Công Lược Nam Chủ Hắc Hóa

Chương 180: Phu Nhân, Thượng Tướng Thỉnh Ngài Về Nhà! 18




Edit: Xanh Lá

Bốn mắt đối nhau, Đường Khanh cảm thấy không diễn nổi nữa. Gọi ba ba cái gì, quả thực vượt quá điểm mấu chốt của cô, dù sao cô cũng không gọi được.

Tần Thời nhướng mày, nhìn vẻ mặt không còn tỏ ra xa lạ của cô, trầm giọng nói: “Không diễn nữa?”

Đường Khanh rũ mắt, có chút sụp đổ mà nói: “Không diễn nữa.”

“Vậy có còn ly hôn không?” Tần Thời tuy nói câu nghi vấn, chẳng qua nếu cô dám gật đầu, vậy chính hắn cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì tiếp theo.

Đường Khanh cũng không ngốc, lúc trước dám để lại thư ly hôn chính là do không phải đối diện với hắn, hiện giờ nhìn khí thế giông bão cuồn cuộn sắp kéo tới kia của hắn, nếu cô dám nói ly hôn, vậy cô gần như có thể khẳng định mình sẽ không thấy được mặt trời ngày mai nữa.

“Không ly.”

Nghe được lời này, Tần Thời mới thu lại khí tức khủng bố trên người mình.

Đường Khanh hiện giờ thân chịu trọng thương, tay không thể nhấc, vai không thể động, ngoại trừ miệng còn xem như bình thường, thì liền không khác gì một phế nhân, nhưng dáng vẻ này của cô còn phải duy trì một tháng nữa, sau khi nghe được tin tức này, cô liền không còn gì để lưu luyến mà nằm trên giường bệnh.

“Thống, ta thành phế nhân, cầu trợ cấp tai nạn lao động.”

Hệ thống mặt đầy lạnh nhạt, cô đâu biết với cảnh tượng phấn đấu quên mình xông lên lúc trước của cô, cô thì sướng rồi, nhưng hắn lại thiếu chút nữa bị cô hù chết. Nếu như ký chủ bỏ mình, vậy nhiệm vụ này liền xem như thất bại. Hắn một chút cũng không muốn đi vào thế giới trừng phạt, những thế giới đó quá khủng bố, gần như những ký chủ từng tiến vào thế giới trừng phạt đều không có ai sống sót đi ra.

Nghĩ vậy, hệ thống cũng không biết sao tự dưng bản thân lại rùng mình một cái, rõ ràng mình chưa bao giờ tiến vào thế giới trừng phạt, nhưng sợ hãi lại khiến số liệu của hắn trống rỗng một hồi.

Hiện tượng này có điểm kỳ quái, theo lý thuyết thì một hệ thống sẽ không có khả năng xuất hiện cảm xúc như vậy, chẳng qua hiện tại hắn lại lười không muốn nghĩ nhiều.

“Ta đã bảo ngươi đừng tiến lên.”

Đường Khanh dừng một chút, tình huống lúc trước quá mức đột ngột, cô căn bản không dư thời gian để nghĩ nhiều, lúc đó trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, đó chính là không thể để hắn xảy ra chuyện, cho dù chết, vậy cô cũng tình nguyện người chết chính là mình, thậm chí cho dù phải tiến vào thế giới trừng phạt theo lời hệ thống, cô cũng không oán trách.

Nhưng ý nghĩ này lại không thể để hệ thống biết được, một ký chủ muốn vượt quá bổn phận của nhân vật trong thế giới là quá nguy hiểm, hệ thống chủ sẽ không cho phép, sẽ bị xóa bỏ!

Khác thường trong mắt chợt lóe mà qua, rất nhanh cô liền biến thành Đường Khanh không tim không phổi lúc trước.

“Nếu ta không tiến lên, Tần Thời mà chết thì làm sao bây giờ.”

Hệ thống cạn lời một trận, ký chủ của hắn ngu xuẩn như vậy từ khi nào?

“Hắn sẽ không chết, cho dù sinh mệnh thật sự gặp nguy hiểm, chỉ cần còn lại một hơi, ngươi hoàn toàn có thể dùng điểm tích lũy của ngươi để đổi lấy đan dược cứu mạng hiệu quả nhanh của gian hàng hệ thống. Nhưng nếu ngươi chết đi, vậy thì không còn cách giải quyết nào cả, không chỉ sẽ xóa hết toàn bộ điểm tích lũy của ngươi, hơn nữa trong thế giới trừng phạt còn không có bất luận chút điểm tích lũy nào! Ngươi phải biết rằng, thế giới trừng phạt gần như không ai có thể ra khỏi, chỉ có thể chịu vô hạn trừng phạt mà thôi!!”

Hệ thống đã lải nhải điều này không chỉ một lần, chẳng qua so với sự sợ hãi vào lần đầu tiên nghe được, lần này cô lại chỉ dùng sức nắm chặt hai tay mình, nhưng rất nhanh cô nhớ ra tay mình căn bản không thể động.

Hệ thống thấy cô phát ngốc, không khỏi nói: “Khanh Khanh?”

“Được rồi, ta đã biết, lần sau sẽ không.”

Được ký chủ trả lời, hệ thống lúc này mới không lải nhải nữa.

Đường Khanh nghỉ ngơi suốt một tháng ở quân đoàn số 3, một tháng sau, tuy cô miễn cưỡng có thể xuống giường, chẳng qua tay chân vẫn có chút chậm chạp. Một tháng này cô trải qua rất không thú vị, ngoại trừ gặp bác sĩ thì chỉ có Tần Thời, ngay cả thiết bị đeo tay của cô cũng vì đối phương nói cần tĩnh dưỡng mà bị lấy đi mất.

