Edit: Vân Tịnh Kỳ
Tầng hầm.
Phượng Tranh hứng thú nhìn thoáng qua Thẩm Dao. Thẩm Dao ở Hoa Hạ đế quốc là thuộc về hạng nhất danh gia vọng tộc. Nhưng kỳ thật thời gian trôi qua đã không còn được như trước. Phượng gia phát triển sau tự nhiên đã vượt qua Thẩm gia. Phượng gia cũng không cần dùng đến thông gia để củng cố địa vị. Như vậy một trận gặp mặt ban đầu Phượng Tranh vốn cũng không muốn đi. Trận gặp mặt này vốn chỉ là một tiểu xiếc của các gia tộc. Chỉ có điều Thẩm gia tiểu thư lưu lại cho hắn một ấn tượng quá sâu sắc nên mới qua nhìn một cái.
Không ngờ được cô bé này lại vượt quá mức dự liệu của hắn. Đến bốn người tiến hành cuộc hẹn, phải biết rằng nếu là tiểu thư danh gia khác nếu không chọn được vị công tử nhà ai để kết hôn cũng sẽ cùng song phương giải giải tốt. Nhưng sẽ không ai quang minh chính đại một câu liền giải quyết.
Thật đúng là đặc biệt.
"Vì sao tuyển ta?" Phượng Tranh lòng nghi ngờ rốt cuộc hỏi ra.
"Giáo viên ngài bề ngoài không tệ." Thẩm Dao thoải mái trả lời, khóe miệng giơ lên cười như không cười, "Cũng nói, Thẩm Phượng hai nhà kết hợp không phải là thông gia tốt nhất sao? Hơn nữa ngươi sẽ không yêu ta, ta cũng không yêu ngươi, đối lẫn nhau sẽ rất tốt."
"Dao nhi đúng là một đứa trẻ thực thành."
Thẩm Dao có chút nhíu mày.
Phượng Tranh nhẹ nhàng cười cười, dáng cười sáng chói, "Ta không thể gọi vị hôn thê của mình như thế sao?"
"Có thể." Thẩm Dao âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nói thật cô cũng sẽ không chắc chắn Phượng Tranh có tới hay không, trong tiểu thuyết hắn không có tới vì hiện nay hắn cũng đã cùng nữ chủ dây dưa một chỗ. Phượng Tranh đến Thẩm Dao vẫn giật mình. Một người bề ngoài ôn hòa nhưng bên trong lại hung ác Thẩm Dao không chắc sẽ đả động được lòng hắn hay không, hiện giờ chỉ có thể đi một bước chiếm được sự chú ý của hắn sau đó thì từ từ mưu đồ rồi.
"Có thể đưa ta đi Thẩm trạch sao?"
"Tự nhiên có thể."
--------------------
#truyện_chỉ_đăng_duy_nhất_trên_wattpad#
--------------------
Ở chung một tháng Thẩm Dao âm thầm áy náy. Một tháng này Phượng Tranh vẫn là bộ dáng như mới gặp trước kia không hề có nổi lên ý nghĩ gì yêu đương đối với cô hơn nữa cảm giác hào hứng có phần mệt mỏi.
Ngày hôm sau Thẩm Dao đi tới phòng học. Thẩm Dao không phải dậm chân tại chỗ học sinh nhưng sinh viên năm nhất vẫn là chương trình học có chút khẩn trương nên Thẩm Dao đi sớm đến phòng học.
Hôm nay năm nhất lớp thứ hai Phượng Tranh có tiết dạy môn tiếng Pháp.
Vừa bước vào cửa phòng học, đẩy cửa Thẩm Dao đã biết phân lượng không đúng liền hướng lên trên nhìn. Nhìn rồi Thẩm Dao có chút thản nhiên tươi cười. Trò xiếc loại này không biết khi còn bé mình đã chơi bao nhiêu lần nhưng bây giờ mới lấy ra dùng có phải quá ấu trĩ hay không.
Bên tai truyền đến âm thanh đát đát có tiết tấu, môi Thẩm Dao khẽ nhếch tay vẫn đẩy cửa ra.
"Cứu đương" thanh thúy ào một tiếng, nước lạnh như băng không chút lưu tình dội xuống người Thẩm Dao, tùy theo lại có tiếng cười nương theo vang lên.
Mắt Thẩm Dao không cảm tình quan sát tập thể số lượng học sinh không nhiều lắm trong phòng học.
Cả thân ướt sũng, cả người bị giội thấu, mái tóc mất trận tự dán lên trán, nước theo lọn tóc nhỏ giọt xuống nền gạch, toàn thân thập phần chật vật.
