Công Lược Nam Chủ Hắc Hóa

Chương 96: Cứu mạng, biến thành mèo! 2




Edit: Xanh Lá

Đường Khanh đã đau đến không còn tri giác, thậm chí đã có thể cảm nhận được sinh mệnh đang xói mòn.

“Thống thống à, có phải ta sắp chết hay không?”

“Căn cứ theo số liệu báo cáo, ngươi còn không đến 5% dấu hiệu sinh mệnh.”

“Ồ, vậy chính là sắp chết.”

“Không việc gì, rất nhanh ngươi có thể sống lại.”

Đường Khanh vừa nghe xong những lời này của hệ thống, trước mắt liền bắt đầu tối tăm, ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, sau đó……

Sau đó cô không còn biết gì nữa.

Mặc Diệc ôm mèo nhỏ người đầy bụi đất này, lúc trước còn có thể cảm nhận được nhịp tim đập mỏng manh, lúc này ngay cả nhiệt độ ấm áp trên cơ thể cũng bắt đầu chậm rãi biến mất, thân mình nhỏ vốn dĩ yếu ớt cũng bắt đầu cứng đờ.

Người giống như hắn, sinh tử đã thấy nhiều, tuy nói mèo nhỏ cứu hắn một mạng, nhưng hắn lại không lộ quá nhiều bi thương, chỉ đưa một bàn tay xoa xoa cái đầu nhỏ.

“Bảo bác sĩ thú y không cần tới, tìm một khu mộ đi.”

Dứt lời, chiếc xe ngừng lại ở một trang viên kiểu Âu, mà tài xế phía trước lập tức xuống xe, cung kính mở cửa xe.

“Dạ, Boss.”

Đường Khanh vừa mới tỉnh dậy, liền nghe được chuyện tìm mộ chôn, tức khắc cả người đều run cầm cập, may mắn cô tỉnh sớm, nếu như muộn một phút đồng hồ, chỉ sợ sẽ bị nhốt trong chiếc hộp đen kịt, chờ bị người ta chôn xuống cái mộ nghe nói trị giá trăm vạn kia.

“Meo ~”

Để chứng minh mình còn sống, cô nhỏ giọng kêu lên.

Mà cô vừa kêu, cũng khiến Mặc Diệc kinh ngạc vài phần, mèo nhỏ trong ngực lúc trước rõ ràng đã không còn sống, sao lúc này lại có nhịp tim đây?

Tiếng kêu của mèo nhỏ tuy không lớn, chẳng qua tài xế cách khá gần, nên tự nhiên cũng nghe được, anh ta nhìn Boss nhà mình, nhỏ giọng dò hỏi: “Boss, có cần bảo bác sĩ thú y ở lại không?”

Mặc Diệc thần sắc nhàn nhạt gật đầu, dường như việc mèo nhỏ đột nhiên sống lại cũng không khiến hắn quá chú ý.

Đường Khanh tuy đã sống lại, nhưng chỗ đau trên người cũng không bớt đi nửa điểm, thậm chí còn vì vừa mới thức tỉnh, dưới trạng thái cực độ thanh tỉnh kia, đau nhức trên người dường như còn đau gấp đôi lúc trước, khiến cô hận không thể lại tiếp tục hôn mê.

“Hu hu hu……” Dưới cơn đau nhức, cô không nhịn được phát ra từng tiếng khóc than.

Tài xế thấy thế, lập tức nói: “Boss, có cần giao cho tôi không?”

“Nếu là ân nhân cứu mạng, tôi liền tự mình mang nó đi.” Nói xong, Mặc Diệc bước nhanh tới tòa nhà kiến trúc kiểu Âu.

Trong phòng, bác sĩ thú y sớm đã tới, anh ta cũng không phải chờ bao lâu, rất nhanh đã thấy một người đàn ông cao lớn lạnh lùng đi về phía mình. Người đàn ông khí chất cao quý cùng mèo nhỏ nhọ nhem trong tay hắn hoàn toàn không tương hợp, chẳng qua hắn vẫn không chê.

Nếu nói trước đó hơn nửa đêm bị người đột nhiên đánh thức, trong lòng bác sĩ thú y vẫn cực kỳ khó chịu, chỉ là giận nhưng không dám nói gì, thì khi nhìn đến mèo nhỏ được người đàn ông ôm trong tay đến đây, tức khắc cảm giác không vui gì cũng chẳng còn, anh ta làm bác sĩ thú y cũng là vì yêu thích động vật nhỏ, người đàn ông trước mắt này nếu không quan tâm đến mèo nhỏ trong ngực thì hẳn cũng sẽ không tìm anh ta tới đây.

“Cứu nó.”

Mặc Diệc chỉ nói hai chữ, nhưng bác sĩ thú y lại nghe mà lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong một chớp mắt, anh ta đột nhiên hiểu rõ cảm giác của những ngự y thời cổ trong cung đình bị hoàng đế uy hiếp.

“Tôi sẽ cố hết sức.” Nói xong mấy chữ này, anh ta liền mở hộp dụng cụ lúc trước mang theo đến đây, tiếp theo bắt đầu phẫu thuật.

Vết thương của mèo nhỏ vượt qua dự đoán của anh ta, ngoại trừ chân sau, vết thương do sung ở chỗ tim phổi càng khiến người ta nhìn thấy mà sợ.

