Đáng tiếc, đã chậm.
Mặc kệ từ góc độ nào, Cố Thần đều không muốn giữ mạng hắn lại.
Lười nói với hắn một câu.
Chẳng qua là lẳng lặng ngồi ở đó, chờ bọn họ độc phát bỏ mạng.
Y vốn là người lạnh nhạt vô tình nhất, thế gian này nhiều sinh mệnh như vậy, chưa bao giờ y để vào mắt.
Mây cuộn mây tan, thời gian như chó chạy ngoài đồng, vô tận trong năm tháng, người để y động thủ chẳng có mấy ai.
Nếu không phải y biết, những người này là đối tượng nhiệm vụ của Kiều An, những người này y cũng lười liếc nhìn.
Bây giờ, y chỉ muốn để những người này mau chết, sau đó giết vai nữ chính chướng mắt Ôn Tầm, rồi mang đệ tử ngốc này về biệt thự Phong Lâm, dạy cô một ít tư tưởng tôn sư trọng đạo. Y chỉ có thể mang theo kí ức bồi cô một đời này. Cho nên mỗi giây mỗi phút y phải bắt được, sửa lại cái tư tưởng lệch lạc của cô theo con đường chánh đạo.
"Tao không cam lòng.... Tao không cam lòng.... Tao chỉ đùa giỡn một con đàn bà, không thể chết như vậy.... Bây giờ đã là mạt thế, tang thi ăn thịt người, mày và tao đều là con người, tại sao lại đối xử với đồng loại như vậy..."
Tây Môn Táp như điên cuồng gào thét.
Đáng tiếc, hắn gào thét không giống ngày thường, quá khác biệt.
Lúc hắn có dị năng, cảm thấy mình thật lợi hại, khi dễ mọi người các thứ. Hắn cảm thấy dù dùng một miếng bánh mì đổi một người phụ nữ cũng không có gì lạ.
Nhưng bây giờ hắn lại là kẻ yếu, ngược lại phải đi cầu xin người yếu kia.
Nhìn những người này, thoi thóp nằm trên đất, từng chút từng chút mất đi hơi thở.
Mà Cố Thần, vô cùng bình tĩnh hờ hững, thậm chí chìa tay ra với Kiều An, tỏ ý bảo cô theo bên cạnh hắn.
Từ đầu đến cuối, dáng vẻ không thèm đếm xỉa, vậy mà dỗi đến hành cả một đám.
Kiều An rất bất đắc dĩ.
Cố Thần người này, tâm tư thật sự quá sâu. Sâu đến làm nội tâm cô e ngại sâu sắc.
Cô sau này, không dám nói hắn yếu nữa.
Nam chủ Tây Môn Táp cùng tiểu đội Lôi Đình dừng xe trước nơi này.
Cô đi đến bên cạnh hắn. Vẫn dáng vẻ tái nhợt tuấn tú, chẳng qua đôi mắt ba quang liễm diễm.
Chẳng qua khi nhìn về phía cô, thỉnh thoảng mang theo chút.... Từ ái kỳ quái.
Hắn sờ sờ đầu cô.
Lần nào cũng là cô đứng hắn ngồi mà sờ đầu.
Cô không thể làm gì hơn là ngồi xổm người xuống mặc cho hắn sờ.
"Thích bọn họ chết kiểu này không?"
Kiều An im lặng.
Cố Thần không kiên nhẫn mà nâng cằm, nhưng vẫn nhẫn nại tính tình giải thích cho cô, "Đây là phương pháp đơn giản nhất."
Ý của y là loại này đối với Kiều An mà nói là phương thức hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng nhất. Hiển nhiên, Kiều An cũng không biết Cố Thần trước mặt đã đổi hồn, dĩ nhiên càng không đoán được, hắn dụng tâm như vậy vì muốn trợ giúp cô hoàn thành nhiệm vụ.
Đương nhiên, cô không thể phủ nhận, thủ đoạn này của Cố Thần, đúng là phù hợp với lợi ích của cô.
Mặc dù, có chút tàn nhẫn.
Bất quá, cô cũng biết, toàn bộ người trong tiểu đội Lôi Đình cũng không phải hạng người tốt lành gì.
Trong nguyên tác, Tây Môn Táp cùng Ôn Tầm là hung thủ giết nguyên chủ Đường Kiều An cùng Cố Thần, nhưng một số người trong tiểu đội cũng không có nhúng tay vào. Trong lòng bọn họ ác ý, so với nam nữ chủ không nhỏ hơn chút nào. Chẳng qua chẳng mạnh bằng nhân vật chính, chỉ là thấy chết mà không cứu thôi.
Nhưng Kiều An đánh giá thấp năng lực tìm chết của Tây Môn Táp.
Hắn không chịu chết, càng không thể chết.
Lòng Tây Môn Táp nóng như lửa, trong tuyệt vọng dâng lên ý chí chiến đấu.