Ánh mắt lạnh như băng quét qua mọi người, hết thải mọi người đều rùng mình một cái, nhất là trong đó có một nữ sinh khuôn mặt vốn mỹ lệ giờ đây trắng bệch.
"Hình bóng." Thẩm Dao nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Một thân ảnh nam tử mặc một bộ màu đen xuất hiện như quỷ như mỵ quỳ bên chân Thẩm Dao. Thẩm Dao lạnh nhạt nhìn qua nam tử quỳ dưới chân mình, ngữ khí lạnh nhạt không có xuất ra dư thừa cảm xúc: "Đây là ta hằng năm đưa ngươi một tỷ hồi báo?"
"Mời đại tiểu thư trách phạt." Nam tử cuối đầu, ánh mắt động cũng không động.
Thẩm Dao lấy tìm kiếm một hồi lại lấy từ trong bao bao ra một viên dược màu lam, "ăn"
"Ừm." Nam tử không chút do dự nghĩ ngợi liền nuốt xuống, rất nhanh trên mặt liền xuất hiện một tia ửng đỏ khả nghi.
"Chính mình liền tự đi mà giải quyết." Thẩm Dao lạnh nhạt nói ra. Nam nhân trước mặt trong nháy mắt không thấy tăm hơi.
Thẩm Dao đạm mạc dời ánh mắt đến mặt vị nữ sinh kia, đem một viên dược màu đỏ nhét vào trong miệng nữ sinh ép cô ta nuốt vào, "Loại chuyện như vậy không muốn lại lần nữa để ta đụng phải."
"Khục khục khục" nữ sinh kia liều mình gảy lấy yết hầu, đôi mắt hoảng sợ nhìn qua Thẩm Dao: "Ngươi cho ta ăn cái gì?"
"Cũng không có gì, chẳng qua sẽ không lấy được mạng của ngươi."
"Ngươi là một nữ nhân tâm địa ác độc."
Thẩm Dao tươi cười ngược lại càng thêm sâu sắc: "Tiếp tục chửi cho tốt, Thẩm Dao ta nghe qua như vậy lời nói còn có ác độc gấp trăm lần: quái vật vô tâm, ngu ngốc, tạp chủng..."
Nói xong vỗ vỗ bờ vai của mình giống như trên đó có thứ gì dơ bẩn bám vào.
"Dao nhi."
Thẩm Dao nhíu mày, giọng nói này... là Thẩm phụ? Thẩm Dao quay đầu lại nhìn đúng là áo mũ chỉnh tề Thẩm phụ. Thẩm phụ niên kỉ cũng đã hơn năm mươi tuổi, nhưng lại vẫn mặc màu trắng âu phục, tóc sơ không một sợi bị loạn.
"Ngươi làm sao sẽ biến thành một bộ dạng như vậy?" Thẩm phụ ánh mắt sắc bén quét đến bên người nữ sinh đang hoảng sợ thất kinh, "Là nữ sinh kia làm?"
Thẩm phụ giọng nói mang theo vài phần nhu hòa, nhưng khi nữ sinh kia nhìn thấy ánh mắt như chim ưng sắc bén kia của Thẩm phụ thì cả người đều lạnh rung
"Cha" Thẩm Dao chống trước Thẩm phụ ánh mắt, một chữ lại một trận chậm rãi nói: "Ta đã xử phạt qua."
Nếu để Thẩm phụ đến xử lý, nữ sinh này không chết cũng sẽ tổn thương, hơn nữa nói không chừng còn có thể sống không bằng chết. Thẩm Dao là một cái người bình thường nên không thể để nữ sinh kia vì mình mà chịu bất kì tổn thương cả đời đều sống trong thống khổ.
"Ân?" Thẩm phụ đem ánh mắt chậm rãi tụ lại trên người con gái.
Thẩm phụ cười nhạt: "Nếu Dao nhi như thế nói thì quên đi."
Thẩm phụ ánh mắt rủ xuống rơi vào Thẩm Dao trên người "Về thay đổi một bộ y phục khác đi."
"Tốt, cha" Thẩm Dao cười khẽ hồi đáp.
"Hắc xì" Vừa đi ra cửa phòng học Thẩm Dao liền không nhịn được nháy một cái hắc xì. Trên vai tựa hồ có một thứ gì đó đè nặng, tầm mắt đặt vào trên vai là một kiện áo âu phục màu trắng được thiết kế tinh mĩ. Ánh mắt lại hướng lên trên, Phượng Tranh một áo thun trắng kết hợp với quần dài đúng là không ra hài hòa.
"A" Thẩm Dao kinh hô khi bị Phượng Tranh ôm kiểu công chúa bước đi.
