Công Giá

Chương 62: Còn đây là trung khuyển…




Sáng sớm hôm sau, Bình Tích từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, Thạch Khang ngủ một đêm ở bên ngoài đã sớm thu thập gọn gàn, thay đổi một thân quần áo của người luyện võ màu xanh đậm chờ đợi bên ngoài.

Trừ bỏ cảm xúc còn rất suy sụp, Thạch Khang không thấy nửa bộ dáng chật vật say rượu…… Tiểu lâu của Bình Tích là ấn theo kiến trúc chỗ ở của hắn tại Quận vương phủ mà xây, vẻ ngoài nhìn không có gì đặc biệt, trên thực tế trong phòng ngủ thập phần xảo diệu, sau khi Bình Tích vào ở chính mình chỉ xây thêm một bức tường, liền ngăn cách ra một khoảng không bị người ngoài  phát hiện, tuy rằng không lớn, nhưng là giấu một người trưởng thành cùng một số quần áo đồ dùng vẫn là có thể, cho nên Thạch Khang mới dám tự tiện đi lại như vậy.

Bình Tích làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, cho nên Tuyết Họa bên kia đã chuẩn bị nước ấm và khăn mặt thật tốt, thấy Bình Tích đi ra, sau khi hầu hạ hắn rửa mặt xong, Tuyết Họa vừa định giúp hắn chải đầu, lại thấy Thạch Khang nháy mắt với mình, Tuyết Họa bật cười, hướng Bình Tích xin lỗi một tiếng rồi thu thập đồ vật này nọ đi xuống chuẩn bị điểm tâm.

“Bình Tích, ta giúp ngươi chải đầu.”

Thấy Bình Tích ngồi trước gương, tâm tình Thạch Khang vẫn không tốt như cũ nhưng đôi môi vẫn miễn cưỡng mỉm cười, tay phải cầm lấy lược, tay trái cầm lấy vài sợi tóc rơi rụng sau lưng hắn.

Buổi tối Thạch Khang có thể thừa dịp không có người trèo tường ra vào, ban ngày như vậy thì quá nguy hiểm, cho nên nhiều nhất là chờ đến tối ngày hôm sau, lại trèo tường rời đi, trước kia khi chưa tách ra ở riêng ban ngày hắn đi ra ngoài đụng phải người khác có thể lấy cớ đi dạo trong vườn, nhưng hiện tại lại không thể, đương nhiên, Thạch Khang đối với sự thay đổi này chỉ có cao hứng.

“Hiện giờ ngươi rời khỏi Tây phủ như vậy, sợ là không thể ngốc ở Bạc thành này nữa, nên trở về nhà đi?”

Biết ngăn cản cũng vô dụng, Bình Tích chính là ngồi thẳng nhìn biểu tình Thạch Khang qua kính, tùy ý hắn đùa nghịch tóc của mình.

“Không! Ta không đi, này đã hơn một năm từ khi hầu hạ ở bên người đại nhân, ta cũng gom góp được mấy trăm lượng bạc, hơn nữa tiền tích góp trước đây, cho dù tạm thời không có việc làm, cũng đủ chi tiêu vài năm, trước mắt Quận vương phủ bên kia sẽ mãn hiếu kì….. Bình Tích, ngươi liền theo ta đi đi, ta đi đến chỗ Kiều lão gia lén lấy khế ước bán thân của ngươi được không?”

Thạch Khang nghe vậy trên tay căng thẳng, lập tức ý thức được chính mình còn cầm lấy tóc Bình Tích, vội vàng buông ra, nắm lấy bả vai Bình Tích khẩn trương truy hỏi.

“Thạch Khang, đừng khờ dại……..”

Bình Tích định nói hai nam nhân là không có khả năng bên nhau cả đời, đột nhiên trong đầu hắn hiện lên thân ảnh của Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch, nghĩ đến hai người họ thật chân thành cùng kiên trì, Bình Tích không khỏi có chút dao động, lập tức bị Thạch Khang lôi kéo xoay người, cũng ôm thật chặc thắt lưng.

“Ta sẽ khờ dại, cả đời này ta sẽ quấn quít lấy ngươi, ngươi đừng nghĩ muốn ta buông tay, chết ta cũng không buông!”

