Công Lược Nam Chủ Hắc Hóa

Chương 190: Sư Phụ Ở Dưới, Thú Vương Ở Trên 4




Edit: Xanh Lá

Đêm đen kịt, dường như bóng tối dày đặc vô biên bao trùm toàn bộ phía chân trời, ngay cả ánh sáng nhạt của sao trời cũng không có, mà ngay trong màn đêm như vậy, Đường Khanh đưa nam chính về nhà mình.

Bạch Trạch không có ký ức, nhưng theo bản năng lại biết nếu không nhờ có người trước mắt này, mình đã chết trong Giác Đấu Trường cực kỳ nguy hiểm kia, cũng không biết có phải do tâm lý chim non hay không, mà hắn lại không muốn rời khỏi Đường Khanh một chút nào, bất luận là ngủ hay ăn, cô nhất định phải ở đó thì hắn mới ngoan ngoãn phối hợp, một khi cô rời đi, bất luận cô đang làm gì, hắn cũng đều sẽ lập tức dính tới.

Đường Khanh đối mặt với tiểu gia hỏa đáng yêu này liền không có sức chống cự, ngay từ đầu cô còn dùng lời lẽ chính đáng thuyết giáo, về sau lại chỉ có thể nhận mệnh bị hắn bám lấy không rời.

Ví dụ ngay như hiện tại, cô đang nghe thuộc hạ báo cáo lại tình huống bên trong thành, liền thấy một cái đầu lông xù trắng như tuyết thò vào từ ngoài cửa.

Tuy từ đầu đến cuối hắn đều cực kỳ ngoan ngoãn không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng chỉ cần nhìn cặp mắt to ngập nước kia, ai có thể nhẫn tâm? Ai có thể làm ngơ chứ?

Vì thế, thuộc hạ phía dưới liền thấy Thành chủ đại nhân trước nay cô lãnh nhà mình bất đắc dĩ thở dài một hơi.

“Vào đi.”

Dứt lời, liền thấy trong đại điện hoa lệ, một “cục bông” đáng yêu lon ton chạy vào, thậm chí nhìn kỹ còn có thể thấy cái đuôi nhỏ hơi lắc lư.

Nhìn vật nhỏ đáng yêu bên chân, Đường Khanh thuận thế ôm hắn vào trong ngực, tiếp theo nói với thuộc hạ đang mặt đầy kinh ngạc: “Tiếp tục đi.”

Thuộc hạ thoáng dừng một chút, lúc này mới tiếp tục nói: “Thành chủ đại nhân, người có liên quan tới Giác Đấu Trường đã điều tra ra toàn bộ, không biết nên xử trí như thế nào?”

Đường Khanh duỗi tay, tự nhiên xoa xoa cái đầu mượt mà của Bạch Trạch, không chút để ý nói: “Giết.”

Dưới sự dung túng cố ý vô tình của Bạch Chỉ trước kia, Giác Đấu Trường đã dính líu tới không ít người, nhỏ từ bình dân, lớn đến phú thương quý tộc, thậm chí còn có Thành chủ của lãnh địa khác. Phạm vi liên lụy trong đây quá lớn, Đường Khanh vì để diệt trừ hậu họa, liền đơn giản giết hết tất cả, về phần người của lãnh địa khác, vậy tạm thời để lại cho hắn một mạng đi.

Làm Thành chủ Vô Song Thành, Bạch Chỉ trước nay nói một không hai, nên Đường Khanh vừa đưa ra đáp án này, thuộc hạ liền không chút nghi ngờ mà lập tức đi xuống chấp hành.

Người vướng víu đi rồi, Đường Khanh nâng Bạch Trạch lên, trên khuôn mặt lãnh đạm lộ ra một tia bất đắc dĩ, “Về sau khi ta đang xử lý công chuyện, không cho đến đây quấy rối.” Nói xong, thấy đối phương vẫn một bộ dáng nghe không hiểu nghếch đầu đi, cô trực tiếp đen mặt nói: “Đừng giả vờ đáng yêu, ta biết ngươi nghe hiểu được.”

