Công Lược Nam Chủ Hắc Hóa

Chương 97: Cứu mạng, biến thành mèo! 3




Edit: Xanh Lá

Đường Khanh chỉ vì nhàn rỗi nhàm chán nên muốn chỉnh đốn hệ thống một trận, chứ không phải thật sự muốn nhốt hắn vào phòng tối, cho nên không đến một phút đồng hồ liền thả hắn ra.

Hệ thống lần nữa nhìn thấy ánh sáng, liền không dám tiếp tục lỗ mãng, thậm chí còn lần đầu tiên nhận sai với cô, “Hu hu hu, Khanh Khanh bảo bối ta biết sai rồi.”

“Ừ, lúc này mới ngoan.” Đường Khanh ngẩng đầu nhỏ, tràn đầy ngạo khí nói: “Bổn nữ vương tha thứ cho ngươi đó.”

Lúc này vốn chỉ là vui đùa, ầm ĩ xong một trận, cô cũng liền chuẩn bị rời đi, chỉ là dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, nam chính vốn còn phải một tiếng nữa mới về, thế mà hiện giờ đã trở lại.

Nghe tiếng giày da bên ngoài, lần đầu tiên cô dựng lông toàn thân.

“Hình như nam chính đã trở lại.” Có giáo huấn lúc trước, hệ thống tuy rất muốn vui sướng khi người gặp họa, nhưng giọng nói lại rất nghiêm trang.

Đường Khanh lúc này đang lo rời đi như thế nào, sao còn để tâm đến ý định thực sự của hệ thống.

Thư phòng tuy rộng, nhưng bố cục lại cực kỳ đơn giản, nói cách khác, cô căn bản không có chỗ nào để trốn cả.

Nhìn cửa sắp bị mở ra, Đường Khanh lập tức tắt toàn bộ những thứ mở ra trên màn hình lúc trước, sau đó dứt khoát không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp nhảy về phía người mở cửa.

Mặc Diệc vừa mở cửa liền cảm nhận được một vật nhỏ ấm áp nhảy đến trên người. Vốn nhiều năm quen cảnh giác, hắn thiếu chút nữa liền quăng nó đi, cũng may sau khi hắn thấy rõ thân ảnh màu trắng trên người mình, tức khắc liền dừng động tác trong tay.

Đây là lần đầu tiên chính thức gặp mặt của một người một mèo sau khi vết thương của Đường Khanh lành lại, tuy trước đó hắn đều ngày ngày ở cạnh cô một lúc, nhưng lần nào cô cũng đều đang ngủ dưỡng thương, cho nên cô vẫn không biết được.

Khuôn mặt anh tuấn, lộ ra góc cạnh rõ nét lạnh lùng, hai tròng mắt trước nay lạnh nhạt lại thâm thúy giờ phút này mang theo một tia mềm mại, hắn bế mèo trắng nhỏ mềm mại đáng yêu trong tay, môi mỏng khẽ nhếch, “Tiểu Bạch, sao mi lại chạy đến đây?”

Đường Khanh vốn còn nghĩ xem làm thế nào để lấy lòng hắn, câu tiếp theo đã nghe được hai chữ Tiểu Bạch, tức khắc liền như bị sét đánh.

“Tiểu Bạch, tên hay.” Dường như vì nam chính xuất hiện, nên hệ thống đã không còn sợ hãi.

“Ngươi cút!”

Cái tên thiên lôi cuồn cuộn như thế, Đường Khanh tất nhiên tức giận không nhẹ, nhưng đối phương lại hoàn toàn không biết, còn chậm rãi nói bên tai cô: “Đây là thư phòng của ta, Tiểu Bạch về sau không thể lại tiến vào, nếu không……”

Nếu không cái trứng ấy! Tiểu Bạch là cái tên quỷ gì vậy!

Đường Khanh tức đến thiếu chút nữa giơ móng vuốt, nhưng tưởng tượng đến bây giờ hắn là người nuôi mình, lại còn là nam chính, nên chỉ có thể không vui kêu lên một tiếng với hắn.

