Tờ báo Tân Văn mới nhất vừa được đăng, tại vùng ngoại ô ở bên sông hộ thành vừa phát hiện thi thể một người phụ nữ, trên thân thể người phụ nữ này khắp người đầy vết thương, chết rất thê thảm đến không thể nhìn ra được, căn cứ nghiệm thi chứng minh. Nơi này không phải là nơi xảy ra án mạng đầu tiên, bước đầu cảnh sát điều tra là giết người cướp của, nhưng vẫn còn đang ở trong vòng điều tra.
Tắt TV, Hạ Vũ Hi nhắm hai mắt lại, không muốn quan tâm đến tin tức, vốn dĩ anh cho rằng trong lòng anh sẽ có một cảm giác đau khổ, nhưng lại không nghĩ rằng một chút cảm giác trong anh cũng không có.
“Ông đang xem gì vậy?”
Bất thình lình từ phía sau lưng truyền đến âm thanh lạnh lùng nhỏ nhẹ của trẻ con, vẻ mặt Hạ Vũ Hi tự nhiên xẹt qua tia kinh ngạc. Tống Mẫn Nhi cắm đầu cắm cổ đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, cầm lấy điều khiển ti vi chuyển đếnh kênh đài thiếu nhi yêu thích của mình.
“Tiểu nha đầu, ai cho con bất lịch sự như vậy, cả ba mà cũng không biết gọi.”
Hạ Vũ Hi không nói gì, kể từ khi Tống Khuynh Vân trở về từ bệnh viện, Tống Mẫn Nhi không còn làm nũng với anh, càng không gọi anh là ba nữa, càng không gọi anh một tiếng ba nữa, ngược lại càng làm cho anh nhớ đến giọng nói ngọt ngào kia.
“Ba?” Tống Mẫn Nhi hừ lạnh, “Chính xác, chỉ là, là ba trước.”
“Ông đừng quên, ông và mẹ đã ly hôn rồi.”
Giọng của trẻ thơ vừa nghe đã thấy chói tai, giọng lạnh như băng đã nhắc nhở Hạ Vũ Hi đã từng phạm những sai lầm lúc trước.
“Hừ”, Hạ Vũ Hi cười lạnh, anh nheo lại tròng mắt nhìn tiểu tử trước mặt đã làm anh phải nhìn cho rõ, “Cám ơn con đã nhắc nhỏ, ta dĩ nhiên nhớ rõ, chỉ là, ta vẫn còn đang giữ tờ thỏa thuận li hôn trên tay của ta.”
“Ông-”
Nhất thời cứng họng, Tống Mẫn Nhi không tìm được bất kỳ lời nào để phản bác lại, cô liền dùng mặt quỷ đầy tức giận nhìn chằm chằm vào anh, Hạ Vũ Hi cũng chẳng hề bận tâm gì.
“Các người đang làm gì?”
Dịu dàng bước đến, Tống Khuynh Vân chậm rãi đi từ trên lầu xuống, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, bởi vì thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cho nên động tác có chút chậm lại.
“Bà xã.”
“Mẹ.”
Một lớn một nhỏ không hẹn cùng nhau đứng lên tiến lại gần Tống Khuynh Vân, một trái một phải đỡ cô ngồi xuống trên ghế sofa, giống như đang cạnh tranh với nhau, ở bên cạnh sợ Tống Khuynh Vân bay đi mất. Tống Mẫn Nhi còn cố ý đạp một cước vào Hạ Vũ Hi mà không để lại chút dấu vết, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt thắng lợi đắc ý.
“Hai người không cần phải như vậy, ta đã khỏe hơn rất nhiều rồi.”
Hai cha con cô cứ bảo vệ chặt, Tống Khuynh Vân thư thả cuộn mình trên ghế sofa, thuận tay nhận lấy ly sữa tươi mà Hạ Vũ Hi mang đến đến.
“Hi, thân thể của em đã khỏe nhiều lắm rồi, có thể đổi thành cà phê có được không?”
Đã mấy tháng nay chỉ có thể uống được sữa tươi, trái lại vào giờ phút này làm cho Tống Khuynh Vân cảm thấy nhớ đến vị đắng chát của cà phê.
“Không được, cà phê có thể tổn thương đến dạ dày, sữa tươi chỉ có thể làm cho em có một giấc ngủ ngon, nhưng bây giờ em cần uống để bổ sung dinh dưỡng, ngủ một giấc ngủ ngon mới có thể nhanh chóng khỏe lên, như vậy chúng ta mới có thể…”
Hoàn toàn không để ý đến sự có mặt của Tống Mẫn Nhi, Hạ Vũ Hi thân mật ôm cô vào trong ngực, cố ý hôn vào bên tai của cô, làm cho cả người của cô khẽ run một hồi.
“Hi, anh đừng như vậy, Mẫn Nhi, Mẫn Nhi vẫn còn ở đây, anh không nên làm như vậy.”
Cả mặt Tống Khuynh Vân đỏ bừng, cái vẻ xô đẩy của Hạ Vũ Hi giống hệt như con bạch tuộc dính trên người cô.
“Đúng là đại sắc lang, thật xấu hổ.”
Trừng mắt khinh bỉ liếc nhìn anh một cái, Tống Mẫn Nhi đơn giản chỉ cần chen vào giữa hai người bọn họ, đưa cánh tay nhỏ bé mập mạp ôm lấy Tống Khuynh Vân, không cho Hạ Vũ Hi thừa dịp chiếm lấy cơ hội.
“Con-”
Hạ Vũ Hi giận đến nghiến răng, liều mạng cố chịu đựng cảm giác muốn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô, anh đơn giản chỉ cần nặn ra một nụ cười của người ba, nhìn dịu dàng vỗ vào đầu nhỏ của Mẫn Nhi.
Không nhìn ra được không khí khác thường giữa bọn họ, giờ phút này Tống Khuynh Vân cảm thấy mình thật rất hạnh phúc, có một người chồng thương yêu mình, một cô con gái đáng yêu tinh tế.
“Hi, em cảm thấy bây giờ em thật sự rất hạnh phúc, có anh có Mẫn Nhi ở bên cạnh em, coi như vĩnh em em không nhớ ra chuyện lúc trước cũng cảm thấy không sao cả.”
Nghe Tống Khuynh Vân nói những lời hạnh phúc kia, Hạ Vũ Hi cảm thấy chột dạ không thôi, liền nở nụ cười rất lúng túng.
“Đúng vậy ạ-” Tống Mẫn Nhi cố ý kéo dài giọng ra, đắc ý nhìn bộ dạng kinh ngạc của Hạ Vũ Hi, “Con cũng rất thích được sống chung một chỗ với ba, có đúng không ba,”
Tống Mẫn Nhi cố ý nhìn về phía Hạ Vũ Hi, phơi bày ra nụ cười đáng yêu thông minh, đáy mắt tràn đầy châm chọc cùng oán giận đối với anh.