“Nga? Này thật đúng là hiếm lạ, tôi cho rằng đây vì giúp người củng cố địa vị đi.” Chu Diệc An lạnh lùng nói. Khi còn nhỏ hắn không hiểu, sau khi trưởng thành, hắn mới biết hàm ý trong mắt hèn mọn của mẹ hắn, nếu có thể, hắn tình nguyện làm một người bình thường, cũng không muốn làm con trai của Chu gia.
Tống Như Di có chút xấu hổ và buồn bực, con trai trưởng thành sẽ không chịu nghe lời, một chút cũng không thông cảm người làm mẹ như ả, thanh âm ả lạnh xuống, “Tôi hôm nay là có chuyện khác muốn cùng cậu nói.”
“Nói.” Chu Diệc An một bên phất tay đón xe, một bên không chút để ý nói.
“Tiểu gia hỏa bảo bối của cậu, kêu là Triệu Thanh, tôi mấy ngày trước có nhìn thấy hắn.” Tống Như Di gọn gàng dứt khoát mở miệng.
“Người nói cái gì?!” Bước chân Chu Diệc An tức khắc dừng lại, hắn rõ ràng hiểu rõ tính cách của mẹ hắn, nàng nhìn thấy Triệu Thanh nhất định là không có chuyện tốt! Điều này làm hắn nhớ lại mấy ngày trước Triệu Thanh dị thường mất tích, chẳng lẽ là cùng mẹ hắn có quan hệ……
“Mẹ cho hắn mười vạn, làm cho hắn rời đi con, loại người xuất thân, như thế sao mà xứng đôi với con.” Tống Như Di nói, “Vị tiểu thư của Phó gia không tồi, cho con đi gặp mặt lại không chịu đi.”
Chu Diệc An lạnh lùng nói: “Ai cho bà động vào hắn!”
Trong lòng hắn lại đau khổ, thì ra là thế, nguyên nhân là đây! Mẹ của hắn tổn thương người hắn yêu, mà hắn lại hoàn toàn không biết gì cả!
Tống Như Di khinh thường hừ một tiếng: “Loại mặt hàng này, cũng chỉ có cậu coi hắn là bảo bối, cậu biết hắn dạo này đang nịnh bợ ai không?”
“Tôi sẽ không tin tưởng bà châm ngòi.” Chu Diệc An lạnh giọng nói, “Bà tốt nhất cũng không cần lại đánh chủ ý vào hắn, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho bà!”
Tống Như Di "Ôi chao" một tiếng, âm thanh có chút bén nhọn: “Hiện tại ai mà dám đánh chủ ý vào hắn a! Anh trai tốt của cậu đem hắn bảo vệ thực tốt đâu! Đinh Minh tên tiểu tử của Đinh gia cậu còn nhớ không? Bở vì dám đánh chủ ý đến Triệu Thanh, đều bị anh trai cậu đưa vào ngục giam! Cậu không thể tưởng tượng được đi, một người thoạt nhìn thành thật như thế, lúc trước giả mù sa mưa cự tuyệt tiền của tôi, sau lưng liền thông đồng với anh trai cậu, đem y mê hoặc đến đầu óc choáng váng…… Ngay cả người máu lạnh vô tình như y cũng trở nên ngoan ngoãn, thủ đoạn như thế thật khiến tôi phải nể phục không thôi!”
“Ha ha, bà cho rằng tôi sẽ tin?” Chu Diệc An cười lạnh, ngày hôm qua bọn họ còn cùng nhau ăn cơm, Chu Diệc Triết căn bản không quen biết Triệu Thanh.
“Cậu có thể đi hỏi người khác, chính miệng Chu Diệc Triết thừa nhận đó là người của y, hiện tại người trong vòng không ai lại không biết, cũng chỉ có cậu là không biết gì.”
Tống Như Di châm chọc nói, “Đứa nhỏ ngốc, mẹ đã sớm chuẩn bị cho con trước, nếu cậu có một phần bản lĩnh của anh trai cậu thì tốt rồi, Triệu thanh cũng sẽ không đi ôm ấp người khác? Hắn còn xem ngươi là một tên ngốc? Mẹ tuy là một người mẹ không được tốt, nhưng khi nhìn đến con gặp sự việc như thế, trong lòng mẹ vẫn là tức giận…… Hắn xem mẹ con chúng ta thành cái gì? Mặt mày bị đánh đến vang bạch bạch! Được rồi, cậu cũng đừng tranh cãi cùng tôi, dù sao tôi nói gì cậu cũng không tin, tôi hôm nay chính là nói cho cậu một tiếng, cậu tự mình giải quyết cho tốt. Đừng ngu xuẩn bị người khác lừa tiền còn đếm tiền cho người ta!”
Tay Chu Diệc An nắm di động lộp bộp rung động.
Không, chuyện này không có khả năng!
Cùng lúc đó, Tạ Hà đang đi làm chán đến chết.