Thật lâu sau, bác sĩ thú y lau mồ hôi trên trán, trong giọng nói mang theo một tia run rẩy: “Tiên sinh……”

Mặc Diệc mắt lạnh nhìn bác sĩ thú y đang run run, “Nói.”

“Con mèo này bị thương quá nặng, miệng vết thương tôi đã xử lý tốt, viên đạn tôi cũng đã lấy ra, có thể sống hay không liền phải xem chính nó.” Bác sĩ thú y rất muốn nói với vết thương như vậy con mèo này căn bản không có khả năng sống sót, nhưng viên đạn kia lại kích thích thần kinh mỏng manh của anh ta. Đây chính là đạn đó! Từ khi nào ở Hoa Quốc súng ống lại tràn lan như vậy? Người trước mắt này không phải người anh ta có thể chọc đến, cho nên anh ta chỉ có thể nói ra lời ba phải này.

Mặc Diệc thật ra lại không khiến anh ta khó xử, đợi sau khi anh ta băng bó xong miệng vết thương liền cho phép anh ta rời đi.

“Trần Sinh, đưa tiền thù lao cho vị tiên sinh này.”

Bác sĩ thú y thụ sủng nhược kinh, cuối cùng được Trần Sinh cười tủm tỉm nhắc nhở, anh ta cầm xấp tiền thù lao dày cộp, mang vẻ mặt nghĩ mà sợ rời đi.

Trần Sinh đưa bác sĩ thú y đi xong liền quay vào biệt thự, nói với Mặc Diệc: “Boss, bác sĩ thú y kia sẽ không nói linh tinh ra ngoài.” Nói xong, lại nhìn mèo nhỏ dường như đang ngủ say kia, nói: “Boss, có cần gọi người đến chăm sóc con mèo này không?”

Lúc trước còn không hiểu vì sao Boss lại coi trọng con mèo này như thế, đến khi anh ta biết con mèo này trong lúc vô tình đã cứu Boss liền nháy mắt hiểu ra, Boss tuy làm người lãnh khốc, nhưng trước nay ân oán phân minh, có ơn tất báo, mặc dù là con mèo, chỉ cần nó có thể sống sót, ngày tháng về sau tất nhiên sẽ hưởng thụ vô vàn.

Mặc Diệc cũng không biết làm sao để chăm sóc động vật nhỏ, liền cho làm như lời Trần Sinh nói.

Rất nhanh, Đường Khanh từ một con mèo nhỏ lưu lạc đầu đường liền biến thành mèo quý tộc, tất cả mọi thứ, từ ổ mèo cho đến cây gậy đùa mèo của cô, toàn bộ đều là tốt nhất trên thế giới.

Nhưng cô lại không vui.

Thời gian dưỡng thương trước đó, đồ ăn của cô đều là đồ hộp nhập khẩu, tuy không có hương vị gì, nhưng tốt xấu gì cũng là thịt, miễn cưỡng còn có thể nuốt trôi. Nhưng vết thương vừa lành lặn, bọn họ thế mà lại cho cô ăn thức ăn cho mèo! Cô vốn cực kỳ kén chọn với mỹ thực, sao có thể chịu ăn thức ăn cho mèo chứ?!

Hệ thống nhìn ký chủ bị ngược, tâm tình tốt đến khó có thể hình dung. Hắn không tin đã biến thành mèo mà cô còn có thể nhốt hắn trong phòng tối!

“Khanh Khanh nha, làm một con mèo phải có ý thức của mèo chứ.”

“Cho nên?”

“Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ăn thức ăn cho mèo đi.”

“A……” Đường Khanh liếm liếm móng vuốt trắng như bông đã được xử lý sạch sẽ. Ở chung với hệ thống lâu như vậy, sao cô lại không nghe ra ý trong lời gia hỏa này chứ.

“Thống nhi à, ngươi nghĩ ta biến thành mèo liền không trị được ngươi?” Cô cười khinh miệt, móng vuốt nhỏ liền bước về phía cầu thang.

Dự cảm điềm xấu thổi quét toàn thân, hệ thống giả vờ trấn định, “Ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi đợi lát nữa sẽ biết.” Đường Khanh lộ ra nụ cười giảo hoạt, tiếp theo bước cái chân mèo nhỏ, một đường đi thẳng tới thư phòng tầng hai.

Thư phòng tầng hai chính là phòng chuyên dụng của Mặc Diệc, ngày thường căn bản không ai dám tiến vào, Đường Khanh tính thời gian, khi Mặc Diệc còn chưa tan tầm liền lặng yên xâm nhập.

Dường như là tuyệt đối tin tưởng thiết bị bảo vệ trong trang viên, máy tính vẫn chưa hề khóa lại, rất nhanh, cô liền dùng móng vuốt nhỏ, ấn nút khởi động máy.

Hệ thống dường như nghĩ tới nỗi sợ đã từng chi phối mình, hắn bày vẻ mặt hối hận, “Khanh Khanh, chuyện gì cũng từ từ, chúng ta là đồng đội!”

“Ây dà, hiện tại còn biết là đồng đội hả?” Đường Khanh nói giọng vui sướng, động tác trong tay vẫn không chậm chút nào, “Ai nha, trang web nào đó ở thế giới này vẫn có khẩu vị nặng như thế nha, ồ, quá sinh động! Nha, ngực này ít nhất cũng cỡ H nha, sao có thể lớn như vậy chứ ~”

Nghe giọng nói của ký chủ, hệ thống rơi lệ đầy mặt tiến vào phòng tối.

Hắn biết ngay mà, chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó nuôi như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.