Thẩm Dao đỏ bừng khuôn mặt, Phượng Tranh đôi mắt màu hổ phách chậm rãi hiện lên một tia mỉm cười. Môi kia cười chỉ có mình biết hay không thật lòng đáng tâm tươi cười, nhưng là lần đầu tiên có một tia thật lòng.
Phượng Tranh hướng Thẩm phụ gật đầu: "Vị hôn thê của ta để ta chiếu cố được rồi, bá phụ trước tiên có thể đi trước"
"Thả ta xuống." Thẩm Dao nhỏ giọng nói. Thẩm Dao không có nghĩ Phượng Tranh như thế làm việc, liền ôm là ôm nàng đi. Giờ đây trên mặt Thẩm Dao cảm thấy nóng rát, chóp mũi lại thản nhiên hương vị bạc hà.
Phượng Tranh chậm rãi nhíu mày, tiếng nói ôn nhu như nước bên tai Thẩm Dao nhẹ nhàng thầm nói: "Ta là ngươi vị hôn phu." Mãi đến trên xe Phượng Tranh không biết trải qua bao nhiêu ánh nhìn của mọi người Thẩm Dao đỏ mặt không cần nhìn cũng biết hiện giờ đã ửng đỏ bao nhiêu.
Thời gian lâu sau Thẩm Dao đem âu phục trên vai cởi ra chậm rãi mở miệng: "Phượng Tranh thật ra ngươi không cần làm như thế"
Phượng Tranh hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn đến Thẩm Dao mắt nhìn xuyên thấu qua tấm cửa kính xe cũng không biết là đang nhìn cái gì, tóc đen dài che lại khuôn mặt mỹ lệ chỉ lộ ra trắng noãn cần cổ.
Không biết có phải trong xe ngọn đèn hơi tối không mà Phượng Tranh có ảo giác cảm thấy rằng cô gái trước mặt có một tầng thản nhiên hoang dã tựa như bi thương.
"Ngươi đang khổ sở không phải sao?" Phượng Tranh lần nữa đem âu phục bao lấy chặt chẽ quanh người Thẩm Dao chỉ cho cô lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cô gái giọng mềm nhũng nhu nhu truyền đến mang theo giọng mũi lần thứ nhất trên mặt không mang theo nụ cười.
"Ta vốn là một quái vật không biết nóng lạnh. Ta rõ ràng là một người đau thương bất nhập bách độc bất xâm. Ta là đại tiểu thư Thẩm gia kiêu ngạo ai cũng không có khả năng bắt nạt ta. Ta có nhà, ta có gia đình lại so với bấy kì ai ta lại có một người cha có tiền. Lúc nãy bị bắt nạt chính là nữ sinh kia, người nhận được trừng phạt chính là ám vệ. Cái gì cũng không phải ta chịu ủy khuất, ta cần khổ sở đau lòng làm cái gì nha?."
Phượng Tranh lần đầu tiên không biết nên lấy loại kỉm cười nào ra ứng phó, trầm mặt hồi lâu mới chậm rãi nói cũng không phát hiện lời nói của mình có bao nhiêu phần không chú ý mà phát ra thương tiếc: "Ngươi là vị hôn thê của ta."
"Vậy sao?" Trong lúc nhất thời trong xe chìm vào yên tĩnh, không khí như vậy làm người có chút hốt hoảng.
"Phốc." Một đạo cười khẽ vang lên.
Phượng Tranh ngẩng đầu quan sát cô gái đang tươi cười trước mặt.
"Phượng Tranh ngươi thật sự cho rằng ta đau lòng thật sao? Ta không phải là một người vì bất cứ người không liên quan nào mà đau lòng a, ta không phải bạch liên hoa nha..."
"Vừa lúc nãy chỉ là vui đùa một chút!."
Phượng Tranh không cười chỉ là nhìn chằm chằm xem dáng vẻ của Thẩm Dao. Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng khóa chặt hình bóng gầy yếu trong đó.
"Này này, không được dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn ta..."
Như là ở trong thảo nguyên lại gặp được sa mạc hoang vu, Thẩm Dao ngưng cười hẳn, nhắm lại đôi mắt tựa vào cửa sổ không nói gì. Một lúc mới chậm rãi nói ra:
"Đưa ta về Thẩm gia."
Phương Tranh cố dồn nén lại xúc động muốn sờ Thẩm Dao mặt chỉ đem tay thay Thẩm Dao thắt lại dây an toàn.
"Tốt, ta đưa ngươi về nhà."
Nhà?! Tựa ở cửa xe thủy tinh Thẩm Dao nghe được không khỏi trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo. Nhà? Chỗ đó đối với ta chẳng qua là một chỗ để ta ngủ mà thôi...