Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Mẹ Xa Một Chút!

Chương 27: Người thần bí mời




Tập đoàn Thịnh Thiên ở tầng 38, tổng giám đốc làm ở trong phòng làm việc của lầu cuối, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, cả căn phòng trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng vang lúc có lúc không gõ trên mặt bàn. Khói mù quanh quẩn ở đầu ngón tay thon dài, Thẩm Chính Hạo siết chặt lồng mày, che đậy ánh mắt bi thương cứ chăm chú nhìn vào khung kiếng vẫn đặt ở trên bàn, trong hình, cô gái nhỏ cưới nói tự nhiên, khéo léo rúc vào bên cạnh thiếu niên tuấn tú, hai đứa bé trong rất vô tư.

“Khuynh Vân, rốt cuộc em ở nơi nào?” Lòng ngón tay khẽ vuốt gò má của cô gái trong hình, Thẩm Chính Hạo tự nói mà trong lòng cảm thấy chua xót.

Hối hận khi lúc đầu đem Khuynh Vân giao cho Hạ Vũ Hi, hối hận vì mình trốn tránh ở nước ngoài mấy tháng, không ai ngờ sau khi quay trở về, lại biết tin cô đã vùi thân trong biển lửa, nhưng cảnh sát đã tìm từ trên xuống dưới vẫn không tìm thấy được thi thể của cô, cho nên anh không tin, không tin Khuynh Vân đã *hương tiêu ngọc nát* (không còn sống trên đời nữa. ^-^). 6 năm qua, anh đã đổi mấy trăm tên thám tử tư, chỉ vì muốn tìm ra chỗ của cô.

“Tổng giám đốc, đây là tài liệu điều tra của hai tháng này.” Người đàn ông mang theo chiếc mũ lưỡi trai, mang đến một xấp tư liệu thật dầy giao ra trước mặt của Thẩm Chính Hạo, đeo cặp mắt kính che đậy đôi mắt ở phía sau, để không nhìn ra bất kỳ tình cảm nào.

Tiện tay lật đi lật lại đống tài liệu, Thẩm Chính Hạo dùng hết kiên nhẫn, sáu năm rồi, toàn bộ sáu năm rồi, vẫn không điều tra được bất kỳ tin tức nào, nhất thời lửa giận cứ vung lên thật lớn trong Thẩm Chính Hạo, đem vật trên bàn gì đó quét rơi xuống.

“Tổng giám đốc, ngài đừng vội nổi giận, một tháng trước, có người ở phía nam nước Pháp phát hiện ra một thân hình, từ khí chất của người phụ nữ đó quả thật rất giống nhau, chỉ là cô làm việc quá thần bí, chỉ chụp được bóng lưng của cô.”

Người đàn ông không chút kiêu ngạo cũng không chút tự ti, thản nhiên móc từ trong ngực ra một tấm hình, người phụ nữ trong hình, bóng dáng xinh đẹp thướt tha. Tuy chỉ có bóng lưng với mái tóc dài, nhưng Thẩm Chính Hạo lại có một cảm giác quen thuộc đến khó tả, chỉ là cô đã gầy đi rất nhiều.

“Một tuần lễ, một trăm ngàn, bất luận anh dùng phương pháp gì, tôi muốn anh lập tức tra ra tung tích của cô ấy.” Đem xấp hình ném về phía hắn, Thẩm Chính Hạo lại tăng tiền thù lao thêm lần nữa.

Người đàn ông khẽ ngẩn ra, ngay sau đó nhẹ nhàng gật đầu, thu nhặt lại hình, xoay người rời đi, rời đi thật nhanh khỏi chỗ Thẩm Chính Hạo, lướt qua nữ thư kí xinh đẹp.

“Tổng giám đốc, có vị tiểu thư họ Lạc nói muốn gặp ngài.” Nữ thư kí đã tập thành thói quen khi thấy căn phòng bừa bãi, báo cáo như một cái máy móc.