Thạch Khang dùng sức ôm lấy Bình Tích như là hận không thể làm cho hai người biến thành một, khi nói chuyện hốc mắt đã đỏ lên, hắn thống hận chính mình vô năng nhỏ bé, chỉ có một thân võ nghệ, lại căn bản không thể chống lại Quận vương phủ cùng  Kiều tri phủ, mà ngay cả muốn hoàn toàn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của gia tộc cũng không thể, Bình Tích vì mình mà buông tha Thạch gia, phụ mẫu của mình nhưng vẫn không tha cho Bình Tích, hắn có thể làm, chỉ là lấy tính mạng của mình ra uy hiếp cha mẹ, còn muốn nương nhờ vào uy thế tri phủ mới có thể làm họ kinh sợ không dám hạ độc thủ….

Nếu không phải tự mình hiểu rõ không có biện pháp bảo hộ chu toàn cho Bình Tích, Thạch Khang làm sao sẽ để hắn giống như cá trong chậu chim trong lòng nhiều năm như vậy, chỉ biết khóc lóc chơi xấu quấn lấy hắn.

Hắn không cho phép Bình Tích theo mình sống qua những tháng ngày khổ sở trốn đông trốn tây, hắn muốn cho Bình Tích những gì tốt nhất.

“Cảm tình cái gì, đã làm cho ngươi đều đem cả đời lên? Bất quá là còn trẻ……”

Bình Tích cảm thấy chính mình cũng sắp không thể hô hấp, nhưng hắn vẫn là không nhúc nhích thừa nhận cái ôm của Thạch Khang, sự trào phúng trong lời nói còn chưa ra khỏi miệng, liền bị ẩm ướt sau gáy đánh gãy, đồng tử Bình Tích co rút lại, bức tường vẫn vững vàng chắn trong tâm sớm che kín vết rách, hiện giờ, rốt cục thì bị phá vỡ rồi……

Cũng có thể đi? Nếu có thể hy vọng được giống như hai người kia, cũng có thể kiên trì được đi?

Thạch Khang không buông tay cũng không trả lời, mà Bình Tích thì không ôm lại cũng không giãy giụa, đã nhiều năm không có thân mật tiếp xúc như vậy hai người cứ đứng bất động như vậy, thẳng đến khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của Tuyết Họa, vẫn là Bình Tích đẩy Thạch Khang ra trước, mà Thạch Khang lúc này cũng không tái quấn quít, lui về phía sau vài bước cúi đầu ngồi ở trên tháp.

Bình Tích ngồi vào trước kính tự mình chảy đầu buộc tóc, sau khi Tuyết Họa dọn bữa sáng xong lui ra ngoài, hắn đứng dậy đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, thấy Thạch Khang còn cúi đầu vẻ mặt mất mác ngồi bất động, cũng không ngừng lấy dư quang khóe mắt nhìn mình, Bình Tích nhịn xuống thái dương xúc động, than nhẹ một tiếng hướng về phía hắn vẫy vẫy tay, Thạch Khang ép xuống khóe miệng đang cong lên, ngoan ngoãn tiêu sái đi lại ngồi xuống cạnh hắn.

Khi hai người ăn cơm không có phát ra tiếng động, tuy rằng Thạch Khang đối với một bàn đồ ăn toàn rau xanh thực ghét bỏ, nhưng vẫn cứng rắn ép xuống không ít, nhìn thấy khẩu vị nhạt xưa nay của Bình Tích  đều cảm thấy mấy thứ này nhạt nhẽo vô vị…. Tâm của hắn lắc lư.

Nếu như là trước kia, Bình Tích nhất định sẽ giấu diếm chuyện này đến cùng, để cho Thạch Khang tiếp tục hiểu lầm, để cho hắn mất đi chỗ dựa phu phu Kiều Ứng Trạch, tiếp theo buộc hắn buông tha cho mình, nhưng hiện tại, Bình Tích phát hiện mình nhưng lại thập phần mâu thuẫn loại ý tưởng này, ngược lại càng hy vọng hắn có thể tiếp tục kiên trì…..

“Nếu chán ghét, vì cái gì còn muốn bắt buộc mình ăn cái này?”

Đợi Tuyết Họa dọn dẹp bàn ăn thay nước trà, Bình Tích khoanh chân ngồi trên bồ đoàn*, áp chế suy nghĩ bốc lên trên đầu, cầm lấy nhạc phổ mới sao chép hôm qua lật xem, giống như vô tình hỏi một câu.

*Bồ đoàn: cái đệm ngồi thiền của hòa thượng á

“Ngươi từ nhỏ hứa với ta không kiêng ăn, hơn nữa, ngươi là sợ ta sau khi say rượu ăn thức ăn mặn sẽ làm tổn thương dạ dày, mới cùng ta ăn chay, ta biết mà.”

