Edit: Xanh Lá
Đường Khanh không muốn đổi nhân vật, đạo diễn không có cách nào, vì thế chỉ có thể tiếp tục quay phim.
Suất diễn của diễn viên quần chúng không nhiều lắm, trước sau tổng cộng thời gian quay chụp không đến nửa giờ, sau khi quay xong suất diễn của diễn viên quần chúng, Đường Khanh liền cùng Cố Dĩ Mạt rời khỏi đoàn phim.
Cố Dĩ Mạt đến tận lúc rời khỏi đoàn phim mới chậm rãi hồi thần từ trong khiếp sợ, “Trời ạ, An Nhiên, vừa rồi tớ suýt nữa bị hù chết! Chẳng qua, nói đi nói lại, Lục tổng cũng thật đẹp trai nha!”
Đường Khanh không muốn nói chuyện, mặt đờ ra, vốn dĩ hẳn cô mới là vị quần chúng vây xem cắn hạt dưa kia, giờ thì tốt rồi, cô không chỉ phải đảm nhiệm công việc thay nữ chính, mà còn phải thu phục cái phòng thí nghiệm sinh hóa kia! Đây quả thực là siêu quá tải công việc đó!
Không thể thế này được! Cô nhất định phải khôi phục lại hướng phát triển của thế giới!
Nam chính không ra tay, không sao, còn có nữ chính cơ mà!
“Dĩ Mạt, cậu cảm thấy vị Lục tổng kia thế nào?”
“Đẹp trai!”
“Vậy lúc cậu nhìn thấy anh ta có cảm giác mặt đỏ tim đập hay không?”
Cố Dĩ Mạt dừng chân lại, dùng ánh mắt ‘cậu điên rồi à’ nhìn về phía cô, tiếp theo đột nhiên lắc đầu, “Không có. Tuy rằng đẹp trai, nhưng khí thế kia quá khủng bố, nhân vật như vậy, tớ chỉ thuần túy tán thưởng từ xa thôi là được.”
Đường Khanh rất muốn nói với cô ấy, đừng sợ, hãy lao lên đi! Nhưng nghĩ đến tính tình tiểu bạch thỏ nhát gan của Cố Dĩ Mạt, cô chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Hai người, một người là cô nhi, một người tuy nói có cha có mẹ, nhưng so với cô nhi như cô còn không bằng. Cơm trưa chỉ có thể qua loa giải quyết, buổi chiều Cố Dĩ Mạt còn phải tranh thủ đi làm thêm, nhưng Đường Khanh lại không có việc gì làm cả, nên chỉ có thể đi về phía chung cư, mà đúng lúc này, hệ thống đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
“Khanh Khanh à, theo hướng phát triển của thế giới, nữ chính sẽ bị người trong nhà bán cho Dạ Sắc, ngươi có muốn trông coi nữ chính sát sao một chút hay không nha ~”
Hệ thống không cao lãnh như ngày xưa, dáng vẻ ân cần giống kẻ trộm này, ngược lại còn khiến Đường Khanh ngứa răng.
“Trông coi làm gì, theo hướng đi của thế giới này, nam chính sẽ ‘vừa gặp đã thương’ nữ chính ở Dạ Sắc đấy, ta qua đó quấy rầy bọn họ làm gì đây. Không chừng trải qua lần này, nam chính liền khôi phục bình thường lại.”
Hệ thống mê mang dừng lại một chút, tiếp theo mới sâu kín nói: “Khanh Khanh à, ngươi cũng phát hiện hướng đi của thế giới này đã bị hỗn loạn, ai biết nam chính còn có thể đến Dạ Sắc hay không, cho dù có đi, nếu như không bị bỏ thuốc……”
Hệ thống nói vậy cũng không phải không có lý, Dạ Sắc vốn không phải nơi tốt đẹp gì, nếu nữ chính xảy ra chuyện ở đó, vậy chuyện tiếp theo liền thật sự chỉ có thể dựa vào một mình cô để hoàn thành.
“Thôi thôi, ta đi theo, ta đi theo vậy.”
Đường Khanh thu hồi bước chân đi về chung cư, xoay người hướng tới nơi Cố Dĩ Mạt làm việc, tuy nói nguyên chủ không biết rõ tình hình của Cố Dĩ Mạt cho lắm, chẳng qua có hệ thống giúp một tay, cô liền rất nhanh tìm tới được hiệu sách kia.
Cố Dĩ Mạt ở hiệu sách nhìn thấy Đường Khanh đến đây, liền hơi kinh ngạc, “An Nhiên, sao cậu lại tới đây?”
“Tớ đến mua sách.” Đường Khanh đáp lại một nụ cười tươi xán lạn, tiện tay cầm lấy một quyển sách.
Cố An Nhiên vốn là kiểu người mỹ diễm, hơn nữa thêm vào sắc đẹp của Đường Khanh, nên nụ cười đó khiến Cố Dĩ Mạt thấy mà ngây người nửa ngày, tiếp theo lại có chút đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “An Nhiên, cậu cười lên thật đẹp mắt.”
Hai người đang nói cười, đột nhiên có người hô to một tiếng chị.
Cố Dĩ Mạt ngẩng đầu, thấy người tới, liền tiến lên nói: “Sao em lại tới đây?”
Người tới chính là em trai Cố Dĩ Mạt, Cố Đông Lâm. Tên này ăn nhậu chơi gái cờ bạc đều đủ cả, việc Cố Dĩ Mạt bị bán cho Dạ Sắc, xem như tất cả đều là công lao của hắn ta.
