Công Chúa Vô Cảm

Chương 4: Thân phận mới




Do tỉnh dậy đã thấy mình ở trong tình trạng là trẻ sơ sinh nên thực sự nàng không biết đây là thân thể do nàng chiếm lấy hay vốn nó là của nàng. Tuy nhiên sự thực vẫn không thay đổi rằng nàng bây giờ là Lam Nguyệt, Lam Nguyệt chính là nàng.

Còn nói về thân phận nàng bây giờ thì là Bát công chúa của Huyền Phong quốc,sinh ra đúng vào thời điểm đặc biệt, thời điểm xuất hiện tượng mặt trăng xanh đặc biệt nên được đặt tên là Huyền Minh Lam Nguyệt, hiệu là Thần Vũ. Nghe nói vào đúng lúc nàng sinh ra lại trùng hợp với lời tiên tri gì gì đó về hậu duệ của Mẫu Thần sẽ hạ phàm nên được đặc biệt phong làm Thiên Mệnh Thánh Nữ Hộ Quốc công chúa.

Thêm nữa vì là đứa con hiếm hoi của hoàng hậu và hoàng thượng nên nhận được sự sủng ái vô hạn từ phụ hoàng và mẫu hậu. Cuộc sống coi như cũng tạm ổn nhưng mà trong hoàng cung này thì những lúc "tạm ổn" như vậy sẽ không bao giờ tồn tại lâu.

Lam Nguyệt vẫn còn nhớ như in cái lần bị thích khách tấn công. Lần đó nếu không phải cơ thể theo cơ chế tự vệ tự động sử dụng năng lực thì không biết nàng còn nằm được ở đây nữa không. Tệ hơn từ hôm đó đêm nào nàng cũng gặp ác mộng, tiếng hét của hai người cung nhân luôn ám ảnh trong tâm trí nàng. Đúng! Cái Lam Nguyệt sợ không phải là là người chết, không phải là máu, không phải sự giết chóc tra tấn mà là tiếng hét. Tiếng hét của sự sợ hãi, tiếng hét của sự đau đớn......

Nó làm nàng gợi nhớ đến quãng thời gian ở trong khu thí nghiệm. Nhìn đứa trẻ giống mình chết dần chết mòn trong sự giày vò nhưng lại không thể làm gì. Khuôn mặt của họ đến lúc chết trở nên vặn vẹo không khác gì ma quỷ. Lúc ở Phượng Tường cung, Lam Nguyệt sợ khi mấy thanh gươm đó chém qua người, nàng sẽ lại hét lên, để rồi chính mình phải nghe thứ mình sợ nhất do chính mình tạo ra.

Sau lần đó, phụ hoàng đã lệnh tăng cường gấp đôi số lượng Cấm vệ quân bảo hộ nàng. Từ đó thì không còn chuyện tương tự nào xảy ra nhưng Lam Nguyệt có một linh cảm rằng rồi sẽ có lúc có người muốn tiếp tục hạ thủ với nàng. Nơi đây cũng không khác kiếp trước là mấy, kiếp trước nàng tranh đấu trên thương trường thì kiếp này nàng phải tranh đấu trong hoàng cung. Ai biết được, phụ hoàng còn có thể bảo vệ nàng đến khi nào.

-Haizzzz.....Nằm mãi trên này cũng chán quá!_Lam Nguyệt thở dài ngao ngán

Nhảy từ trên cây xuống Lam Nguyệt quyết định đi lòng vòng tìm chỗ để chơi. Đi Ngự hoa viên kiểu gì cũng sẽ bị đám cung nhân đấy bắt lại. Vậy thì hay ra mấy khu tẩm cung vắng vẻ nhỉ? Biết đâu vô tình lại gặp một tiên cảnh giữa nhân gian giống trong mấy phim kiếm hiệp mình từng xem? (mỗ tui: "Tỷ có trí tưởng tượng thật tuyệt vời!").

