suy nghĩ sâu nhất trong anh, anh vẫn luôn muốn cùng Dung Tự ở bên nhau, vẫn luôn mong được ở bên cô, không phải anh chưa từng yêu Dĩ Nhu, chính là thời gian trôi qua, tình yêu cùng nhớ thương dần biến mất, Dung Tự xuất hiện, ngoại trừ có gương mặt giống Dĩ Nhu, lúc sau cảm giác nói cho anh biết, anh thích là cô ấy, khác với Dĩ Nhu, tình cảm này như dòng nước chảy xiết mà mãnh liệt, trước kia anh chưa bao giờ cảm nhận được.

Trong khoảng thời gian này anh luôn chăm sóc Dĩ Nhu là do cảm giác áy náy quấy phá, anh hy vọng dùng hành động của mình giảm bớt sự áy náy khi không yêu cô ấy.

Mà Dung Tự lại không tin được mà quay đầu tới nhìn về phía Giang Thừa Minh đang kích động nhìn cô, không ngờ đây lại là thật, ngay cả cô đều không hiểu được cũng không dự đoán được đối phương lại bỗng nhiên cầu hôn?

Độ hảo cảm cũng đã đến 95 điểm, anh ta bị sao vậy? Là bị cô kích thích đến ư....

Không thể không thừa nhận, bản thân Dung Tự cũng bị mê hoặc.

Tần Dịch cầm túi văn kiện quay về phòng, liền nghe thấy tiếng đồ vật bị vứt xuống, lập tức mở cửa chạy vào.

Nhìn điện thoại bị ném xuống đất vỡ vụn, cùng Lâm Dĩ Nhu gương mặt đầy nước mắt, nghe thấy cô ngơ ngác nói: “Cầu hôn…… Thừa Minh cầu hôn cô ta…… Anh ấy không cần em…… Anh ấy cầu hôn cô ta……”

Editor: Nếu không vì đam mê sao lại ngồi edit một chương truyện 3k chữ đây hả? Mà lại là truyện không có ma nào xem chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.