Công Lược Nam Phụ Mỹ Nam

Chương 13: Tà mị Vương gia (2)




Edit: Vân Tịnh Kỳ

Tường thành cao cao tượng trưng cho vị đất cổ xưa uy nghi đứng vững, sư tử to lớn uy nga trong đêm tối yên tĩnh bao phủ hiện ra một khe hở kỳ dị. Từng dãy đèn lồng tinh mỹ treo ở hành lang lộ ra một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng.

"Đây là cái gì?" Thẩm Dao nhìn nha hoàn đưa tới một bộ y phục màu hồng nhạt có chút không hiểu nên hỏi thăm.

"Vương gia phân phó nô tỳ cho tiểu chủ xuyên bộ y phục này đi gặp ngài." Nha hoàn đâu ra đấy, nghe hỏi gì đáp đó.

Ngón tay Thẩm Dao chậm rãi xẹt qua váy dài tơ lụa, cảm nhận được trên đầu ngón tay mát lạnh nàng biết bộ y phục này rất xa xỉ - băng tằm tơ. Lúc này đang là ban đêm của mùa hè chói chang, nếu khoác bộ y phục này lên mình xác thực là rất thoải mái. Chỉ là.... Thẩm Dao nhìn thoáng qua áo lót có chút trong suốt kia nàng có phần không xác định được ý lạnh của đối phương.

Lúc tỉnh lại ngày hôm nay Thẩm Dao mới biết những vết roi trên người mình là do Phượng Tranh gọi người ban cho, mà lúc này hắn lại tặng cho nàng một bộ y phục giá trị xa xỉ, thái độ của Phượng Tranh làm cho người ta có cảm giác mình bị chơi xuyên vậy.

Dưới sự trợ giúp của nha hoàn Thẩm Dao mặc vào cái váy dài hồng nhạt này, trên mặt lại đắp lên một tầng phấn che đậy cả tinh thần tái nhợt thiếu sức sống.

Nha hoàn lại liên tục cắm những cây trâm quý giá lên đầu Thẩm Dao, Thẩm Dao nhíu mày, nhìn thấy trên đầu mình toàn là màu vàng khóe miệng không khỏi co rút, "Không cầm đến, quá khoe khoang rồi."

Liếc qua hộp trang điểm rực rỡ muôn màu: bảo thạch màu hồng có lớn có nhỏ, mã não màu xanh lá, phỉ thúy mỏng manh có thể nhìn xuyên thấu tựa như thủy tinh,.... Thẩm Dao chỉ vào một cái ngọc trâm có khảm bảo thạch màu xanh biếc, "Ta đeo cái này thôi."

"Vâng."

- --------------------------------------

#truyện_chỉ_đăng_duy_nhất_trên_wattpad#

- --------------------------------------

Dây leo trên tường lẫn lộn uốn lượn tùy ý sinh trưởng, tán cây sum xuê rắc rối đan vào nhau, ánh trăng sáng tỏ yếu ớt trên cao chiếu xuống qua những cành cây chỉ còn lại những đốm sáng nhỏ, bóng dáng uốn lượn hằn trên tường đá lạnh như băng.

Thiếu nữ cẩn thận dẫm bước trên bậc thang trơn ướt, guốc gỗ dưới chân phát ra tiếng "bang bang" trong màn đêm tĩnh lặng, váy áo dài trong đêm tối trượt ra một đạo ưu mỹ vòng cung.

Nha hoàn phía trước dẫn đường cầm một cây đèn nhỏ bỗng nhiên dừng lại, cung kính đối với Thẩm Dao nói ra: "Ở phía trước vương gia mở tiệc chiêu đãi khách khứa, tiểu chủ mời."

Theo lời nha hoàn nói, hành lang xa hoa lãng phí, phiền phức nghệ hành xuất hiện trước mặt. Kim Long đồ giương nanh múa vuốt được dùng bằng phương thức chạm rỗng khắc trên lan can, hoa mai trắng noãn không tỳ vết không biết dùng cái phương thức gì lại nở rộ trên mặt đá cứng rắn. Một mặt là đại điện hoa lệ huy hoàng, một mặt là hoàn cảnh cao thượng mà tươi mát, hai mặt khác nhau lẫn nhau tạo nên nổi bật hiện ra một vẻ đẹp khác thường.