Bởi vì quá mức nhàm chán, mà khó khăn lắm mới có thể đi lại được, cô liền gấp không chờ nổi rời khỏi phòng bệnh của mình, nói là phòng bệnh, kỳ thật đây phòng ký túc của Tần Thời ở trụ sở Quân bộ. Đương nhiên, rốt cuộc hắn cũng là Thượng tướng, nên phòng ký túc này xa hoa không khác gì khách sạn bảy sao.

Rời khỏi phòng bệnh, cô cảm thấy hô hấp cũng đều thông thuận hơn, chẳng qua ánh mắt người xung quanh nhìn cô khiến cô luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

“Người kia, đúng, chính là anh, lại đây.”

Người bị Đường Khanh gọi lại dừng bước chân, anh ta kinh ngạc đưa ngón tay chỉ vào mình, thấy đối phương gật đầu, lúc này mới bối rối đi tới. Đây chính là Thiếu phu nhân đó! Lúc trước khi nhìn thấy cô đại chiến với mẫu trùng, động tác lưu loát như vậy, quả thực chính là thần tượng của anh ta!!

Nhưng Đường Khanh còn chưa kịp dò hỏi, đã thấy đối phương đột nhiên chào cô một cái theo nghi thức quân đội, dõng dạc nói: “Thiếu phu nhân yên tâm, chúng tôi sẽ không để âm mưu của Lâm gia thực hiện được!”

Nghe vậy, cô khẽ nhíu mày, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Quân nhân kia vừa định giải thích, nhưng nghĩ đến khả năng ăn nói tệ hại của mình, anh ta liền trực tiếp mở thiết bị đeo tay cá nhân của mình lên, bấm mở ra tin tức mới nhất.

Hóa ra lần này quân đoàn số 3 tuy đại hoạch toàn thắng, nhưng họ còn chưa kịp nhận khen thưởng của Liên bang, đã thấy Lâm gia đột nhiên đưa ra nghi ngờ, khi Đường Khanh đại chiến với mẫu trùng, đã có người quay lại quá trình đối chiến, quá trình mạo hiểm vạn phần, ngay từ đầu trên mạng đều là lời tán thưởng, nhưng Lâm gia lại chỉ ra chiến hạm cô điều khiển chính là của quân đoàn Bóng Tối. Quân đoàn Bóng Tối chính là hải tặc thiên hà tiếng xấu vang xa, rất nhanh Lâm gia lại bắt đầu đưa ra thuyết âm mưu, rằng nếu quân đoàn Bóng Tối có thể phái ra người lợi hại như vậy đến tương trợ, tất nhiên là do Tần gia đã âm thầm câu kết với quân đoàn Bóng Tối, điều này gần như có thể coi là tội phản quốc, một khi điều này bị chứng thực, đừng nói Tần gia, ngay cả toàn bộ quân đoàn số 3 cũng đều phải tan rã.

Cái gì gọi là trả đũa, Đường Khanh xem như đã thấy được rồi, chẳng qua rất nhanh sự chú ý của cô lại trật hướng.

“Thống à, ta phát hiện một chuyện nha.”

Hệ thống, “Chuyện gì?”

Đường Khanh vẻ mặt vui mừng nói: “Hóa ra thế giới này vẫn còn có người đi theo cốt truyện ban đầu đó. Ngươi nhìn Lâm gia xem, chấp nhất với việc bôi đen Tần Thời nhà chúng ta cỡ nào.”

Hệ thống bị câu “Tần Thời nhà chúng ta” của cô làm cho nghẹn trong chớp mắt, vừa định phản bác cái gì, lại phát hiện mình không cách nào phản bác được cả, từ ý nghĩa nào đó mà nói, đây quả thật là Tần Thời “nhà cô”.

Loại kế vặt này của Lâm gia cô đương nhiên không thèm nhìn vào mắt, rốt cuộc Lâm Khải Uyên cũng có một đứa con trai “tốt”, có loại con trai ‘kéo chân sau’ này, Đường Khanh thay ông ta đau buồn ba giây.

“Thiếu phu nhân yên tâm, cho dù có cược cả mạng chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không để Lâm gia thực hiện được!”

“Đúng! Thiếu phu nhân chỉ cần an tâm dưỡng bệnh là được rồi!”

“Lâm gia cứ giao cho chúng tôi!”

Không biết từ khi nào bên cạnh đã có thêm không ít quân nhân, ánh mắt bọn họ kích động, nếu không có Thiếu phu nhân lái chiến hạm đến đây, Bắc khu sẽ xảy ra chuyện gì, quả thực không cách nào tưởng tượng! Phải biết rằng, khi Tần Thượng tướng nhận được tin tức, Bắc khu gần như đã thất thủ! Thậm chí khi mẫu trùng tự bạo, cũng là Thiếu phu nhân mạo hiểm tính mạng lao ra! Thiếu phu nhân như vậy đáng để kính nể! Đây là anh hùng của bọn họ. Nhưng Lâm gia? Vào lúc này lại chơi trò thuyết âm mưu, quả thực là rác rưởi, đáng xấu hổ vô cùng!

Đường Khanh bị khí thế của bọn họ tác động đến, vừa định cảm động, lại thấy trong đó có người gãi gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Thiếu phu nhân, Tần Thượng tướng không cho chúng tôi nói những việc này cho ngài, nên ngài ngàn vạn lần đừng để lộ nhé, nếu không chúng tôi liền thảm.”

Lời nói vừa dứt, lại nghe phía sau truyền đến một giọng nói lạnh băng.

“Đừng để lộ cái gì?”

Đường Khanh:……

Bi ai thay mấy người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.