Thạch Khang sau khi say rượu vẫn là có chút mệt mỏi, liền kéo chiếc chiếu ngồi đối diện bàn để đàn của Bình Tích, chính mình nghiêng người dựa vào đệm lén lút nhìn hắn.

“Ngươi tự mình cho rằng quá tốt đi…… Ngày mai quay trở về Tây phủ đi thôi.”

Bình Tích nghe vậy cuối cùng nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái, lập tức có chút vô lực khẽ cười một tiếng, trong lòng đã đưa ra chủ ý.

“……..”

Thạch Khang đầu tiên là ngây người đối với tươi cười của Bình Tích, lập tức kịp phản ứng ý tứ của hắn, tươi cười trên mặt cứng đờ, lập tức cúi đầu nhẹ nhàng lắc lắc, lấy hành động chứng tỏ kháng cự của chính mình.

Tuy rằng tối hôm qua say rượu mơ hồ, nhưng những lời Thạch Khang tự mình nói ra vẫn nhớ rõ, hắn không ghét Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương, ngược lại là thật tâm kính ngưỡng, nhưng cũng chính là bởi vì một phân thật tình này, hắn mới không thể làm bộ như đối với chuyện của họ không thèm để ý chút nào, như vậy quá dối trá.

“…… Ngốc tử, hai người bọn họ vốn chính là vợ chồng, Cung Trác Lương luôn là thân nam cải nữ trang.”

Bình Tích nghe vậy chỉ là không nói tiếp tục gảy đàn, đợi Thạch Khang hơi có vẻ ủy khuất giương mắt nhìn lén mình, hai tay mới ngừng đánh đàn, ánh mắt mỉm cười đón nhận tầm mắt của hắn.

“Da?”

Thạch Khang bình bịch khoanh chân ngồi dậy, cách bàn cầm ba ba nhìn Bình Tích, thật sự là bị tin tức này làm cho muốn hôn mê, tuấn nhan xưa nay đoan chính lúc này nhìn thế nào cũng thấy ngốc.

“Đi theo bên người bọn họ một thời gian dài như vậy cũng không phát hiện, ngươi rõ ràng là một tên ngốc nghếch.”

Giống như lại thấy được tiểu mập mạp khi còn bé luôn ngơ ngác quấn lấy mình, hai tay Bình Tích nắm lấy mặt Thạch Khang, cười tủm tỉm kéo ra hai bên, đồng thời nói thầm trong lòng, da thịt cứng rắn này xúc cảm không tốt bằng trước đây.

“Đau! Bình ca…..”

Sức lực của Bình Tích kì thật không lớn, nhưng Thạch Khang vẫn là khoa trương kêu đau, trong mắt ngoại trừ tươi cười của Bình Tích thì không thấy cái gì khác nữa.

XXXXXXXXXXXXXXXX

Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch dùng qua điểm tâm liền đi qua Đông phủ thỉnh an lão phu nhân, sau đó cùng đi tìm Kiều Ứng Hiên, trước tiên muốn giải quyết chuyện đồ cưới của Kiều Viện Âm.

“Ta liền trực tiếp đi tìm mẫu thân nói, ‘ta là muốn làm tốt việc hôn sự này để lập uy tăng thể diện, những người khác đều lấy nó ra trục lợi, cũng là người của mẫu thân hủy đi danh dự của ta, bọn họ giẫm lên mặt của ta mà vơ vét của cải, là cái đạo lí gì!’ sau đó ta thấy nương cũng phát hỏa, liền nương theo việc hôn sự này mà đuổi đi vài người không trung tâm, nương vốn niệm tình bọn họ hầu hạ bên người nhiều năm, nếu không ta….. Hắc hắc, dù sao cuối cùng vẫn là theo ý của ta.”

Kiều Ứng Hiên hưng trí bừng bừng nói chiến quả cho ca ca cùng tẩu tử, không làm mất đi tình cảm mẫu tử nhưng vẫn bắt mẫu thân không có ý kiến trong chuyện này, quả nhiên giống như ca ca nói, trước kia cung kính thuận theo chỉ làm mẫu thân sai càng thêm sai, dùng sức của mình giúp nàng hướng thiện mới là đạo hiếu.

“Làm rất tốt, trước mắt sắp đến ngày lên kinh, đừng mãi xen vào hôn nhân của đại muội muội, mà sơ suất chuyện của ngươi bên này.”

