Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Xa Mẹ Một Chút!

Chương 102: Ngoại truyện: Thiếu chủ yêu nghiệt với đôi mắt màu lam làm lưu luyến si mê




Sau giữa trưa, Nhật Bản Hokkaido, tại trong hẻm nhỏ yên tĩnh.

Một đám thiếu niên ăn mặc lố lăng bất lương vây thành vòng, loáng thoáng có thể thấy giữa bọ họ là một cậu nhóc đang quỳ một chân trên đất, mặc dù đầy vết thương nhưng trong ánh mắt lộ ra sự tàn ác, hung hăng nhìn chằm chằm bọn thiếu niên bắt nạt anh.

“Nhìn cái gì, Tiểu tạp chủng.”

Đeo khoen mũi, sau cổ lộ ra nửa hình xăm thiếu niên lại đánh một quyền vào trên mặt trái của cậu nhóc.

Thân thể cậu nhóc gầy yếu không chịu nổi cú đánh của anh, lập tức té lăn trên đất, bộ dáng chật vật của anh làm bọn thiếu niên bất lương cười ầm lên.

Dùng sức cắn chặt hàm răng, cậu nhóc đang bị cười nhạo, chống hai cánh tay lên lần nữa từ dưới đất bò dậy.

Thật ra chỉ cần anh nhận thua thì anh không cần chịu nổi đau da thịt này, nhưng anh lại quật cường kiêu ngạo như vậy.

“Mạng cứng thật, như vậy mà còn bò dậy được!”

Một thiếu niên mang giày da khác đá một cước vào bả vai của anh, hung hăng đạp, vẻ mặt nhẫn tâm như muốn giết chết cậu nhóc đi.

Cậu nhóc lần này không ngã xuống, chỉ nhíu chặt mày thừa nhận lòng dạ tan nát đau đớn, mồ hôi lớn chừng hạt đậu không ngừng chảy xuống, thấm ướt vết máu loang lổ trên áo mỏng của anh.

“Nhiều người như vậy lại bắt nạt một cậu nhóc không đủ dinh dưỡng, các người không thấy ngượng sao?”

Tiếng Nhật nói rất lưu loát, giọng trầm thấp chán chường cắt đứt từng trận đấu không ngang bằng này.

“Kẻ nào?”

Đám thiếu niên bất lương nhìn chung quanh bốn phía, bọn họ là đám thiếu niên nổi tiếng vùng này, chưa có người nào nhàn rỗi dám quản chuyện bọn họ làm gì, rốt cuộc là loại người nào cả gan như vậy.

“Đừng tìm, tôi ở chỗ này!”

Hảo tâm chỉ bọn họ vị trí của mình, Lạc Tử Quân anh tuấn từ đầu tường bò dậy, nhìn bọn họ tách ra, liền nở nụ cười đẹp trái nhất, tao nhã lại gần bọn họ chào hỏi.

Sau đó, từ đầu tường nhảy xuống, co giãn tứ chi nhức mỏi vì đã ngủ thẳng giấc. Tuy chỉ có mười lăm tuổi, nhưng Lạc Tử Quân lại cao chừng 175 centimet, đứng thẳng người một chút, so với bọn thiếu niên bất lương có vẻ cao hơn rất nhiều.

“Mày là ai? Không muốn chết thì mau cút đi.”

Dẫn dầu đám thiếu niên bất lương là người đang trùm khăn đầu sặc sỡ, miệng thối khinh miệt, mặc dù người trước mắt hình dáng không thua bọn họ, nhưng anh ỷ vào nhiều người, dáng vẻ kiêu ngạo phách lối như cũ.

Lạc Tử Quân tựa vào trên tường, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, liếc mắt nhìn cậu nhóc đang quỳ một chân trên đất, so với bọn người đang thủ thế anh cũng không muốn rời đi.

Mặc dù cảm thấy người này kỳ quái, vả lại bọn thiếu niên bất lương không hề quan tâm đến để ý đến anh, chỉ cần anh không gây trở ngại bọn họ, bọn họ cũng chán chường để ý đến anh, mấy người vây giữa cậu nhóc, cả đám hung tợn nhìn với quả đấm cứng như sắt rơi cú đấm xuống trên thân thể gầy yếu của anh.

“Chậc chậc chậc… Thật chỉ biết ăn hiếp con nít mà thôi!”