Thẩm Dao nhìn kỹ song long châu vẻ đùa giỡn mới phát hiện móng vuốt chúng đều là bốn chỉ trảo. Thẩm Dao âm thầm thở dài một hơi, nam nhân này quả nhiên là thận trọng, dù làm việc có hơi chút càn rỡ nhưng làm việc hết lần này đến lần khác đều làm cho người khác tìm không ra sai lầm. Người như vậy, tại sao lại dễ dàng thất bại đâu?

Thẩm Dao điều chỉnh lại một chút nét mặt của khuôn mặt mình sau đó mới chậm rãi bước đi trên mặt thảm thật dày làm bằng da lông của Tuyết Hồ Thiên Sơn. Còn chưa vào đến cũng đã nghe thấy được tiếng vui cười, tức mắng, tiếng đàn dài đằng đẵng đan xen là tiếng hát mỹ diệu của các vị nữ tử, vị son phấn ngọt ngấy trên không trung.

Đến thời điểm khi Thẩm Dao bước vào trong điện, tất cả âm thanh nói chuyện với nhau đều tiêu tán rồi, ánh mắt mọi người đều đặt ở trên người Thẩm Dao, dáng người thiếu nữ đúng tiêu chuẩn đẹp thẩm mỹ trong mắt mọi người chậm rãi phất qua.

Một đạo ánh mắt phức tạp giống như là đã đâm sâu vào trên người Thẩm Dao, nàng cau mày nhìn về phương hướng của ánh mắt đó. Một nam tử mặc một bộ trường bào trắng thuần, áo khoát là một kiện màu xanh lá tươi mát thêu lên mây trôi, bên hông giắt một tấm ngọc tinh xảo màu lam tơ lụa màu đỏ tùy ý rủ xuống. Tóc xanh dài đến eo rối tung theo gió chỉ dùng một cây trâm màu đen đơn giản vén lên. Cả người phía trên toát ra hơi thở ôn nhuận như ngọc, hào hoa phong nhã.

Lại nhìn lần nữa phía dưới - một đôi giầy thêu bằng tơ vàng Thẩm Dao đã biết rõ thân phận của người này, nam chính - Nam Cung Thương.

Không thể không nói, Nam Cung Thương và Phượng Tranh cùng đem so sánh thì chưa chắc ai đã bại ai, chẳng phân biệt được mà sàn sàn nhau, một cái là tà mị lười biếng, một cái khí chất ôn nhuận như ngọc. Chỉ là... Thẩm Dao vẫn không hiểu nguyên chủ sao lại nông cạn như vậy vừa gặp đã chung tình. Trong trí nhớ của nguyên chủ chỉ là kinh hồng thoáng nhìn, Nam Cung Thương ở giữa mọi người quả thật như là hạc giữa bầy gà nhưng đem ra so sánh cùng Phượng Tranh, dùng ánh mắt của Thẩm Dao đem ra nhìn, ai cao ai thấp có thể phân thắng bại.

Nhìn đến ánh mắt Thẩm Dao quá rõ ràng, Phượng Tranh ngồi dưới Nam Cung Thương khóe miệng nhảy lên, trong ánh mắt lưu chuyển tựa hồ như trào phúng ý cười tối tăm, đôi môi duy trì tựa tiếu phi tiếu nhìn Thẩm Dao.

"Dao nhi, sao vẫn chưa tới ngồi bên cạnh bổn vương?"

Thẩm Dao nhìn Phượng Tranh một cái, theo thần thái của hắn Thẩm Dao biết hắn đã sớm biết được người trong lòng "Thẩm Dao" là ai, lại thú vị chơi ác nhìn xem Thẩm Dao thống khổ bị quất roi dù đau cắn răng cũng không nói hắn biết tên tình lang kia là ai.

Thẩm Dao theo quy cũ ngồi tại bên cạnh Phượng Tranh, ai ngờ trường bào Phượng Tranh vung lên một cái Thẩm Dao chỉ cảm thấy trên lưng lạnh lẽo, hắn đã nâng lên eo của nàng, nhẹ nhàng dùng sức trong tay liền mang Thẩm Dao ôm vào trong ngực.