Bạch Trạch ngẩng đầu lên, nghe được lời này, tức khắc ảm đạm rũ hai mắt xuống.

Đường Khanh trước nay cưng chiều hắn, nhưng cũng hiểu không thể chiều quá mức được, vì thế nhẫn tâm lờ đi hành động nhỏ này của hắn.

Có khúc nhạc đệm nhỏ này, trong thời gian gần đây Bạch Trạch thật ra cũng ngoan hơn không ít, ít nhất là không đến quấy rối khi cô đang xử lý công việc. Đương nhiên, chỉ cần cô vừa rảnh rỗi, hắn liền giống như có thể cảm nhận được mà lập tức xuất hiện trước mặt cô.

Đối với điều này, Đường Khanh ngoại trừ bất đắc dĩ, chỉ còn bất đắc dĩ.

Cũng không biết có phải mình nuôi quá tốt hay không, mà hiện giờ mới qua mấy tháng, Bạch Trạch đã càng lúc càng lớn, mắt thấy hắn đã sắp vượt qua chiều cao của mình, Đường Khanh khóc không ra nước mắt nói với hệ thống: “A, đã bảo là vật nhỏ đáng yêu cơ mà? Sao lúc này mới mấy tháng, ta đã cảm thấy hắn như bây giờ có thể một chưởng đập chết ta đây.”

Cùng bất đắc dĩ như vậy kỳ thật còn có hệ thống, thành phần “cuồng động vật đáng yêu” như hắn nhìn thấy Bạch Trạch biến thành quái vật khổng lồ như bây giờ cũng cực kỳ nghẹn tim, chẳng qua làm một hệ thống đủ tư cách, hắn vẫn an ủi: “Nói thế nào cũng là thần thú, thú vương mà bộ lạc thú nhân cung phụng, không cao lớn uy vũ thì làm thế nào khiến đối phương kinh sợ được?”

Đường Khanh: “Tuy lời ngươi nói ta đều hiểu, nhưng…… ta vẫn không tiếp nhận được quái vật khổng lồ này nha! Hu hu hu……”

Bạch Trạch càng lúc càng lớn, Đường Khanh đã không còn có thể chơi trò nâng lên cao với hắn nữa rồi, nhưng đối phương lại hồn nhiên không biết, rõ ràng lớn lên uy phong lẫm liệt như vậy lại vẫn giả vờ làm nũng đáng yêu, cảm giác không hài hòa cực độ này khiến cô mỗi lần xem đều run cả mắt.

Giả vờ đáng yêu làm nũng đã dần dần không được đáp lại, Bạch Trạch bắt đầu hiểu rõ dáng vẻ này của mình chỉ e là không được người thích. Vì thế, vào sáng sớm một ngày nào đó, Thành chủ đại nhân trước nay cao lãnh vừa tỉnh lại từ trên giường, trên mặt đã tức khắc xuất hiện loại biểu cảm chưa bao giờ có.

Vẻ mặt đần ra.

“Ôi trời ạ! Thống Nát, đoán xem ta nhìn thấy gì!!”

Hệ thống mặt không biểu cảm, “Trước mắt ta, chỉ có phòng tối và mosaic*.” (mosaic: hiệu ứng che mờ hình ảnh nhạy cảm)

Đường Khanh ngay cả đầu cũng không dám quay, đôi mắt càng không dám nhìn loạn. Không vì điều gì khác, mặc cho ai thấy trong phòng mình đột nhiên có thêm một thân thể trắng bóng cũng đều sẽ khiếp sợ đầy mặt. Tuy rằng trong chớp mắt ngắn đến không thể ngắn hơn trước đó, đối phương dường như còn là một đứa trẻ.