Giọng nói châm chọc lần nữa cắt ngang cuộc tàn bạo của chúng. Thiếu niên bất lương lần này không dự định bỏ qua dễ dàng cho người dám xen vào chuyện của họ, buông tên nhóc, liền vây quanh Lạc Tử Thuần.

“Tiểu tử, mày tự đâm đầu vào chỗ chết…”

Một thiếu niên bất lương nói chưa dứt lời, chiếc nhẫn cùng với quả đấm sắc bén hướng vào trên mặt của Lạc Tử Quân đang cười mà đánh tới.

Cậu nhóc nằm trên mặt đất thở hổn hển, không đành lòng nhìn người vô tội bị đánh, cậu nhắm hai mắt thật chặt. Quả nhiên, một tiếng kêu rên liên tiếp phát ra trong hẻm nhỏ, làm kinh sợ đến mấy chú chim nhỏ.

“Này tiểu quỷ, tự mình đứng lên được không?”

Cậu nhóc cảm giác đầu vai có một cỗ lực bàn tay ấm áp vỗ nhẹ, lúc này anh mới từ từ mở hai mắt ra.

Anh vừa mở mắt ra liền khiếp sợ, mới vừa rồi thiếu niên bất lương vẫn còn hung ác, hiện giờ lại nằm trên đất kêu rên, thương thế nghiêm trọng. Nhìn lại người thiếu niên đang đứng trước mặt anh tươi cười, chỉ có quả đấm trượt qua làm rách chút da.

Trong nháy mắt, anh dùng ánh mắt sùng bái nhìn.

“Này, tiểu quỷ, đừng sùng bái tôi như vậy! Cậu tự mình đứng lên được không?”

Nụ cười càng thêm rực rỡ, trong tự điển Lạc Tử Quân chưa từng có hai chữ khiêm tốn này.

“Tôi không phải tiểu quỷ.”

Cậu nhóc bị nói trúng tâm sự liền cúi đầu xuống, trên mặt đen tuyền liền nâng lên một tầng đỏ ửng lúng túng, anh miễn cưỡng chống thân thể gầy yếu lên, đáng tiếc thân thể anh quá yếu cộng thêm vừa mới bị đánh dữ dội sợ rằng xương cánh tay đã nứt, thoáng dùng sức lại đau đến tê tâm liệt phế.

Thấy anh cắn chặt hàm răng, đầu đầy mồ hôi, Lạc Tử Quân không nói lời nào dùng hai tay kéo anh lên, so ra anh cõng cậu nhóc này thật quá sức dễ dàng.

“Tiểu quỷ, số của cậu tốt thật, bệnh viện của nhà tôi ở gần đây, tôi cõng cậu qua đó.”

Bất cứ ở chỗ nào hay lúc nào, Lạc Tử Quân vẫn giữ vững khuôn mặt tươi cười, giống như không có người nào có thể nhiễu loạn tâm tư bình thường của anh được.

“Tôi không phải tiểu quỷ, tôi đã mười ba tuổi rồi.”

Quật cường phản bác, ba lần anh đã kêu mình là tiểu quỷ rồi, mặc dù so với đám bạn cùng lứa tuổi với mình thì anh không thích bị gọi là tiểu quỷ.

“Ha ha… Được được được, không gọi em là tiểu quỷ, vậy em nói cho tôi biết tên em là gì đi?”

Cười ra tiếng hì hì, Lạc Tử Quân vì đi lại mà hơi thở có chút dồn dập.

“Tôi…” Lạc Tử Quân cảm giác cậu bé sau lưng có chút chần chờ, “Tôi tên là A Dã.”

“A Dã.” Lạc Tử Quân lặp lại, tên này cũng rất thích hợp với cậu bé. “Vậy em họ gì?”

“Tôi không có họ.”

A Dã quay đầu, thân thể có chút cứng, dường như cũng có chút không vui.

“Được rồi, em không muốn nói, tôi cũng không miễn cưỡng em làm gì, A Dã.”

Lạc Tử Quân vui vẻ đáp, phỏng đoán thân thế của anh có thể làm cho anh không vui. Vô ý hỏi nữa, hai người cứ im lặng như vậy đến thẳng bệnh viện.

Lạc Tử Quân vẫn còn ở độ tuổi thiếu niên nên chưa từng nghĩ tới, lòng tốt của mình cứu A Dã, về sau lại trở thành phiền toái lớn nhất của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.