Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 140




Lý An nghe thế liền có chút đồng ý với suy nghĩ hoàng đệ mình "Đệ nói đúng, chúng ta quả thật nên đánh để lập uy ngày mai lên triều nên cho quan thần thảo luận thử xem nên lấy nước nào ra khai tử đầu tiên

Có lẽ chúng ta nên học theo Sở quốc đánh một nước để răng đe các nước còn lại, nếu chúng còn tiếp tục vi phạm vậy thì chúng sẻ là mục tiêu ngắm đến tiếp theo."

Lý Khanh nghe hoàng Huynh mình nói thế liền gật đầu đồng ý, đánh những nước kia phải cần võ tướng tốt có đầu óc biết suy nghĩ mọi thứ một cách chu toàn nhất.

"Huynh định để người nào lãnh binh?"

"Tạm thời chưa có nghĩ đến, để xem ngày mai có tên nào chủ động muốn đi hay không rồi tính tiếp" Hắn tuy nói thế thôi chứ những tên mà muốn ra chận đều đã lên tiếng cho lập trường của bản thân từ sớm rồi.

"Nếu huynh đã muốn đợi sự chủ động của bọn họ vậy cũng được"

Tiểu bảo từ nãy giờ nghe hai người nói chuyện liền tròn xoe đôi mắt khó hiểu "Phụ hoàng, hai người đang nói gì vậy? Hài nhi nghe không hiểu gì cả."

Lý An nghe con trai mình hỏi liền mĩm cười giải đáp "Ta và hoàng thúc con đang nói việc triều chính, con còn nhỏ thì làm sao có thể hiểu được"

"Con không hiểu vậy phụ hoàng có thể giải thích cho con được không ạ? Con thật sự rất muốn nghe" Thiên Tuệ hướng ánh mắt về phụ hoàng mình mang đầy vẻ khẩn cầu.

Lý An nghe thế cũng chiều theo ý của con trai mình mà giải thích "Ta và hoàng thúc con đang nói đến vấn đề có một vài nước nhỏ đang có ý định lâm le bờ cỏi của chúng ta, ta không muốn nhìn thấy cảnh đất nước bị người ngoài dòm ngó nên quyết định phái võ tướng ra dẫn binh đánh những nước nhỏ đó để bọn chúng bỏ đi ý định không đúng với nước ta" giai thích song Lý An liền nhìn thấy con trai mình đang phát ngốc liền mĩm cười mà kiên nhẫn hỏi lại.

"Con có hiểu những gì ta vừa nói hay không?"

Tiểu bảo nghe hỏi thì gật nhẹ đầu biểu thị bản thân hiểu rồi, Lý An thấy con trai mình thông minh như vậy liền mĩm cười.

"Bảo bảo của ta thật thông minh, thật không phụ lòng ta yêu thương con" bảo bảo nghe phụ hoàng khen mình thì cười khanh khách.

Lý Khanh đứng một bên nhìn cha con người ta đùa giởn liền có chút ranh tị, hắn cũng rất muốn có con rất muốn đùa giởn với con như vậy, nhưng khia vừa nghĩ đến cảnh nàng lúc mang thai có bao nhiêu vất vã, lúc sinh con giống như bước qua quỹ môn quan lại thêm cảnh nuôi con, con của bọn họ nếu như cứ bám lấy nàng khiến nàng thêm phần mệt nhọc, hơn nữa lại có thêm viễn cảnh nếu con không muốn hắn đến gần nàng vậy coi như xong luôn.

7749 vấn đề đặt ra vừa làm hi vọng có con của hắn mới chóm nỡ thêm một chút lại cứ như thế mà kết thúc.

Lý An đứng cạnh nhìn thấy sắc mặt hoàng đệ mình thay đổi liên tục như vậy liền vô cùng tò mò "Làm sao vậy?"

Nghe hỏi hắn lập tức lắc đầu "Không có gì, chỉ đang nghĩ đến mấy việc linh tinh thôi"

Lý An nghe thế liền không tin, chuyện linh tinh kiểu gì mà sắc mặt biến đổi liên tục như vậy.

"Đệ đừng dấu ta, mặc dù khi còn nhỏ ta chưa từng thay tả cho đệ nhưng từng nhìn thấy đệ tè dầm rồi đấy, mấy chuyện vặt vảnh linh tinh chưa bao giờ làm đệ có sắc mặt thế đâu" Lý An cố tình nhắc lại chuyện lúc nhỏ để trêu chọc hoàng đệ mình.

"Huynh đừng nhắc lại nữa, hiện tại đệ đã trưởng thành đến thê tử cũng đã có nên không muốn nghe lại mấy chuyện mất mặt thế nữa đâu" Lý Khanh vừa nói vừa cau mài mang theo vài phần tức giận không vui.

"Nếu đệ không nói bản thân đang nghĩ đến điều gì vậy ta cũng không ngại nhắc thêm những việc mắt mặt ấy thêm vài lần nữa đâu, hơn nữa ta còn đến trước mặt vương phi của đệ nữa là đằng khác"

Lý Khanh vừa nghe đến chuyện những việc mất mặt của mình sẻ đến tay nàng liền lo lắng, hắn cắn răng nói nhỏ với Lý An.

Lý An vừa nghe xong thì lập tức bài ra bộ dáng không thể tin tròn mắt ngạc nhiên mà nhìn hắn "Đệ......"

Lý An lúc này ngạc nhiên đến mức ngày cả câu chữ gì đó cũng không thể nói ra được, hắn liên tục hít vào thở ra thêm vài cái nữa mới có thể ổn định lại.

"Nếu đệ ngại vương phi vất vã trong lúc mang thai ta có một cách, đệ chỉ cần ăn đồ thừa của vương phi thì đảm bảo đệ sẻ là người chịu thay vương phi của mình.

Lúc sinh ta sẻ bảo ngự y đến phủ đệ để đảm bảo mọi an toàn.

Con về bảo bảo lúc sinh ra cứ để cho mama chăm là được rồi, chỉ cần nhóc con không ở cạnh mẫu thân của nó quá nhiều chắc chắn nó sẻ không bám mẫu thân."

Lý Khanh vừa nghe thế thì âm thầm tính toán trong lòng, nếu thật sự có bảo bảo thì sắp xếp như thế cũng rất ổn.

Lúc này hắn liền nhớ ra một vấn đề vô cùng to lớn hơn, nàng và hắn chưa từng ngủ bao giờ cả. Lúc trước hắn chưa từng nhắc qua là vì hắn tôn trọng nàng đợi nàng nhưng hiện tại hắn lại có chút gấp rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.