Nhưng mà hoàng cung này rộng thật đấy, chưa kể đường đi lại rắc rồi. Đi một hồi mà lạc luôn rồi nè, phải làm sao đây? Đường về Phượng Tường cung của mẫu hậu ở chỗ nào nhỉ? Không còn cách nào khác Lam Nguyệt đành phải tự mình dò đường. Haizzzz.....Tiên cảnh chẳng thấy đâu chỉ thấy mỏi chân. Đương lúc chán nản thì.....

Phía tây Hoàng Lan cung, Bảo Triều điện.

Một nam hài tầm 10 tuổi đang ngồi ở bàn đọc sách. Đứa bé đó có dung mạo xuất chúng, vẻ đẹp tinh xảo chỉ sợ đến nữ nhân cũng tự thẹn không bằng. Tuy nhiên khuôn mặt đó lại trông nhợt nhạt, ốm yếu, thân thể cũng khá gầy so với tuổi. Đang chăm chú đọc sách thì nam hài đó bỗng nhìn ra cửa, có hai cung nữ đi vào, một người đang bê trên tay một bát thuốc. Để bát thuốc lên bàn, người cung nữ lên tiếng:

-Tứ hoàng tử, đến giờ phải uống thuốc rồi!

-Để đấy đi! Lát ta tự uống

-Thưa điện hạ! Qúy phi nương nương có lệnh, chúng nô tì phải nhìn người uống hết bát thuốc này rồi mới được rời đi.

-Cứ nói với mẫu phi là ta đã uống là được

Hai cung nữ nghe vậy liền vội vàng quỳ xuống khóc lóc cầu xin:

-Xin điện hạ đừng làm khó chúng nô tì. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì chúng nô tì sẽ bị trừng phạt. Xin điện hạ hãy tha cho chúng nô tì!!!

Nam hài đành phải cầm bát thuốc một hơi uống cạn. Dốc ngược cái bát để chứng tỏ đã hết rồi lạnh lùng nói:

-Đã được rồi chứ!

-Xin tạ ơn điện hạ! Xin tạ ơn điện hạ!!!!

Tứ hoàng tử của Huyền Phong quốc, tên Huyền Tử Mặc, mẫu phi thân sinh là Lan quý phi, ngoại công là thừa tướng đương triều, quyền khuynh thiên hạ dưới một người mà trên vạn người. Tuy nhiên khi sinh ra cơ thể lại ốm yếu bệnh tật triền miên, cũng có thể coi như là một cái ấm sắc thuốc di động. Phụ hoàng không quan tâm, mẫu phi ham vinh hoa ghẻ lạnh. Ở trong cung mang danh hoàng tử nhưng đến cả một tên nô tài cũng có thể coi thường hắn. Nói chung số phận của vị hoàng tử này có chút thảm thương. Nhưng trực giác của Lam Nguyệt cho nàng biết ở vị hoàng huynh này có một cái gì đó rất đặc biệt, nó ẩn sâu trong đôi mắt mà khó ai có thể thấy được.

Tử Mặc sau nhìn hai cung nữ đó rời đi khuôn mặt lạnh đi nhiều phần. Ả nữ nhân xảo trá..

-Aizz.......Nếu huynh không muốn uống thì có nhiều cách để tránh mà!

-Trốn ngoài cửa sổ lâu như vậy giờ mới chịu ra mặt?

Nghe thấy tiếng Lam Nguyệt Huyền Tử Mặc không hề cảm thấy ngạc nhiên, chỉ lạnh nhạt đáp lại

- Có chút ý tứ! Ta đi khẽ như vậy mà huynh cũng nghe được ra?

Nói rồi liền có một thần ảnh nhỏ bé trèo vô cửa sổ. Vì cửa sổ cũng khá cao nên việc này có chút khó khăn. 

-Ngươi là ai?

