Công Lược Nam Chủ Hắc Hóa

Chương 36: Ảnh hậu đột kích 5




Edit: Xanh Lá

Lục Trạch bị đuổi ra ngoài cũng không tức giận, ngược lại còn ôn nhu chỉnh chăn cho cô, nói: “Bảo bối, tôi ở ngay bên ngoài, hy vọng em đừng để tôi chờ quá lâu.” Nói xong, hắn liền rời khỏi phòng ngủ, cũng may căn phòng này là phòng tổng thống, Lục Trạch không đến mức phải đứng ngoài hành lang chờ câu trả lời.

Sau khi hắn rời đi, Đường Khanh ngây ngốc một hồi, dường như đang suy nghĩ điều gì, sau đó xuống khỏi giường đi tới phòng tắm, trên người không có lấy nửa mảnh áo quần, chẳng qua cô cũng không ngại, dù sao nơi này cũng không có ai.

Làm nhiều nhiệm vụ như vậy, lần đầu tiên bị người ta ăn sạch sẽ, Đường Khanh nhất thời không tiếp nhận được cũng là rất bình thường.

Lúc này hệ thống lại không giả chết nữa, “Khanh Khanh à, ngươi…… Có khỏe không?”

Đường Khanh hiện đang ngâm mình trong bồn tắm đầy nước, sắc mặt thật ra lại cực kỳ bình tĩnh, “Khá ổn.”

“Thật sự?”

“Dù sao thân thể này cũng không phải của ta.” Đường Khanh trước nay đều là người nghĩ thoáng, tuy nói ban đầu không tiếp nhận được, chẳng qua nghĩ đến này thân thể cũng không phải của cô thì lại thấy tốt hơn rất nhiều, thậm chí lúc này còn có tâm tư cò kè mặc cả với hệ thống, “Hệ thống à, nói thế nào thì tâm linh ta cũng đã chịu tổn thương, hệ thống các ngươi có phải cũng nên bồi thường một chút hay không thế?”

Lúc này hệ thống lại hiếm khi trở nên dễ nói chuyện, “Có thể, ngươi muốn cái gì.”

“Nam chính lại lần nữa chạy trật đường ray, chẳng qua cốt truyện vẫn còn phải tiếp tục, ta vừa nghĩ ra một lối tắt, ngươi để ta trúng xổ số đi, tiền thưởng cũng không nhiều lắm, ngàn vạn* là được.” (*10 triệu tệ = khoảng 35 tỉ VND)

“Cái gì?” Hệ thống thực sự sửng sốt ngây người, làm hệ thống lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhận được yêu cầu như thế.

“Ta nghĩ một chút, nếu là về giới giải trí, ta sẽ còn phải phát triển theo phương diện này, hơn nữa nữ chính cũng tham gia vào đó. So với việc tranh đoạt tài nguyên với những người khác, còn không bằng ta tự mình đầu tư, dù sao có ngươi ở đây, nhất định có thể kiếm bộn tiền.”

Hệ thống lần đầu tiên nghe thấy lý do kỳ quặc như vậy, thật ra cũng không phải không đồng ý, chỉ là hắn còn phải mất thời gian tiêu hóa nội dung này.

Đường Khanh thấy hắn không nói gì, cho rằng hắn không muốn, vậy là liền vận dụng kỹ thuật diễn, học tình tiết xuất hiện trên phim truyền hình trước kia, vừa chảy nước mắt vừa hung hăng chà lau thân thể mình, “Hu hu hu, tôi thật bẩn, tôi đã không bao giờ còn là tôi của lúc trước nữa.”

Hệ thống: “…… Đừng diễn nữa, đau mắt. Ta đồng ý với ngươi là được.”

Đường Khanh còn chưa kịp vui vẻ, cửa phòng tắm bên kia đã đột ngột bị người mở ra, cô bất chợt ngẩng đầu lên, có chút ngơ ngẩn nói: “Lục Trạch……”

“A ha, xấu hổ rồi.” Hệ thống vui sướng khi người gặp họa.

Đường Khanh rất muốn bảo hệ thống câm miệng, nhưng nhìn ánh mắt u ám của người kia, nhất thời ngay cả phản bác cũng quên mất.

Lục Trạch mở cửa tiến vào liền thấy được hình ảnh như vậy, người con gái mình tâm tâm niệm niệm đang ngồi trong bồn tắm, sắc mặt dưới ánh đèn có chút tái nhợt, đôi mắt trong như thu thủy giờ phút này nhiễm nước mắt, ngây ngốc nhìn mình.

Lục Trạch bước đôi chân dài chậm rãi đi tới bên cạnh Đường Khanh, ngay sau đó cúi người nhẹ nhàng nói: “Bảo bối, tuy tôi biết em nhất thời khó có thể tiếp nhận, nhưng…… em không tiếp nhận cũng phải tiếp nhận.”

Hắn nói mềm nhẹ cực kỳ, lại mang theo một sự bá đạo không cho phép người ta kháng cự, khiến người ta nói không nổi một chữ ‘không’.

Nhưng, Đường Khanh là ai chứ, sau khi hắn nói xong, cô lập tức cười lạnh: “Lục tổng, nếu tôi không cân nhắc, không tiếp nhận thì sao?”

“Bảo bối, ở bên kia Thái Bình Dương tôi có một hòn đảo nhỏ, tuy nói phong cảnh trên đảo tuyệt đẹp, nhưng tôi cảm thấy em sẽ không thích nơi đó.” Lục Trạch khẽ vuốt khuôn mặt cô, trong giọng nói mang theo ôn nhu khó tả.