“Meo!” Mau đổi tên cho trẫm ngay!

Mặc Diệc tuy không hiểu tiếng mèo, chẳng qua vẫn có thể nghe ra sự không vui dày đặc trong tiếng kêu đó. Lòng người khó dò như vậy hắn cũng có thể đoán chuẩn, nhưng trước mắt chẳng qua là mèo trắng nhỏ mới có ba tháng, hắn lại có chút đau đầu.

“Tiểu Bạch, mi làm sao vậy?”

“Meo meo meo!” Đổi tên đó!!

“Đói bụng sao?.”

“Meo!!” Là tên!

“Không phải đói bụng à, vậy thì chính là khát.”

……

Một người một mèo cứ như vậy đối thoại nửa ngày, cuối cùng Đường Khanh bại trận. Nhân loại đáng chết này quá ngu xuẩn! Ngay cả ý đơn giản như vậy cũng không đoán ra!

Mặc Diệc nhìn mèo nhỏ mang vẻ sống không còn gì luyến tiếc nằm trên bàn mình, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải. Hắn trước nay chưa từng nuôi thú cưng, vật thể yếu ớt mềm mại như thú cưng này trước nay đều không thích hợp với hắn, chẳng qua mèo trắng nhỏ này lại ngoài dự đoán khiến hắn để trong lòng.

Nếu trị không được, hắn chỉ có thể gọi nhân sĩ chuyên nghiệp tới đây.

Thẩm Mẫn làm một cô bác sĩ thú y chuyên nghiệp, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình lại phải hầu hạ một con mèo, còn là một con mèo trắng nhỏ không thuộc bất kỳ chủng loại đặc biệt nào nữa, chẳng qua lúc trước nếu đã lựa chọn nghề thú y, đương nhiên cũng là vì cực kỳ yêu động vật nhỏ, cho nên cũng đặc biệt quan tâm tới Đường Khanh. Lúc này nghe được ông chủ gọi, cô ta lập tức chạy tới.

Nhìn dáng vẻ một người một mèo này giằng co, cô ta liền muốn cười, chẳng qua tu dưỡng nghề nghiệp vẫn khiến cô ta mở miệng dò hỏi, “Tiên sinh, ngài gọi tôi có chuyện gì?”

“Nó dường như có chút tức giận.”

Người có thất tình lục dục, mèo đương nhiên cũng có, biểu cảm thổi râu trừng mắt này của mèo trắng nhỏ, quả thật cực kỳ giống tức giận.

Thẩm Mẫn còn chưa từng thấy con mèo nào có biểu cảm phong phú như vậy, lập tức liền cười nói: “Không biết tiên sinh vừa rồi có nói gì, hoặc là làm gì với nó không?”

Mặc Diệc nghiêm túc nói lại chuyện lúc trước một lần, tiếp theo liền nghe Thẩm Mẫn mang theo một tia do dự nói: “Tiên sinh, có khả năng…… nó không thích cái tên Tiểu Bạch này.”

Đường Khanh vừa nghe có người nói đến trọng điểm, lập tức liền đứng dậy từ trên bàn, thậm chí còn tâm tình rất tốt mà cọ cọ tay đối phương.

Nhân loại này quá hợp ý cô, ngoại trừ việc cả ngày đều bắt cô ăn thức ăn cho mèo.

Thẩm Mẫn có chút thụ sủng nhược kinh, từ khi cô ta tiếp nhận mèo trắng nhỏ này, tuy nói nó trước nay luôn ngoan ngoãn không cần cô ta nhọc lòng, nhưng cũng chưa bao giờ được hưởng thụ đãi ngộ như thế.