“Nhớ chị nha ~” Cố Đông Lâm làm nũng nói.
Cố Đông Lâm chẳng qua mới mười bảy tuổi, bề ngoài thanh tú dễ thương, cho nên làm nũng không có nửa điểm kinh khủng, ngược lại còn cực kỳ đáng yêu.
Cố Dĩ Mạt vẫn luôn chiều chuộng người em trai kém mình năm tuổi này, hoàn toàn không nghĩ tới em trai mình thương yêu lâu như vậy lại đẩy cô ấy vào nơi dơ bẩn như thế.
“Nếu không có việc thì em đã không đến. Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì.”
“Chị, nơi này không tiện nói, chị có thể cùng em qua ngõ nhỏ bên kia một chuyến không?”
Cố Đông Lâm nháy đôi mắt to vô tội, Cố Dĩ Mạt thấy mà cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể trước hết nói với Đường Khanh: “An Nhiên, tớ đi ra ngoài trước một chút, cậu có thể giúp tớ trông hiệu sách một chút hay không.”
Đường Khanh mặt không đổi sắc nhìn Cố Đông Lâm, cười đáp ứng, “Đương nhiên có thể.”
Cố Đông Lâm kỳ thật có chút hoảng hốt, sau khi Cố Dĩ Mạt đồng ý, liền vội vàng kéo cô ấy ra ngoài.
Hai chị em một trước một sau ra khỏi hiệu sách, Đường Khanh cũng không vội vã đuổi theo, mà chờ mấy phút sau mới đi theo bọn họ.
Ngõ nhỏ ở cửa sau hiệu sách, dường như cũng không có ai đi qua đây, mà Cố Dĩ Mạt thì đang hoảng sợ nhìn mấy người đàn ông mặc âu phục đen đột ngột xuất hiện trước mắt, cô ấy đưa ánh mắt cầu cứu về phía em trai mình.
“Các vị đại ca, đây là chị tôi, các anh xem chị ấy có thể bù lại khoản nợ của tôi hay không?”
Mấy người đàn ông mặc âu phục nhìn cô ấy như xem hàng hóa, tiếp theo lộ ra nụ cười khiến người ta ghê tởm, “Cô nàng này đúng là nhìn cũng không tệ, thật ra lại có thể bán được giá tốt.”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi đã nói chị tôi rất xinh đẹp mà. Cái đó, tiền tôi nợ……”
“Từ khi nào mua bán người cũng trở nên hợp pháp vậy.” Đường Khanh đi giày cao gót, vẻ mặt cao ngạo bước vào trong ngõ nhỏ.
Đám người mặc âu phục thấy có người tới cũng không sợ hãi, ngược lại còn quay sang đánh giá cô.
Cố Dĩ Mạt đang khóc như hoa lê đẫm mưa, thấy Cố An Nhiên, tức khắc cả kinh la to: “An Nhiên, đi mau, nguy hiểm!”
“Hóa ra các cô quen biết à.” Một trong số mấy gã mặc âu phục thấy thế, lại lộ ra nụ cười đáng khinh, “Lão đại, chi bằng mang cả hai người này đi đi.”
Người đàn ông được gã kia gọi là lão đại híp mắt. Tốt xấu gì cũng đã làm việc ở Dạ Sắc không ít năm, người phụ nữ trước mắt lại không giống tiểu bạch thỏ vừa rồi, khí chất quanh thân kia, chỉ có người đã ở vị trí cao lâu ngày mới có.
Ngay lúc đại ca âu phục kia hết sức tự hỏi, Đường Khanh lắc lắc di động trong tay, không nhanh không chậm nói: “Tôi đã báo cảnh sát, nếu các anh không thả người, đợi lát nữa cảnh sát liền tới đây.”
Thực ra cô vẫn chưa báo cảnh sát. Rốt cuộc thì Dạ Sắc chính là nơi nam nữ chính gặp mặt, hơn nữa với hiểu biết của cô về đám người cùng hung cực ác, chỉ sợ là hơn phân nửa sẽ trói cả cô đi cùng.
Lời Đường Khanh nói khiến mặt tên đại ca kia tức khắc trở nên hung ác hơn, ban đầu hắn ta còn lo lắng lai lịch của cô gái này sẽ khiến bọn hắn gặp phiền toái, chỉ là hiện tại cảnh sát sẽ càng khiến bọn họ phiền toái hơn, vì thế bọn họ hoặc không làm, hoặc đã làm phải làm đến cùng, bắt cóc cả Đường Khanh đi luôn.
Cố Đông Lâm thấy bọn họ trói cả Đường Khanh, vậy mà còn không biết xấu hổ nói: “Các vị đại ca, tôi bán thêm một người, có phải các anh cũng nên cho tôi chút tiền hay không.”
“Cút.” Gã đàn ông mặc âu phục hung hăng đạp Cố Đông Lâm một cái, tiếp theo liền nhanh chóng mang theo hai người Đường Khanh và Cố Dĩ Mạt rời đi.
Đường Khanh và Cố Dĩ Mạt bị đánh ngất mang đi, lúc tỉnh lại, hai người đã ở một nơi tối tăm duỗi tay không thấy năm ngón.
Cố Dĩ Mạt sợ hãi phát khóc, túm Đường Khanh như cọng rơm cứu mạng, “An Nhiên, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ……”
“Đừng sợ, sẽ không có việc gì.” Đường Khanh duỗi tay vỗ vỗ cô ấy, an ủi: “Lát nữa cậu ngoan ngoãn nghe theo tớ, chúng ta sẽ rất nhanh thoát được.”