Chẳng qua Đường Khanh lại vừa nghe đã hiểu uy hiếp trong lời hắn, cô cắn cắn môi, trong mắt mang theo một tia khuất nhục, qua hồi lâu, mới nặng nề nói: “Lục tổng muốn tôi ở lại bên cạnh anh cũng không phải không thể, nhưng tôi có điều kiện.”

“Em nói đi.”

“Anh không thể can thiệp vào chuyện của tôi.”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như đóng phim, kết bạn.”

Lục Trạch nhướng mày, cười như không cười nói: “Bảo bối, em cảm thấy nói điều kiện với tôi, em có phần thắng sao?”

Trong bồn tắm, hai tay Đường Khanh nắm chặt lại, như đưa ra quyết định trọng đại nào đó, “Đương nhiên có, Lục tổng hẳn cũng không muốn tìm một người phụ nữ y như người chết ở trên giường nhỉ.”

Bên trong bồn tắm, tuy có bong bóng trên mặt nước, nhưng Lục Trạch vẫn liếc thấy đôi tay nắm chặt kia.

“Đóng phim có thể, chẳng qua kết bạn, cần phải được tôi đồng ý.”

Lúc trước nói như vậy, chỉ là để kiểm tra một chút xem điểm mấu chốt của cô ở đâu, cũng không phải thật sự muốn giam cầm cô, dù sao hơn phân nửa giới giải trí đều ở trong tay hắn, tùy cô tung hoành, còn về phần kết bạn, bảo bối đáng yêu như thế, hắn quả thật không thích cô quá mức thân cận với người khác, chẳng qua hắn cũng biết mọi việc không thể quá mức được, hắn không muốn cô mất đi sức sống hiện giờ.

Đường Khanh trầm mặc, chẳng qua Lục Trạch cũng không nóng nảy, hắn dựa vào một bên, ánh mắt lười nhác nhìn cô, đến tận khi cô có chút khuất nhục gật đầu.

“Thôi được. Lục tổng hiện tại có thể đi ra ngoài chưa?” Ngâm lâu như vậy, nước cũng lạnh rồi, cô đang lạnh lắm có biết không!

Nhưng vừa dứt lời, cô lại đột nhiên bị người ôm ra khỏi bồn tắm, tiếp theo, từ đỉnh đầu truyền đến một giọng nói không cho phép cự tuyệt, “Bảo bối, việc này em phải quen đi.”

Đường Khanh đen mặt, việc này cô thật sự không muốn quen.

Trên giường lớn trong phòng ngủ, không biết từ khi nào đã có thêm mấy bộ quần áo, Lục Trạch vẫn như cũ ôm cô vào trong ngực, tâm tình không tồi nói: “Bảo bối, em chọn một bộ đi.”

Đường Khanh mang theo đầy mặt hắc tuyến, tiện tay chỉ bừa một bộ, tiếp theo, Lục Trạch liền thả cô xuống, sau đó…… Tự mình mặc cho cô.

“Tôi còn chưa tàn phế, có thể tự mình mặc.”

“Bảo bối, tôi đã bỏ lỡ em hai mươi hai năm, từ giờ về sau mỗi phút mỗi giây tôi đều không muốn mất đi em nữa.”

Nhìn đối phương mặt không đỏ tim không đập loạn nói ra lời âu yếm buồn nôn bậc này, Đường Khanh nghe có chút đau răng.

Cuối cùng, vẫn là Lục Trạch tự mình mặc quần áo cho cô.

Đường Khanh có vẻ ngoài cực kỳ mỹ diễm, chẳng qua cặp mắt to long lanh sáng ngời kia còn tựa như biết nói chuyện, nháy mắt liền biến đổi đem khí chất cả người cô, diễm lệ mà không tầm thường, trong cái đẹp mang theo thuần khiết, đẹp đến mức khiến người ta khó có thể rời mắt được. Nếu đổi lại là nguyên chủ, e rằng chỉ có diễm lệ mà thôi. Giờ phút này cô mặc một bộ váy dài màu trắng, không có quá nhiều chi tiết rườm rà, nhưng mặc trên người lại không có một tia cảm giác tầm thường nào cả, ngược lại mang theo khí chất ưu nhã thanh tân.

Trong mắt Lục Trạch hiện lên một tia kinh diễm, “Bảo bối đẹp như vậy, tôi thật không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ của em.”

Đường Khanh mặt không cảm xúc, làm lơ hắn mà nói, “Cảm ơn Lục tổng khích lệ, anh cũng rất tuấn tú.”

Lục Trạch làm nam chính của thế giới này, gương mặt tinh xảo kia quả thật rất tuấn tú, chỉ là khí thế quanh thân quá mạnh, người bình thường căn bản không dám nhìn hắn lâu, chẳng qua dù vậy vẫn có rất nhiều kẻ không sợ chết, người trước ngã xuống, người sau tiến lên muốn bò lên trên giường hắn.

Đối với lời khen của Đường Khanh, Lục Trạch cực kỳ hưởng thụ, hắn tiến lên dắt tay cô, như đối đãi với trân bảo, “Bảo bối đã một ngày nay chưa ăn rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Những chuyện trước đó quá nhiều, Đường Khanh liền nhất thời quên mất vấn đề đói bụng. Giờ vừa nhắc tới, cô tức khắc cảm thấy bụng rỗng tuếch, đói đến phát hoảng.

“Được đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.