Đón nhận ánh mắt trong mong của Kiều Ứng Hiên, Kiều Ứng Trạch cười khẽ vỗ vỗ vai hắn, thực cảm thấy được hắn đã là người lớn.

“Nương bên kia đều chuẩn bị tốt, trong nhà cũng có người lớn đi theo, yên tâm đi.”

Bị ca ca hỏi hôn sự của mình, Kiều Ứng Hiên lại không có phấn khích như vừa rồi, có chút ngượng ngùng lấy tay cọ xát chóp mũi.

“Đúng rồi, nhị thúc lần này vào kinh cũng phải đi bái kiến nhạc phụ tương lai, trong lòng là đang khẩn trương?”

Cung Trác Lương thấy Kiều Ứng Hiên thẹn thùng, cũng cười khẽ trêu ghẹo hắn một câu, trong lòng có chút cảm khái thời đại này mù cưới câm gả*, đối nữ tử, thành thân là chuyện cả đời một lần của các nàng, đối nam tử, cũng không phải chuyện thoải mái a.

*Mù cưới câm gả: chắc là chỉ việc cưới hỏi thông qua cha mẹ mà tân nương tân lang đều chưa từng gặp nhau á.

“Mới không phải….. Ha hả, người mẫu thân chọn, nhất định là rất tốt.”

Kiều Ứng Hiên hô hấp cứng lại cười gượng hai tiếng, vội đem đề tài chuyển đến việc an bài hôn nhân, trong lòng âm thầm hở dài.

Nói Kiều Ứng Hiên không lo lắng kia thật sự là gạt người, dù sao cũng là vị hôn thê chưa từng gặp mặt, lại là đại tiểu thư con nhà giàu, Kiều Ứng Hiên thật sợ tính cách đối phương không tốt….. Tựa như nương tử của Lư sư huynh, là phụ thân hắn chọn nữ nhi  nhà thượng quan, ỷ vào nhà mẹ đẻ quyền thế cao, ngang ngược không nói, đối cha mẹ chồng cùng trượng phu là bất hiếu bất kính, đối đãi gia nhân tùy ý đánh chửi ngược đãi, trong nhà bọn họ lại chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống không thể hưu thê, thật sự đáng tiếc cho Lư sư huynh tuấn kiệt như vậy.

“Lư đại ca lần này cũng theo ngươi vào kinh? Tuy nói quan hệ của các ngươi thân thiết, nhưng rốt cuộc cũng không nên phiền đến người ta.”

Nghe thấy Kiều Ứng Hiên nói Lư Tử Kiện cũng đi theo, Kiều Ứng Trạch nhớ tới lần trước hắn chạy vào kinh hỗ trợ làm mai, cảm thấy thật là quá khổ cực người ta.

Từ lúc quen thuộc với  Lư Tử Kiện vị võ trạng nguyên này, Kiều Ứng Trạch bọn họ cũng phát hiện người này trừ bỏ miệng ba hoa một chút, nhưng thật là một nam tử trọng tình trọng nghĩa, cho nên cũng thân cận với hắn hơn.

“Sang năm là hội thi võ, sư huynh muốn vào kinh ứng thí, đơn giản sẽ cùng ta xuất phát một đường, sư huynh là muốn thi đỗ võ trạng nguyên.”

Nói đến việc thi võ, Kiều Ứng Hiên cũng là lòng tràn đầy hâm mộ, nếu không phải trong nhà ngăn cản, chính mình nói không chừng cũng có thể thi đỗ công danh võ trạng nguyên, không giống kẻ vô dụng như bây giờ, nơi chốn đều phải dựa vào người trong nhà.

“Lời tuy nói như vậy, hắn phần nhiều cũng là muốn giúp đỡ ngươi, tình cảm này ngươi phải nhớ rõ.”

Nghe Kiều Ứng Hiên nhắc tới hội thi võ, Kiều Ứng Trạch không khỏi muốn đi hội thi văn, y cũng là có thể trực tiếp vào kinh tham gia hội thi văn vào năm sau…… Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Kiều Ứng Trạch muốn đem ý niệm xa vời trong đầu áp trở về đáy lòng.

“Đúng vậy, lại nói tiếp thân thích nhà mẹ đẻ của tổ mẫu cùng bà bà đa phần đều ở trong kinh thành, nhị thúc lần này đi cũng có không ít các nơi cần đến, lễ vật này nọ đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?”