Hắn làm một nhân viên ở một công ty nhỏ, sự tình mỗi ngày cũng không nhiều lắm, thông thường chính là đánh đánh chữ, nội dung lại không có kĩ thuật, Tạ Hà một bên công tác một bên ở trong đầu xem cửa hàng hệ thống, ngày hôm qua không ăn được quá tiếc nuối. Ân, hôm nay vẫn là ăn trước rồi hả trở về! Cái tương thịt tinh hệ bí chế trùng tinh này không tồi, rượu linh chi ngàn năm dưỡng cũng được, còn có cái cái này… À, xem ra vẫn là phải hảo hảo hoàn thành nhiệm vụ để đạt được giá trị kinh nghiệm a, trong cửa hàng hệ thống 1 điểm kinh nghiệm có thể mua cả một xe thực phẩm, nhưng mà những loại mỹ thực độc đáo lại thường có giá cả rất là cao, thậm chí còn có bán cả bàn đào tiên của Vương Mẫu trong truyền thuyết, nhưng mà mua không nổi…
Thật vất vả đợi đến giờ tan tầm, Tạ Hà đang thu thập đồ vật, bỗng nhiên di động vang, hắn tùy ý tiếp lên, “Này.”
“Là tôi.” Trong điện thoại truyền đến mộtthanh âm thâm trầm.
Ánh mắtTạ Hà tức khắc biến đổi, lập tức tiến vào hình thức chiến đấu! Đây làđiện thoại của Chu Diệc Triết! Hắn hơi chút có điểm ngoài ý muốn, theo lý thuyết Chu Diệc Triết hẳn là không nhanh như vậy liền liên hệ với hắn mới đúng. Chẳng lẽ chính mình lý giải tính cách của Chu Diệc Triết sai?
“Anh…… Anh có chuyện gì……” Tạ Hà dùngngữ khí có chút khẩn trương nói.
“Mang rượu lại phòng 608, hiện tại mau đến đây.”
“Buổi tối tôi phải về nhà……” Tạ Hà ý đồ dựa vào nơi hiểm yếu cố mà chống lại.
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười nhẹ của Chu Diệc Triết: “Như vậy…… Tôi đây trực tiếp đi đến nhà cậu là được, vừa lúc có việc muốn cùng Chu Diệc An nói.”
Chuông cảnh báo trong lòng Tạ Hà lập tức vang lên, nói: “Đừng! Tôi…… Tôi hiện tại đi tìm anh!”
Sau khi hắn tắt điện thoại của Chu Diệc Triết, cấp Chu Diệc An một cái tin nhắn: “Hôm nay tăng ca, tối nay về hơi trễ, anh ăn cơm trước không cần chờ em ^_^”
Phát xong tin nhắn, Tạ Hà vội vàng rời công ty.
Nửa giờ sau, Tạ Hà đứng ở cửa khách sạn, dùng một loại ánh mắt thấy chết không sờn nhìn cửa pha lê tự động, thẳng đến người qua đường nhìn hắn bằng ánh mắt kì quái, rốt cuộc bước chân, đi vào.
Chi tiết quyết định sự thành bại! Tạ Hà tuyệt đối sẽ không vì lười biếng cấp chính mình lưu lại bất luận lỗ hổng nào!
Cửa phòng 608 khép hờ, giống như đang chờ đợi hắn đến, trong phòng tối chỉ hiện lên một tia sáng, làm nơi này bịt kín một tầng sắc thái mê ly.
Tạ Hà đạp lên chiếc thảm mềm mại, dùng biểu tình vô thố nhìn nam nhân trên sô pha.
Chu Diệc Triết buông rượu vang đỏ trong tay, dù bận vẫn ung dung nhìn thanh niên giống như một con động vật nhỏ cùng đường, không thể nề hà, đi vào địa phương mà biết rõ đây là bẫy…… Vừa đáng thương lại đáng yêu.
Y nguyên bản là không nghĩ muốn ra tay với Tạ Hà, y chưa bao giờ thiếu người đối với y yêu thương nhung nhớ bất luận là nam hay nữ, càng khinh thường đi động đến người của em trai.
Thế nhưng…… Y như bị nguyền rủa vậy, từ ngày đó về sau, y không ngừng nhớ lại hương vị của thanh niên, đây là lần đầu tiên y nhớ thương một người như vậy. Cho nên y làm bộ lấy cớ giữ cửa ải cho em trai, để muốn thấy Tạ Hà một lần nữa, muốn gặp mặt, y liền sẽ không suy nghĩ.
Nhưng mà lần gặp mặt kia, chẳng những y không có đánh mất ý niệm đối với hắn, tương phản, khát vọng càng thêm mãnh liệt.
Y là người làm việc từ trước đến nay vẫn luôn quyết đoán, muốn một đồ vật liền sẽ tới tay, cho nên y gọi thanh niên tới, tính toán thử lại một lần nữa…… Nhìn xem chính mình có hay không thật sự động tâm.
“Lại đây.”thanh âm Chu Diệc Triết trầm thấp, mệnh lệnh cho hắn.
Tạ Hà cắn môi, bước đi đếntrước mặt nam nhân, tuy rằng hắn đứng, Chu Diệc Triết ngồi, nhưng khi đối mặt với Chu Diệc Triết lại mang đến cảm giác áp bách, giống như hắn mới là người phải ngẩng đầu nhìn lên người nam nhân này.
Chu Diệc Triết dùng ánh mắt bình tĩnh đến gần như lãnh khốc nhìn người trước mặt rồi nhàn nhạt mở miệng: “Cởi quần áo ra.”