“Mẫn Nhi, con hãy nhớ, người ở trong hình chính là ba của con.” “Mẫn Nhi, bất luận như thế nào, con nhất định phải bắt hắn chứa chấp con.”
“Mẫn Nhi, không cần phải sợ, mẹ sẽ luôn luôn theo con.”
…
Vào đêm mùa thu vẫn còn duy trì lạnh lẽo, được bao bọc bởi cái áo khoác lông bên ngoài thật dầy, cái mũi nhỏ của Tống Mẫn Nhi bị lạnh cóng đến đỏ bừng, xoa xoa cánh tay nhỏ bé, sững sờ nhìn tấm hình người đàn ông lạnh như băng, còn có một đôi mắt sâu sắc giống cô như đúc.
Âm thanh to nhỏ, tiếng kèn chói tay kèm theo chói mắt ở đầu xe.
Tống Mẫn Nhi giơ tay lên che kín mắt, theo khe hở từ trong tay nhìn về phía bên trong tấm màn đen nhấp nháy như cũ từ chiếc xe thể thao màu bạc.
“Chết tiệt.” Tròng mắt đen lộ ra vẻ không kiên nhẫn, Hạ Vũ Hi chợt dẫm phanh lại, dừng lại ở bóng dáng nhỏ phía trước.
Sáu năm sau, Hạ Vũ Hi bộc phát tính tình nóng nảy, cau mày mở cửa xe, một đôi giày da màu đen sáng bóng bước ra cửa xe, thân thê ngang tàn đi theo ra ngoài dò xét, đôi mắt đen láy trong đêm tối vẫn y như cũ rất sắc bén.
Vỗ vỗ lồng ngực đầy khiếp sợ, khuôn mặt nhỏ bé của Tống Mẫn Nhi đỏ bừng, càng không ngừng đối chiếu với nhân vật thật ở trong hình, nặng nề gật đầu một cái, xác định đó chính là một người, cẩn thận đem hình thu vào bọc nhỏ trong túi xách giắt ở bên hông, Tống Mẫn Nhi triển khai dùng cánh tay ngắn ngủn liền nhào tới.
“Ba-”
Giọng nói dịu dàng mềm mại kéo dài với âm thanh làm nũng, Tống Mẫn Nhi nâng đôi mắt to ngập nước lên, đôi tay mềm nhũn không chút khách khí ôm chặt bắp chân Hạ Vũ Hi.
Khiếp sợ! Kinh sợ! Hạ Vũ Hi mở to tròng mắt đen, chưa từng luống cuống như thế này, nửa ngày nói không ra một câu, cúi đầu nhìn chằm chằm bắp chân bị thân thể nhỏ bé cọ xát vào hắn.
“Buông, buông ta ra đi.” Mở miệng khó khăn, Hạ Vũ Hi hạ trầm âm thanh xuống, lại bất ngờ không có thô lỗ hất cô ra.
“Con không buông, con vừa buông ra, ba sẽ chạy mất.”
Tống Mẫn Nhi vừa nghiêng đầu quả quyết cự tuyệt, sử dụng sức lực cả người cuốn lấy hắn thật chặt, một phen đem nước mũi cùng nước mắt tất cả đều cọ lên chiếc quần cao cấp đắt tiền của hắn, làm cho quần tạo nên nhiều nếp nhăn.
“Con buông chú ra trước, chú bảo đảm sẽ không chạy, có được hay không?” Chịu đựng cơn tức giận phẫn nộ, Hạ Vũ Hi dịu dàng nói giọng dụ dỗ.
Mắt to đen như mực cứ chuyển lòng vòng, Tống Mẫn Nhi nghiêm túc nhìn hắn, lúc này mới từ từ buông cánh tay nhỏ bé ra, nhìn hắn vẫy vẫy cánh tay nhỏ bé, ý bảo hắn ngồi xổm người xuống, hắn thật là cao, ngước đầu làm cô thấy mỏi cổ quá đi.
“Nhà con ở nơi nào, làm sao con lại ở chỗ này?” Bất đắc dĩ ngồi xổm người xuống, Hạ Vũ Hi nhìn chung quanh một lần nữa, khắp mọi nơi không có hình dáng của bất cứ ai, hắn không khỏi hoài nghi làm sao một đứa bé lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
“Con không có nhà, con đến để tìm người.” Cánh tay nhỏ bé mang theo mùi sữa chỉ thẳng về hướng Hạ Vũ Hi.
“Tôi?” Hạ Vũ Hi ngỡ ngàng.
“Đúng.” Gật đầu mạnh một cái, hốc mắt Tống Mẫn Nhi lập tức đỏ lên, “Ba-”
“Đợi chút, chú không phải ba con, đừng gọi bậy.” Hạ Vũ Hi dùng hết kiên nhẫn, bắt đầu không nhịn được muốn đứng lên để rời đi.
“Ba, ba không còn cần đến Mẫn Nhi rồi sao?”
Cánh tay nhỏ bé rụt rè lôi kéo vạt áo của hắn, Tống Mẫn Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn như bị ức hiếp, bộ dáng đáng thương cứ chạm thẳng vào đáy lòng của Hạ Vũ Hi thật mạnh, hiện lên cảm giác không khỏi quen thuộc.
Bộ dáng của cô giống như? Chôn dấu bóng hình xinh đẹp trong lòng hết sáu năm dần dần rõ ràng, đúng vậy, cô rất giống Tống Khuynh Vân, quả thật chính là phiên bản thu nhỏ của cô, duy chỉ có cặp mắt kia, mặc dù cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại không thể nào nhớ nổi đã từng gặp qua ở đâu.
“Mẹ con là ai?” Hắn hỏi.
“Tống Khuynh Vân.” Cô bé đáp.
“Ba con đâu?” Hắn hỏi nữa.
“Ba.” Trả lời chắc chắn.
“Vậy mẹ con đâu?”
Nheo lại tròng mắt, trong bụng đã khẳng định cô đúng là con gái của Tống Khuynh Vân, nhưng mà không phải là con của hắn. Nâng cánh môi lên, trong mắt sâu thẳm của Hạ Vũ Hi lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, Tống Khuynh Vân ơi là Tống Khuynh Vân, sáu năm rồi, vẫn không chịu hết hy vọng sao.
Nhắc tới mẹ, Tống Mẫn Nhi rũ đầu xuống, kìm nén cái miệng nhỏ nhắn, hốc mắt đỏ hoe, chất lỏng óng ánh ở trong hốc mắt đảo quanh, tùy thời có thể rớt xuống.
“Ba, ba chứa chấp con đi, con không còn chỗ để đi rồi.” Hít mũi một cái, Tống Mẫn Nhi nâng khuôn mặt nhỏ bé lên, lòng tràn đầy mong đợi.
“Được rồi.”
Đột nhiên Hạ Vũ Hi ngồi xổm người xuống, ôm lấy thân thể mềm mại nhỏ nhắn của Tống Mẫn Nhi, ngoài dự đoán đã đồng ý một tiếng, tròng mắt quét qua bốn phía lộ ra nụ cười hắc ám, ôm cô đi vào trong nhà.
Tống Khuynh Vân núp trong bóng tối mà toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, phản ứng của hắn quá mức khác thường, sau khi bắt đầu cô liền hối hận đem con gái tự tay đưa vào gã đàn ông nguy hiểm bên cạnh mình.
Đáng tiếc, trò chơi đã bắt đầu, không cho phép cô hô dừng lại.