Mặc Diệc âm tình bất định nhìn tiểu gia hỏa nịnh nọt trước mắt này, tay duỗi ra, trực tiếp quơ mèo lại. Cũng không biết vì sao, rõ ràng chỉ là một con mèo, rõ ràng cô gái trẻ trước mắt này là do hắn mời đến chăm sóc mèo, nhưng một màn vừa rồi lại khiến hắn cực kỳ khó chịu, dường như con mèo này trời sinh chỉ có thể là của một mình hắn, ai cũng không cho đụng.

“Tôi biết rồi, cô đi xuống đi.” Đuổi người ra ngoài, Mặc Diệc nhấc mèo trắng nhỏ lên đối diện với mình, “Mi muốn đổi tên là gì?”

Đường Khanh không cách nào nói tiếng người, meo meo nửa ngày, đến cuối cùng lại có chút nhụt chí.

Cũng may, lần này Mặc Diệc thật ra lại cực kỳ nhanh nhạy, thế mà liền tìm một quyển từ điển đặt xuống trước mặt cô, “Đỡ cho tên ta đặt mi lại không thích, tự mình tìm đi.”

Từ điển chẳng qua là hành động bất đắc dĩ của hắn, lại không nghĩ rằng mèo trắng nhỏ thế mà liền thật sự nhảy xuống từ trong tay hắn, sau đó bắt đầu nghiêm túc tìm tên.

Nói là nghiêm túc, kỳ thật chính là phá hư, Đường Khanh trước mắt chỉ có móng vuốt, móng vuốt sao mà lật sách được, cuối cùng cô chỉ có thể tung ra tuyệt chiêu cuối cùng, trực tiếp lấy móng vuốt cào cào, cuối cùng dưới sự nhắc nhở của hệ thống, sau khi xé đến trang có chữ “Đường” liền dừng lại.

Làm xong việc này, Đường Khanh đã mệt đến không nhấc nổi móng vuốt, mấy trăm trang như vậy, xé xong quả thực muốn mạng mèo nha.

Mặc Diệc bất động thanh sắc nhìn cô xé giấy, đến tận khi cô dừng lại, lúc này mới nhìn chữ trên từ điển.

“Đường?”

“Meo!”

Trong một chớp mắt, Mặc Diệc có cảm giác như mình nhìn thấy cô gật đầu.

Tự mình xé giấy tìm tên, lại còn gật đầu nữa, đây cũng không phải việc mèo bình thường có thể làm được nha. Có một chớp mắt, hắn đã cảm thấy tiểu gia hỏa này chính là biến dị. Chẳng qua rất nhanh, hắn lại lắc đầu phủ nhận, có lẽ đây hết thảy chỉ là trùng hợp, trên đời này làm gì có quỷ quái tinh linh.

“Nếu như ngươi đã chọn, vậy về sau ta sẽ gọi ngươi là Đường Đường.” Chữ “Đường” (*họ “Đường”) tuy hay, chẳng qua hắn lại cảm thấy chữ “đường” (* kẹo ngọt) càng thích hợp với tiểu gia hỏa này.

Đường Khanh nghe cái tên đó, rốt cuộc cũng miễn cưỡng tán thành, vì thế liền đại phát từ bi không giày vò hắn nữa.

Náo loạn lâu như vậy, cô cũng mệt mỏi, chẳng qua nắm lấy cơ hội bồi dưỡng tình cảm với nam chính, cô liền ở lại thư phòng không đi, nhưng ngay trong lúc cô ngủ say, cô không biết mình lại lần nữa bị phát hiện sơ hở.

Mặc Diệc bất đắc dĩ ôm tiểu gia hỏa đến bên cạnh, tiếp theo mở máy tính ra. Nhưng vừa mở, hắn tức khắc nhận thấy có chỗ không đúng.

Máy tính này mặt ngoài không cài mật mã, kỳ thật lại bố trí hệ thống an toàn cực cao, mặc dù có người đã tắt hết cửa sổ, hắn vẫn có thể tra ra tất cả một cách rõ ràng, càng đừng nói trong thư phòng này còn có tia hồng ngoại giám sát ẩn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.