Cung Trác Lương thấy tâm tình của hai huynh đệ này đều chùn xuống, ước chừng cũng đoán được tâm sự của bọn họ, liền mở miệng đem đề tài chuyển đi, ba người lại thảo luận một hồi, Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch rời khỏi viện của hắn, lại đi qua chỗ Kiều Viện Âm nói vài câu, liền cùng đi tới viện của Bình Tích.

Đối với chuyện hai phu phu Cung Trác Lương đến, Tuyết Họa nghênh đón biểu hiện có chút xấu hổ quẫn bách, vội vàng chạy vào điểu lung (lồng chim) lầu hai bẩm báo, khiến cho hai phu phu chậm rãi theo sau không hiểu gì, thầm nghĩ còn chưa tới giờ cơm, đáng lẽ không quấy rầy Bình Tích nghỉ ngơi mới đúng, hay là…..

Đợi Bình Tích đi xuống lầu, hai người gặp nhau quả nhiên trên mặt lộ chút ửng đỏ, không khỏi theo bản năng liếc mắt một cái, lại ẩn ẩn nhìn về phía thang lầu.

“Đại nhân cùng phu nhân đã tới, mời ngồi.”

Đối với chuyện hai phu phu Cung Trác Lương đến không có chút nào ngoài ý muốn, Bình Tích phân phó Tuyết Họa  đem mành chắn gió tám mặt đều kéo xuống, sau đó ba người ngồi xuống bàn uống trà.

Sau khi biết bí mật của Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch, Bình Tích cũng hiểu được bọn họ biết chuyện của mình cùng Thạch Khang, chỉ là bọn họ trong lúc đó đều không có truy vấn lẫn nhau quá sâu mà thôi, cho nên hiện tại Thạch Khang vừa náo loạn như vậy, bọn họ sẽ đến hỏi tin tức cũng là chuyện bình thường.

“Bình Tích, chúng ta muốn mời ngươi đến Tây phủ ở, ngươi có bằng lòng hay không?”

Từ thái độ của Bình Tích có thể đoán được một chút, Cung Trác Lương cười khẽ hạ giọng hỏi hắn một câu.

“Cái gì?”

Bình Tích vốn tưởng rằng bọn họ là tới hỏi tin tức của Thạch Khang, lại không đoán được bọn họ đột nhiên lại đưa ra chuyện như vậy, Bình Tích không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Cung Trác Lương.

“Bình Tích, tuy nói chuyện quá khứ của các ngươi chúng ta không hiểu nhiều lắm, tái sinh vi bằng hữu, chúng ta thật sự không muốn nhìn ngươi bị vây trong tiểu viện này, cái khác có lẽ chúng ta không giúp được nhiều lắm, nhưng ở cùng một chỗ với bọn ta, chung quy vẫn là tự do hơn rất nhiều.”

Kiều Ứng Trạch thấy Cung Trác Lương tự tiếu phi tiếu xem về hướng cầu thang, liền mở miệng đáp lại lời của Bình Tích, làm sáng tỏ ý đồ đến đây.

“Đại nhân….. Phu nhân…. Bình Tích tạ ơn tình nghĩa của hai vị.”

Bình Tích nhìn vẻ mặt chân thành của Kiều Ứng Hiên cùng Cung Trác Lương cười gật đầu, có chút cảm động đứng dậy ôm quyền  vái chào hai người, hai tay được hai người đỡ lấy ở hai bên, Bình Tích ngẩn đầu hướng hai người cười rạng rỡ.

“Bình Tích có thể đáp ứng thì thật tốt quá, nói đến chúng ta cũng thật hổ thẹn, hiện tại chúng ta chỉ có thể đưa ra biện pháp trị phần ngọn mà không trị được phần gốc, không biết đối với việc qua lại Bình Tích có thuận tiện nói ra hay không, chúng ta có thể nghĩ đối sách tốt hơn một chút.”

Nhìn thấy Bình Tích tươi cười, trong lòng Cung Trác Lương rất cao hứng nhưng cũng có chút chua xót, xem bộ dáng Bình Tích cảm động như vậy, chỉ sợ cũng sớm muốn thoát khỏi cuộc sống như thế này đi.

“Kỳ thật, cũng không có gì không thể nói, ta vốn họ Khang danh Bình, cùng Thạch Khang là thân anh em bà con, ta so với hắn lớn hơn ba tháng…….”

Bình Tích ba người một lần nữa ngồi xuống, hắn nhìn hai người bộ dáng chân thành tha thiết, đột nhiên có dục vọng muốn nói hết, bí mật này đọng lại trên người hắn thật nhiều năm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.