Không thèm trả lời câu hỏi của Lam Nguyệt Huyền Tử Mặc liền lập tức hỏi, giọng cũng có vẻ đang khó chịu

-Hoàng muội của Tứ ca!

-Hoàng muội? Ngươi là Bát công chúa?

-Đúng rồi! Không ngờ Tứ ca lại nhận ra ta!

-Chuyện này cũng có thể đoán được mà! Nữ nhi của phụ hoàng kém tuổi hơn ta chỉ có 3 người, Ngũ công chúa, Lục công chúa và Bát công chúa. Hai người kia ta đã từng gặp rồi, chỉ có mỗi người là chưa thấy bao giờ. Cho nên xưng là hoàng muội với ta lúc này chỉ có thể là Bát công chúa._Huyền Tử mặc lúc này bỗng nhiên giọng cũng trở nên ôn hòa hơn

-Hóa ra vậy!

-Mà sao ngươi không ở Phượng Tường cung của mình mà chạy loạn đến đây làm gì? Mới 3 tuổi  phụ hoàng đã cho người đi lung tung như vậy sao?

-Tất nhiên là không! Ta chán quá nên mới trốn đi. Vô tình lạc đến đây.

-Vậy mau về nhanh đi!_Huyền Tử Mặc đuổi khách

-Không đời nào! Quay về lại bị nhốt trong tẩm cung! Ta không thích! Ta quyết định ở đây chơi một lát! (mỗ tui: độ cứng của tỷ đã được chứng minh)

Nói rồi không thèm để ý đến ai liền đi dạo quanh phòng của hắn, sờ mó đồ đạc lung tung. Thậm chí còn mở miệng chê bai căn phòng chẳng có đồ gì thú vị, (mỗ tui: tỷ "có duyên" dễ sợ)

Huyền Tử Mặc cũng không ngăn cản, hắn tranh thủ nhìn kĩ cô công chúa được vạn dân tôn sùng, được phụ hoàng hết mực thương yêu này. Một nha đầu 3 tuổi, tóc được búi sang hai bên thành hình bánh bao, bộ váy dài thêu vài đóa hoa đào ở vạt áo được may bằng vải Tô Châu thượng hạng vô cùng hiếm, mỗi năm tiến cống vào hoàng cung có 50 xấp.Đến Lan quý phi khó khăn lắm mới được thưởng một xấp may cung trang mặc những dịp đặc biệt, vậy mà phụ hoàng lại dễ dàng ban thưởng cho Bát công chúa làm thường phục hàng ngày. Có thể thấy người sủng ái nữ nhi này của mình đến như thế nào.

Nghe đồn Bát công chúa chưa đầy một tuổi đã biết nói, biết đi. Hơn hai tuổi đã có thể đọc những chữ đơn giản và đến ba tuổi thì đã biết đọc, biết viết. Thông minh, lanh lợi không ai bằng. Đặc biệt vị công chúa này lại có một màu tóc kì lạ không ai có, màu hắc lam. Cũng chính vì màu tóc đặc biệt này mà khi nha đầu kia nói mình là Bát công chúa hắn liền tin.

Khuôn mặt tinh xảo tựa như búp bê bằng sứ, đôi mắt to tròn long lanh, đôi môi nhỏ nhắn màu anh đào, lông mi dài cong vút hình cánh quạt. Qủa thật là rất đáng yêu, lớn lên nhất định sẽ khuynh đảo thiên hạ. Bảo sao lại khiến người ta yêu thích không thôi. Một nàng công chúa rất đặc biệt!!!!

Đang mải nghĩ, thì bỗng Lam Nguyệt lên tiếng làm hắn có chút giật mình:

-Quay lại chuyện vừa nãy! Ta có chút tò mò. Nếu đã không thích uống thuốc đó thì tìm cách giả vờ uống là được.

-Hả?

-Ta muốn nói là nếu đã không muốn thì giả vờ uống là được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.