“Không tiếp.” Nằm ở trên ghế da, Thẩm Chính Hạo phiền não vuốt vuốt cái trán.

“Nhưng mà tổng giám đốc, cô nói nếu như ngài không gặp cô ấy, nhất định sẽ hối hận, trừ phi ngài không muốn gặp lại Tống Khuynh Vân.” Nữ thư kí đem lời Lạc Tử Thuần nói lại không sai một chữ, cô cho tới bây giờ chưa từng gặp qua người phụ nữ nào lại xinh đẹp và quá tự tin như vậy.

Quả nhiên, Thẩm Chính Hạo y như lời cô nói, nhảy dựng lên, ánh mắt u ám lộ vẻ mong đợi.

“Tốt lắm, quả không hổ là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thiên, phòng làm việc quả là rất đẹp.”

Lạc Tử Thuần hoàn toàn không quan tâm đến lòng dạ như lửa đốt của Thẩm Chính Hạo, xem phòng làm việc của người khác giống như là hoa viên nhà mình vậy, tao nhã đi qua đi lại tham quan, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt tán thưởng.

Nếu là cô gái bình thường khi nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của hắn soi mói mà vẫn giữ vững bình tĩnh ưu nhã, hắn nhất định sẽ tán thưởng, chỉ là đối với đại tiểu thư Lạc Tử Thuần đứng thứ mười ở trên thế giới là của bệnh viện tư nhân mà nói, Thẩm Chính Hạo rất xem thường.

“Lạc đại tiểu thư, chẳng lẽ đặc biệt chỉ tới để thăm phòng làm việc của tôi thôi sao?” Không còn kiên nhẫn để tiêu hao khi cứ mò mẫm tâm tư của cô, lạnh lùng mở miệng.

Liếc hắn một cái, Lạc Tử Thuần nói chuyện chào hỏi người đối diện, biểu lộ vô cùng thú vị, xoay người ngồi vào chỗ của mình ở trên ghế sofa, biết rõ hắn rất vội, nhưng cô vẫng cứ chầm chậm nhấp miệng tách cà phê đắng.

“Tôi đây là,” nhíu mày một cái, thật là khổ a, không nghĩ sao hắn cứ phải giữ mùi vị chung tình khổ sở đó. “Tôi cố ý tới mời tổng giám đốc Thẩm.”

Ánh mắt trong suốt nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, Lạc Tử Thuần thu hồi lại nụ cười giễu cợt, nhiều phần khẩn cầu, từ trong túi rút ra tờ thiệp mời tinh xảo giao cho hắn.

“Ông Lạc muốn tuyên bố người thừa kế?” Liếc nhìn nội dung thiệp mời, Thẩm Chính Hạo không hiểu nhìn về phía Lạc Tử Thuần.

Ba của cô, ông cụ Lạc gần đây rất ít xuất hiện, làm sao lại đột nhiên cao hứng cử hành cuộc họp tuyên bố người thừa kế như vậy?

“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi đã chán phải nhận cái cục diện rối rắm này rồi!” Công ty của gia tộc, cô sợ còn tránh không kịp, nghĩ tới em trai sắp trở về, trên mặt Lạc Tử Thuần khó ức chế nên lộ ra nụ cười mỉm.

Mặt Thẩm Chính Hạo tối đen, Lạc đại tiểu thư chỉ sợ hãi cái danh của công ty gia tộc bị hỗn loạn với giá trị nghìn tỷ kia, đáng tiếc bây giờ anh căn bản không có tâm tình để đi tham gia.

“Đừng cự tuyệt, tôi bảo đảm khi anh đến tham dự, nhất định sẽ không hối hận.”

Hắn chưa nói lời cự tuyệt ra khỏi miệng liền bị sự nhanh trí của Lạc Tử Thuần cắt ngang, cố làm ra vẻ thần bí nhìn hắn mở to hai mắt nhìn, bộ dạng bí ẩn đủ làm cho Thẩm Chính Hạo vô cùng hứng thú, không khỏi mông đợi cuộc gặp gỡ bất ngờ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.