Khiếp sợ ngắn ngủi trôi qua, cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện, “Thống Nát, từ khi nào Bạch Trạch có thể biến thành hình người?”

Hệ thống kiểm tra xong số liệu, nói: “Với thần lực hiện tại của hắn, tuy có thể biến thành hình người, nhưng thần lực không đủ, hẳn là vẫn có dáng vẻ trẻ con.” Dứt lời, hắn lại nói: “Nên vừa rồi ngươi thấy dáng vẻ trẻ con của Bạch Trạch?”

Đường Khanh gật đầu, lại nói: “Sao ta lại có cảm giác ta giống bà dì biến thái vậy?”

Hệ thống ha hả cười lạnh, trào phúng nói: “Sớm đã nói ngươi đừng mềm lòng, hiện tại hối hận rồi chứ.”

Trước kia khi Bạch Trạch vẫn là con thú nhỏ, ăn vạ trong phòng mình thì cũng thôi, rốt cuộc thần trí hắn vẫn còn ngây thơ. Về phần sau đó, tuy cô từng sắp xếp cho hắn ở phòng khác, nhưng mỗi lần nói tới việc này hắn đều bày ra vẻ mặt ủy khuất, cuối cùng việc này chỉ có thể xếp xó mà thôi.

Nghĩ vậy, cô mặt đầy hối hận, quả thật không nên mềm lòng nha.

Động tĩnh nhỏ khiến Bạch Trạch nằm trên đất thức dậy, hắn dụi dụi hai mắt, vẻ mặt mê mang nhìn khắp nơi xung quanh, chờ đến khi hắn thấy Đường Khanh đang quay người đi, liền lập tức sải chân chạy tới, “Chỉ Chỉ.”

Giọng nói hơi non nớt vang lên, cùng cánh tay đang ôm lấy chân mình, mặt Đường Khanh vặn vẹo.

Bạch Trạch thấy đối phương không đáp lại mình, không khỏi nói tiếp: “Chỉ Chỉ, đói!”

Nghe thế, Đường Khanh yên lặng đỡ trán, “Mặc xong quần áo trước đi.”

Bạch Trạch nghiêng nghiêng đầu, lúc này mới mặt đầy kinh ngạc phát hiện không biết từ khi nào mình lại có thể biến thành hình người.

“Ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng, ta gọi người đến đây hầu hạ ngươi mặc y phục.” Nói xong, đầu cũng không dám cúi, cô nhanh chóng đi ra ngoài.

Bạch Trạch ngoan ngoãn ở lại trong phòng, chẳng qua ánh mắt lại không hề đơn thuần như lúc trước, ngược lại lộ ra một tia ý cười vì thực hiện được trò đùa dai.

Tốc độ của người hầu rất nhanh, không bao lâu liền dẫn Bạch Trạch đã mặc xong quần áo ra ngoài.

Đường Khanh lúc trước cũng không thấy rõ dáng vẻ đối phương, giờ phút này thấy hắn từ trong phòng bước ra ngoài, dưới nắng sớm, dáng vẻ tinh xảo kia dường như vạn vật trên thế giới đều không thể so sánh được, ngay cả hoa phục quý giá đẹp đẽ trên người cũng đều ảm đạm thất sắc.

“Chỉ Chỉ!” Bạch Trạch như không nhìn thấy kinh diễm lóe qua trong mắt đối phương, vẻ mặt vui sướng chạy tới.

Trong ngực bị thiếu niên tầm mười tuổi nhào vào, Đường Khanh dại ra một lát, lúc này mới vươn tay xoa mái tóc bạc lóa mắt kia, “Nếu có thể biến thành hình người, vậy lấy cho ngươi cái tên nhé.” Nghĩ một chút, thân là một kẻ dốt đặt tên, cô nói: “Ta họ Bạch, về sau ngươi cũng theo họ ta đi, gọi là …… Bạch Cửu nhé.”

Bạch Trạch cũng không phản đối, ngược lại cao hứng gật gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.