Đinh Chi Thành nói cô muốn gặp hắn, không đi không được. Lúc này mới có việc, người có địa vị cao hàng đầu lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp, giá lâm lần nữa đến phòng bệnh của cô, Hạ Vũ Hi chọn chỗ ngồi cách ra xa cô nhất, trong mắt hắn tràn đầy khó chịu.
“Được rồi, tôi muốn nói, đứa bé này chính thực của anh, anh phải tin tôi.” Che giấu sự sợ hãi trong lòng, vì đứa bé, Tống Khuynh Vân ưỡn thẳng sống lưng, bình tĩnh đối diện với vẻ mặt lạnh lùng của hắn.
“Ha ha…” Hạ Vũ Hi nhìn cô mấy giây, đột nhiên nói lời châm biếng, “Để cho tôi đoán một chút, cô đang có mục đích gì đây? Là sợ mất đi vị trí Hạ phu nhân sao? Hay là, đứng về phía tên tình nhân cũ của cô, tính dùng một đứa bé này để chiếm đoạt gia nghiệp của nhà họ Hạ nhà tôi sao?”
“Đứa bé là của anh! Tôi và anh Thẩm không có xảy ra chuyện gì cả!” Tống Khuynh Vân cứ gào thét, nhíu chặt lông mày suy nghĩ sâu sắc, rốt cuộc có nên nói cho hắn biết hay không.
“Đứa bé này không thể nào là của tôi được!” Hạ Vũ Hi lại chối bỏ thêm một lần nữa, nhưng kỳ thực trong đầu lại chợt lóe lên một đoạn ngắn ngủi ôn tồn rồi đột nhiên bể tan tành.
“Thật sự là của anh, là do nhân cách thứ hai của anh làm, cho nên anh mới không có nhớ rõ những chuyện mà người khác trong anh đã làm!” Không để ý hắn có thừa nhận mình là người hai nhân cách hay không, Tống Khuynh Vân vì đứa con vô tội, vội vàng nhìn về phía hắn giải thích.
“Hai nhân cách?”
Hắn nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm của cô, đột nhiên đứng lên với ánh mắt kiên định, đi tới trước giường của cô, bình thản hạ bàn tay xuống bụng cô.
“Vì thứ nghiệt chủng này, cô có thể lấy bao nhiêu cái cớ ra để biên minh một câu chuyện đặc sắc như vậy ư?” Đột nhiên dùng sức đè bụng của cô, trong mắt Hạ Vũ Hi không lộ ra chút tia tình cảm ôn hòa nào.
“Đừng để cho tôi nói lại lần thứ ba, hoặc là bỏ, hoặc là ly hôn!”
Bóng dáng cao lớn đi tới bên cửa, bờ môi mỏng lạnh như băng kéo ra đường cong hoàn mỹ, lại mang chút tàn nhẫn khát máu.
“Chờ một chút.”
Tống Khuynh Vân nghe thấy những lời này làm cho cõi lòng tan nát, không còn sức lực để cứu hồi mọi chuyện, nhưng cô vẫn ôm ấp một tia hi vọng, cho hắn có cơ hội thêm một lần nữa.
“Tôi hỏi lại anh một lần cuối, đứa bé thật sự là của anh, thật sự anh không cần?”
Ánh mắt tràn ngập sự mong đợi, mong hắn sẽ quay lại nhìn, nhưng hắn cứ vô tình đẩy cửa đi. Tống Khuynh Vân bị tê liệt trên giường bệnh, trong hốc mắt khô khốc cũng không thể giữ lại chất lỏng trong suốt được nữa, cứ từng giọt từng giọt trong lòng lan ra tràn đầy như máu.
Đôi tay xoa vào bụng, cảm nhận trong bụng còn có sinh mệnh nhỏ chưa được hình thành, Tống Khuynh Vân cảm thấy rét lạnh thấu xương.
“Con ơi, không phải mẹ không muốn con, căn bản hắn không có tư cách làm cha của con.”
Ánh mắt trống rỗng cứ nhìn chằm chằm vào nơi xa xa, không còn chút huyết sắc nào, cái miệng nhỏ nhắn liền tự lẩm bẩm.
************
Đạp chân ga điên cuồng chạy thẳng về công ty, trong lòng Hạ Vũ Hi không còn cách nào có thể giữ bình tĩnh.
Từ tám năm về trước, mẹ đem cô toàn thân ướt đẫm về nhà họ Hạ, rồi trong hôn lễ ánh mắt cô lại lộ ra vẻ rất tủi thân, mới vừa ở trong bệnh viện cô lại lộ ra ánh mắt tuyệt vọng. Từng cảnh từng cảnh một cứ tái diễn ở trước mắt hắn, kích thích thần kinh của hắn, đáy lòng xẹt qua một tia đau đớn rất nhỏ.
Khóe mắt liếc nhìn vào tấm hình ở trước bàn kia, trong tấm hình có một cô gái xinh đẹp, cười nói tự nhiên đang ngồi ở trên bờ cát, ánh mắt dịu dàng như muốn xuyên thủng cả khung kiếng, nhìn thẳng vào nội tâm của hắn.
“Mạt Lỵ, em đang ở đâu?”
Ngón tay thon dài phất qua khuôn mặt tuyệt mỹ trong hình tràn ngập sự yêu thương, Hạ Vũ Hi khàn giọng nói, tự mình lẩm bẩm trong đau khổ.
Người hắn thích nhất là Mạt Lỵ, nếu như không phải là cô ấy, Mạt Lỵ cũng sẽ không đi ra nước ngoài xa xôi, cho nên, tất cả đều là lỗi của cô, hắn không nên sinh lòng thương tiếc đối với cô, không thể, nhất định sẽ không thể.
Nhìn chằm chằm vào hình, con ngươi trở nên lạnh lùng sâu sắc thêm lần nữa.