Ngón tay như ngọc phất qua trên trán Thẩm Dao một đám tóc dài đặt ở trước mũi của mình nhẹ ngửi, trên môi treo lên một dáng tươi cười phảng phất như là hoa cà độc dược nguy hiểm mà mê người, con ngươi của nam tử lưu chuyển một tia tinh quang.

Thẩm Dao chỉ cảm thấy có một đạo hô hấp ái muội chậm rãi thả vào cổ mình, ngứa, nhu nhu hòa hòa giống như là lông nhung của thiên nga trên cổ mình chậm rãi xẹt qua mang theo một hồi kinh hãi. Bên tai lại chỉ nghe được đối phương trầm thấp tiếng nói nhẹ nhàng nỉ non: "Phấn bạch đại hắc, thi dung mạo chỉ. Trường tay áo quất vào mặt, thiện lưu khách chỉ."

Giống như là tình nhân thân mật nhưng lời nói nói ra lại tổn thương tâm người, Phượng Tranh biết rõ lòng tự trọng của nguyên chủ có bao nhiêu là cao mà lại cố ý nói như vậy để vũ nhục nàng. Thẩm Dao mơ hồ có thể cảm nhận được tâm tình của Phượng Tranh có chút sung sướng không khỏi âm thầm thở dài, khó trách người ta đánh giá Phượng Tranh một thân - cảm xúc thất thường, tâm tình bất định.

Chỉ là, Phượng Tranh lần này phải thất vọng rồi, hiện tại chiếm cứ bộ dạng này là Thẩm Dao. Thẩm Dao sẽ không để ý vì một ít chuyện nhỏ này mà thương tâm, bởi vì nàng để ý chính là đến cuối cùng Phượng Tranh phải thật lòng yêu thương mình. Việc nhỏ như vậy Thẩm Dao tất nhiên không thương tâm rồi, những chuyện này cùng lắm là vì đạt tới mục đích to lớn trả giá một điểm nhỏ mà thôi.

Lúc này Thẩm Dao dùng sức lau sạch bạch phiến trên mặt, không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt trêu tức của Phượng Tranh.

Phượng Tranh sửng sốt một chút rất nhanh đã lấy lại nụ cười quen thuộc có chút tà mị, sau đó giảm thấp lại giọng nói đến bên tai Thẩm Dao thì thầm: "Xem ra là tiểu đông tây của ta tức giận rồi."

Nói xong nâng niu một chút bàn tay nhỏ của Thẩm Dao, giống như là đùa đùa sủng vật của mình lại nhéo nhéo mặt Thẩm Dao, "Ngoan, cười cho gia xem một cái."

Thẩm Dao bị nắm khuôn mặt: "《¤~¤》" đau quá a~.

Nam Cung Thương ngồi ở trên đài cao có thâm ý khác nhìn Thẩm Dao, nhìn thấy Thẩm Dao nhìn về phía mình thì trưng ra một nụ cười tự mình cho rằng là phong lưu, phóng khoáng, ôn nhu. Ai ngờ Thẩm Dao chỉ nhìn thoáng qua rồi ghét bỏ quay đầu.

Nam Cung Thương: "...0-0..."

Nam Cung Thương sờ sờ mặt của chính mình, lần trước cô bé này nhìn thấy mặt của mình chính là một bộ dáng háo sắc nhưng lời nói cũng không dám nói, nhưng tại sao chỉ qua vài ngày đã ghét bỏ bộ dáng của chính mình rồi.?!

- -------------------------------------------

Tác giả: Phấn Phấn Nữ Lang

Edit: Vân Tịnh Kỳ

#truyện_chỉ_đăng_duy_nhất_trên_wattpad#

- ----------------------------------------

Truyện gồm 1720 từ*

Edit xong ngày 03/02/2019

Đã đăng ngày 05/02/2019.

- ----------------------------------------

Nay đã là mùng 1 Tết, Kỳ chúc mọi người một cái Tết Nguyên Đán vui vẻ.

Nhà nhà yên vui

Hạnh phúc sum vầy

Tết đến đủ đầy

Muôn điều như ý

Năm Hợi may mắn

Được nhiều niềm vui

Hạnh phúc bình an

Đạt được ước muốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.